Toàn Vũ Trụ Không Có Một Cây Thực Vật

Chương 27 (1)

“A Giang, cậu ở đâu?” Mặc Tu tỉnh dậy từ trong bóng tối vô tận, trầm tư mặc áo giáp chiến đấu. Có một bóng tối dày đặc trước mặt anh, và anh cố gắng thoát ra, nhưng vô ích.

Cơ giáp không phản hồi. Anh lại dùng ý niệm để kết nối với cơ giáp. Một tia sáng màu đỏ mờ nhạt lóe lên trên chiếc găng tay bị bức xạ ăn mòn và cơ giáp đang ở trạng thái ngủ khởi động lại.

“Tu?” Cơ giáp phát ra tiếng ngạc nhiên, “Chúng ta thoát khỏi vực sâu khu chín rồi?”

“Ừ.” Người đàn ông dùng ý niệm giao lưu với nó, “A Giang, cậu có thể liên hệ về Tử Tinh không?”

“Không thể, năng lượng đã cạn kiệt, chỉ còn một phần trăm, tắt hết mọi chức năng, chỉ có thể cùng ngươi trò chuyện. Trừ khi tìm được năng lượng nguyên thạch màu xanh lục của dị thú cấp sáu để bổ sung năng lượng." A Giang kiêu ngạo nói. Chỉ có năng lượng nguyên thạch cấp sáu mới xứng đôi với nó nha, nhưng dị thú trong toàn bộ Tinh Tế có thể phát triển đến cấp 6 đều là loài cự bá, còn dị thú trên cấp 7 thì rất ít.

“Tu, có thể liên hệ với thuộc hạ, không phải người trong quân khu đều phản bội.” A Giang đề nghị.

“Tình hình của tôi còn tệ hơn so với cậu.” Người đàn ông im lặng, các cơ quan nội tạng của anh đều bị ăn mòn bởi bức xạ, toàn thân tê liệt, không khác biệt là bao so với phế nhân, anh thậm chí còn không thể mở mắt, mặc dù ý thức của anh đã thức tỉnh, nhưng tinh thần lực vẫn như trước bị thương nặng, như thể anh bị giam cầm bởi một loại tinh thần lực đáng sợ.

Nếu không phải tinh thần lực của anh đã đột phá lên cấp 4S trước khi tiếng vào vực sâu khu chín, thì anh đã chết trong vực sâu khu chín rồi.

Thượng tướng Mặc Tu trở thành phế nhân Tinh Tế, và cơ giáp A Giang cũng trở thành phế vật truyền kỳ, đồng thời rơi vào im lặng, không thể làm gì.

“A Giang, mở dữ liệu ghi hình khi chúng ta tiến vào khu chín.”

“Đĩa cứng bị hỏng và tất cả dữ liệu bị mất.” Hệ thống phát ra âm thanh máy móc.

Người đàn ông sắc mặt ngưng trọng, sau khi định thần lại thì phát hiện mình đã mất hết ký ức về vực sâu trong chín quận, chỉ mơ hồ biết rằng mình đã trải qua một trải nghiệm kinh hoàng chưa từng có, nếu ổ cứng ghi chép của cơ giáp cũng bị hư hại, nơi đó cũng thật sự quá mức đáng sợ, giống như một điều cấm kỵ, tất cả những ai bước vào đều sẽ chết hoặc mất trí nhớ.

“Tu.” Cơ giáp đột nhiên chầm chậm nói, “Tôi giống như phát hiện một điều gì đó đặc biệt.”

Trước mắt một mảnh đen bao trùm, thượng tướng Mặc Tu: “???”

Ngay sau đó, cơ giáp dùng một chút nguồn năng lượng còn sót lại mở ra hình ảnh khu vực xung quanh, Mặc Tu chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, trong mắt như có một màu xanh mát lạnh tràn vào, ánh mặt trời xuyên thấu vỏ bảo vệ cấp ba Tinh Tế, chiếu lên những giọt nước lơ lửng trên không, nó tỏa ra ánh sáng sặc sỡ.

Giây tiếp theo, cỏ xanh rung rinh trong gió xuyên qua mi mắt, hồ nước lấp lánh, những cây liễu, cây dương vàng chồi nảy lộc bên sông, xa xa là những cây đào và lê tươi tốt. Những thực vật chỉ xuất hiện trong bách khoa toàn thư của Trái đất nay lại ở trước mắt anh vui sướиɠ đâm chồi.

Tinh thần Mặc Tu kịch liệt dao động, thực vật? Sao có thể? Ở Hắc Tinh mười hai vực? Anh thấy được thực vật đã được diệt sạch một ngàn năm trước?

“A Giang, có phải chức năng hình ảnh của cậu bị trục trặc rồi không?” Người đàn ông kiềm chế tâm trạng rối bời của mình nói.

Cơ giáp: “……”

"Trước khi năng lượng của túi khí cạn kiệt, tôi đã phát hiện ra một lá chắn bảo vệ ở cách 50 dặm về phía đông bắc, và phát hiện giá trị bức xạ là 0, vì vậy tôi đã tắt hệ thống chiến đấu và đưa anh chạy thoát trốn tới đây, nếu không thì cả hai chúng ta sẽ trở thành hoá thạch vực sâu khu chín.”

Cơ giáp một lần nữa kiểm tra giá trị bức xạ ốc đảo sa mạc đưa ra giá trị chính xác, tổng kết nói: “Giá trị bức xạ ở đây vẫn là 0, Tu, nơi chúng ta đang ở là nơi xanh nhất và vô hại nhất trong toàn bộ Tinh Tế.”

Thượng tướng Mặc Tu hít sâu, hai mắt đen như mực, kiên định kiềm chế kinh ngạc cùng vui sướиɠ trong lòng.

Nghìn năm qua, để nghiên cứu nguyên nhân tuyệt chủng của thực vật, chính phủ Liên bang đã đầu tư một số tiền kinh người, với hy vọng một ngày nào đó cây cối sẽ được trồng lại và sự thịnh vượng của trái đất xưa sẽ được hồi sinh. .

Phục hưng tinh tế, trồng cây đã trở thành mục tiêu theo đuổi của nhiều thế hệ. Giờ đây, thực vật đã xuất hiện ở đây, thực vật thực sự chứ không phải ảo ảnh của những năng nguyên thạch huyễn hóa thành, tất cả những thứ này đều tác động dữ dội đến tâm trí của Mặc Tu, từng đợt dao động tâm linh lướt qua cỏ cây, với niềm vui của sự kiềm chế.

“Tu, tôi sắp hết năng lượng,, sắp tắt máy ngủ đông, hy vọng anh có thể tìm được năng lượng nguyên thạch cấp sau, một lần nữa khởi động tôi. Tạm biệt, bạn của tôi.” Cơ giáp hao hết một tia năng lượng cuối cùng, đem quét hình ảnh của toàn bộ ốc đảo sa mạc. Ghi lại và truyền cho Mặc Tu.

Cơ giáp tắt máy, Mặc Tu một lần nữa chìm vào trong bóng tối, ở một tia quét qua vô số hình ảnh, tầm mắt dừng lại một nữ tử mảnh mai mai bên hồ.

Cơ giáp Mặc Tu là là một cơ giáp huyền thoại nổi tiếng toàn liên bang, chỉ sau một lần quét, anh đã trực tiếp xâm nhập vào thiết bị kết nối cá nhân của Tô Kiều và đọc hết thông tin của đối phương, đó là lý do nó có thể âm thầm xâm nhập vào vỏ bảo vệ cấp ba..

Hệ thống quá cao cấp, quyền hạn quá cao, giống như người lớn cùng đứa nhỏ ba tuổi, không có gì so sánh được.

“Tô Kiều, số hiệu 109986, bạo dân Xích Tinh, tội phạm hạng nhất, bị lưu đày tới Hắc Tinh thứ mười hai vực.”

"Chủ nhân của sa mạc cạnh rìa khu chín và có một chiếc xe maglev năm chỗ dưới danh nghĩa, Tinh Tế năm 1088 nhận nuôi đệ đệ Tô Lý.”

Cô gái trong bức ảnh có đôi mắt đen và mái tóc đen, có một đôi má lúm đồng tiền nhỏ khi cười, trông rất dễ thương.

Mặc Tu nhìn tư liệu, lâm vào trầm mặc, người Xích Tinh? Xích Tinh ở ngay bên cạnh tinh vực, hoàn cảnh Tinh Tế vô cùng ác liệt, các tinh tặc khác nhau tụ tập và bạo loạn quanh năm. Tỷ lệ tử vong của quân đội liên minh do chính phủ Liên bang điều động ngày càng tăng. Một trong những mục tiêu nhân sinh của Mặc Tu chính là chỉnh đốn Xích Tinh, đánh tan quân phản loạn tinh tặc, chỉ là mục tiêu này chưa kịp thực hiện, phải khẩn cấp đi tới Hắc Tinh mười hai vực.

Cũng không biết trong khoảng thời gian anh mất tích, Liên Bang và gia tộc có xảy ra chuyện gì không.

Mặc Tu nghĩ đến khung cảnh xanh tươi trước mặt mình, ánh mắt thâm thúy, ốc đảo sa mạc là tài sản của Tô Kiều, sự xuất hiện của những cây cỏ này có liên quan gì đến cô? bạo dân Xích Tinh, liệu thân phận của cô có liên quan đến tinh tặc không?

Không, Mặc Tu đã sớm loại trừ khả năng này, nếu có thế lực đằng sau Tô Kiều sau khi cô phát hiện ra những cây quý này, Hắc Tinh mười hai vực sẽ phát sinh bạo động, đối phương sẽ cưỡng chiếm ốc đảo sa mạc, mà việc gặp lại anh đầu tiên là sẽ đánh chết anh hoặc là đem anh đi cầm đổi tiền thưởng.

Rốt cuộc thì người có thù với anh ở khắp nơi trên Tinh Tế, và đứng đầu trong danh sách tiền thưởng Tinh Tế.

Cho nên cô gái nhỏ này có một mình? Ánh mắt Mặc Tu hơi thâm trầm, nghĩ đến mình đã mơ hồ nhìn thấy người bên kia trồng cây gì, trong lòng chợt giật mình nảy ra ý nghĩ điên rồ.

Những cây này do cô trồng? Sao có thể? Nếu đúng như vậy, thì cô ấy sẽ là đối tượng cần được bảo vệ đặc biệt của toàn quân Tinh Tế.

Vẻ mặt của người đàn ông trở nên lạnh lùng. Bí mật về ốc đảo sa mạc quá kinh người, anh phải nhanh thoát khỏi giam cầm tinh thần lực, khống chế thân thể của mình.

Mặc Tu vứt bỏ những suy nghĩ lung tung của mình và bắt đầu tập trung vào việc vượt qua sự giam cầm tinh thần.

Tô Kiều đi vòng quanh cánh đồng hình vuông ở góc đông bắc của hồ, sau khi cài đặt mệnh lệnh, máy xúc đất nhỏ bắt đầu làm việc, giẫm lên chân máy, khua móng vuốt xới đất, cày ruộng.

Thừa dịp máy xúc đất đang cày ruộng, cô trước tiên trồng bông lúa mầm.

Bông ưa khô ráo nên tránh xa các hồ nước nên Tô Kiều đã chọn một góc xa nhất về phía Tây Bắc.

Dùng một cái cuốc nhỏ đào hai mảnh đất trồng bốn mươi cây bông cô đã đổi mấy ngày qua, Tô Kiều lau mồ hôi trên trán mình.

Hắc Tinh mười hai vực không có bốn mùa, vì vậy hoa màu hoàn toàn phụ thuộc vào môi trường, Tô Kiều nghĩ loại này hẳn là bông của Tinh Tế, không biết chất lượng sẽ như thế nào.

“Tích tích tích ~ nhiệm vụ hoàn thành.” Trên thiết bị kết nối cá nhân thượng hiển thị nhiệm vụ của máy xúc đất nhỏ đã hoàn thành, Tô Kiều cất cây cuốc nhỏ đi, sau đó ở ven đường lại ngắt một ít cỏ linh lăng và cỏ thanh minh, quay lại dẫn nước vào ruộng.

Có máy xúc đất Tinh Tế, hiệu suất Tô Kiều tăng nhanh chóng, chờ hồ nước dẫn tới ruộng, cô mặc kệ mọi thứ, nhanh chóng gieo mạ.

Sau khi trồng khoảng 50 cây lúa và hút hết các giá trị bức xạ, lau mồ hôi và nở một nụ cười nhẹ nhõm, nhìn ba hàng lúa xanh rung rinh trong gió, và sau đó nghe thấy một âm thanh leng keng, sách bách thảo mở khóa giống loài mới.

Sách bách thảo đã mở khóa:

Cỏ xanh 10 giá trị bức xạ

Cây tùng, cây bạch dương 1.000 giá trị bức xạ

Cây đào, cây lê 5.000 giá trị bức xạ

Hồ dương, xương rồng bà 10.000 giá trị bức xạ

Cây liễu, lô hội 15.000 giá trị bức xạ

Lúa mầm, bông mầm 20.000 giá trị bức xạ

Hạt giống hoa tươi 25..000 giá trị bức xạ

Còn lại giống loài chưa mở khóa. Sách bách thảo thu thập bức xạ hạn mức cao nhất 30.000 bức xạ giá trị.

Hoa? Giải khóa ra hạt giống hoa? Tô Kiều hưng phấn nhảy dựng lên, kết quả quên mất đây là ở ruộng nước, trực tiếp dính cả một thân bùn lấm lem.

“Ha ha ha ~” Tô Kiều nhìn bộ đồng phục chiến đấu màu đen bẩn thỉu của cô, lau vết nước trên mặt, sau đó lau bùn trên mặt.

Tô Kiều ra khỏi ruộng lúa, đi tới bên hồ rửa mặt, cởϊ áσ khoác chiến phục ra, giặt nó trong nước hồ, phơi khô sang một bên, sau đó mặc chiến ngực nhỏ để bắt đầu nấu ăn.

Trong hộp trữ đồ có hơn 200 kg thịt heo rừng, gan và ruột non bị gϊếŧ ngày hôm qua.

Tô Kiều lấy chân sau của con heo ra, cắt một nửa thịt, còn lại để vào ngăn đá cho đông cứng, phần còn lại dùng dao thái thành từng miếng mỏng, xát muối lên toàn bộ thịt, đặt trên tảng đá phơi nắng, làm thành thịt xông khói.

Trong những ngày cô không ra ngoài săn gϊếŧ dị thú, những cân thịt này là khẩu phần để cô và Tô Lý trải qua mùa đông, mặc dù không có mùa đông ở Hắc Tinh mười hai vực.

Sau khi sơ chế heo rừng, Tô Kiều lấy ruột heo ra, rửa sạch, ngâm nước muối loãng, chuẩn bị làm lạp xưởng.

Phần gan heo còn lại, cô rửa sạch, thái sợi rồi băm nhuyễn gan heo bằng máy xay thịt quay tay. Tô Lý hiện đã được chín tháng tuổi và có thể ăn bổ sung một số loại thịt để tăng cường khả năng miễn dịch.

Tô Kiều cũng xay nhuyễn vài cân thịt heo rừng theo cách tương tự, cô lại nghiền nhuyễn cỏ linh lăng và cỏ thanh minh đã rửa sạch, khuấy đều, đậy kín một nửa trong tủ lạnh, trở về làm đồ ăn cho Tô Lý, một nửa kia tắc vắt lấy nước cốt xanh, thêm vào một ít thịt heo bằm, cho thêm muối, nhào thành những viên thịt.

Lấy hủ đựng mỡ heo ra, Tô Kiều làm nóng dầu, sau đó bắt đầu chiên thịt viên. Mỗi năm vào dịp năm mới, Tô Kiều sẽ cùng bà chuẩn bị đồ Tết, ở quê, cô ấy tự tay làm tất cả mọi việc, làm xúc xích, thịt xông khói, cá kho, bò kho và đậu phụ.

Bởi vì chỉ có hai người là Tô Kiều và bà ngoại, cho nên hàng năm cũng không làm gì nhiều, đối với tổ tiên mà nói, làm những việc này có ý nghĩa là năm mới và đoàn tụ.

Sau khi dầu sôi , Tô Kiều đem thịt viên thả vào và dùng cái muôi nhỏ chiên thịt, trong chốc lát, thịt viên đã vàng ươm, cỏ linh lăng và thanh minh hòa trộn với thịt rừng tạo thành mùi hương lan tỏa bốn phía, toàn bộ bên hồ đều ngập tràn mùi thơm.

Tô Kiều không chịu được ngửi một hơi, cô phát hiện thịt dị thú sau khi hút hết bức xạ, chất lượng thịt có thể nói là tuyệt vời, và tất cả chúng đều là thịt hoang dã.

Trên trái đất xưa, cho dù là dê, bò, gà, vịt hay heo rừng thì chúng cũng được con người nuôi dưỡng.Chỉ có trong núi sâu, mới có thể tìm thấy thịt hoang dã, nhưng ở Tinh Tế khắp nơi đều có món thịt hoang dã, sau khi động vật hấp thu bức xạ, sức chiến đậu mạnh mẽ, chất lượng thịt càng thêm thơm ngon, không cần thêm gia vị nhưng lại ăn ngon đến phát khóc, nếu bỏ thêm các loại mắm, dấm, gừng, tỏi vào thì sẽ ngon như thế nào nữa?

Tô Kiều càng nghĩ càng cảm thấy đói.

Nhìn thấy những viên thịt đã được trộn với nước cốt cỏ xanh và bắt đầu chuyển sang màu xanh sau khi chiên giòn, Tô Kiều nhanh chóng lấy một chiếc muôi vớt ra, để những viên thịt sang một bên, chuẩn bị chiên mẻ thứ hai.

Mùi thơm mê người của thịt viên từng chút một tan vào không khí, thượng tướng Tu đang cố gắng thoát ra khỏi sự giam cầm tinh thần lực, cuối cùng anh cũng khôi phục được giác quan, rồi anh ngửi thấy mùi thơm của món thịt độc lạ.

Là một vị tướng xuất thân từ Mặc gia, một gia tộc Tử Tinh cổ xưa, vừa sinh ra đã thừa kế tước vị và là người ăn thịt lớn lên, Mặc gia có đầu bếp cao cấp nổi tiếng nhất của Tử Tinh, Lưu sư phụ.

Mỗi năm vào sinh thần của gia chủ, người từ quân khu và các gia tộc giàu có đều đến chúc mừng sinh nhật, giống như cá chép vượt sông*, những người này tưởng như đến đây để chúc mừng sinh nhật họ, nhưng thực tế là tất cả muốn đến thưởng thức món ăn ngon do Lưu sư phụ làm.

*Cá chép vượt sông: nhiều vô số kể.

Từ nhỏ anh đã ăn tất cả các loại đồ ăn do Lưu sư phụ nấu, Mặc Tu luôn có thể nếm được mùi chua và hôi của bức xạ, cho nên ăn quá nhiều mùi vị đó, anh cũng không có nhu cầu quá cao với đồ ăn nữa, chỉ ăn thịt để bổ sung thể lực, duy trì trạng thái chiến đấu.

Tuy nhiên, mùi thịt lần này anh ngửi thấy hoàn toàn không có mùi chua và hôi, mà là mùi hương thanh khiết và êm dịu, còn có mùi thịt thơm ngon quyến rũ, chỉ cần anh ngửi mùi này, tinh thần lực bị hao tổn của anh liền cảm nhận được một cổ mát lạnh và thoải mái.

Đây là cái gì? Thượng tướng Tu đại nhân hoàn toàn chấn kinh. Loại thịt động vật nào có mùi thơm này? Đương nhiên, thượng tướng đại nhân nghĩ thế nào cũng không nghĩ được đây là mùi hương từ thực vật, thực vật ở Tinh Tế cơ bản đã tuyệt chủng từ lâu, anh tự nhiên không thể tưởng được sẽ có người dám ăn thực vật trân quý!

Mặc Tu ngửi được mùi thơm sảng khoái này, giống như đã bị đói mấy chục năm rồi, rất muốn ăn, anh cẩn thận phóng thích tinh thần lực của mình, lang thang trong mùi hương thanh khiết này, giống như tiểu hài tử say sưa, từng chút từng chút một sửa chữa tinh thần lực của mình.

Tô Kiều đã chiên ba nồi thịt viên màu xanh lá cây, và ăn mười cái cho đến khi không ăn được nữa, sau đó cho những viên thịt viên màu xanh này vào lọ thủy tinh và cất trong tủ lạnh nhỏ.

Hiện tại trong hộp trữ đồ của cô, có 40 cân cá muối, 100 cân chân sau của con heo đã tẩm ướp, 100 cân thịt lợn rừng tươi đông lạnh, và một lọ thịt viên xanh lớn, nếu đặt ở nơi này so sánh thì chính là một tiểu địa chủ.

Tô Kiều vỗ vỗ hộp trữ đồ của mình, với số thức ăn này, cô không phải lo lắng rằng mình và Tô Lý sẽ chết đói.

Sau bữa trưa, Tô Kiều phát hiện sách bách thảo đã đầy giá trị bức xạ, cô đổi hạt giống hoa thì phát hiện mình đã đổi một lúc mười hạt giống, chỉ là hạt giống màu đen, không nhìn ra chủng loại, Tô Kiều cao hứng đi đến trước khu vườn nhỏ đã được chia từng khu vực, nới một mảnh đất nhỏ, gieo hạt, tưới nước và chờ chúng nảy mầm.

Sau khi gieo hạt giống hoa, Tô Kiều thuận tiện đi người đàn ông bất tỉnh và thấy anh ta không có dấu hiệu tỉnh lại, nghĩ nghĩ, cô lấy bộ đồ bảo hộ bằng vải lanh mà cô mua trước đó từ trong hộp ra và cho năm viên nguyên thạch đen kích hoạt nút vỏ bảo vệ , sau đó phủ nó lên cơ thể người đàn ông, sau đó lấy đĩa bay nhỏ trở về khu an toàn.

Trước khi đến khu vực an toàn, Đầu Trọc đã liên hệ với cô trên thiết bị kết nối cá nhân.

“Kiều muội, đội trưởng đã liên hệ với cô chưa? Anh ấy vừa hỏi tôi số thiết bị kết nối cá nhân của cô.” Đầu Trọc mới tỉnh ngủ, tối hôm qua cao hứng đến rạng sáng mới ngủ, anh đếm những ngày tháng qua , đột nhiên phát hiện kể từ ngày bị lưu đày đến Hắc Tinh mưới hai vực là hạnh phúc nhất, t, có một nhóm bằng hữu chân thành, còn gặp được Tô Kiều, người làm đồ ăn ngon đến phát khóc, vừa mạnh mẽ lại dễ thương.

Đối với anh, Hắc Tinh mười hai vực không phải là nơi lưu đày, mà giống như quê hương mình.

“Chưa, đội trưởng có nói tìm tôi có chuyện gì không?” Tô Kiều có chút buồn bực hỏi. Mặc dù Lãnh Diệu là đội trưởng đội thứ hai trong chiến đội Tham Lang, nghe nói anh ta có quan hệ rất mật thiết với quân khu, , Tô Kiều có thể nhìn ra dấu vết sinh hoạt quân đội từ trên người anh ta, nếu cô đoán không sai, trước kia Lãnh Diệu hẳn là quân nhân.

“Không nói, Mộc Dao nói sáng sớm cô đã rời khỏi khu an toàn đi thu thập năng lượng nguyên thạch, Kiều muội, cô làm như vậy thì muốn chúng tôi sống làm sao?” Đầu Trọc vỗ đùi kêu lên.

Tô Kiều cười nói: “Năng lượng nguyên thạch đã định giá chưa?”

“Tôi đang muốn tới căn cứ hỏi chuyện này, có tin tức tôi sẽ thông báo với cô.”

“Được.” Tô Kiều kết thúc cuộc liên lạc, sau đó đậu chiếc đĩa bay nhỏ bên ngoài khu vực an toàn, đi tới chỗ bà cụ Mộc đón Tô Lý.

Robot bảo mẫu mà Tô Kiều đặt hàng vào buổi sáng đã đến nơi, nó có hình dáng màu đen và vàng, có cảm xúc, cái đầu hình chữ nhật, các chi của nó cực kỳ linh hoạt và đầy đủ chức năng.

Lúc Tô Kiều đến, Tô Lý đang ngồi trên giường đá ăn tay, thấy cô trở về, đôi mắt to đen láy sáng lên, ở trên giường đá chổng mông muốn bò tới, vô cùng ngoan ngoãn.

“Kiều Kiều, cháu đã trở lại?” Bà cụ Mộc đang may quần áo cho Tô Lý, thấy Tô Kiều trở về, vội vàng đứng dậy, cười nói, “Người máy cháu đặt đã được đưa tới.”

“Tốt, bà.” Tô Kiều mỉm cười, sau đó đi tới ôm Tô Lý nhỏ bé đang hưng phấn, hôn lên khuôn mặt non nớt dịu dàng của cậu, sau đó đi xem người máy bảo mẫu mà cô mua.

Theo thủ tục mà người thương gia đề cập, trước tiên Tô Kiều nhét ba khối năng lượng vào hộp năng lượng của người máy bảo mẫu, sau đó cô nhìn thấy đầu người máy nhỏ sáng lên màu đỏ, bắt đầu khởi động chương trình.

Tô Kiều đã thiết lập một chương trình trông nhà, và nhiệm vụ chính là chăm sóc cậu chủ nhỏ Tô Lý. Sau khi robot nhỏ đọc được thông tin chân dung liên quan của Tô Lý, bắt đầu công việc của mình

Sau khi người máy nhỏ chạy đến chăm sóc Tô Lý, Tô Kiều bị bà cụ Mộc kéo sang một bên.

Bà cụ Mộc có chút chần chờ nói: “Kiều Kiều, có một chuyện ta không biết có nên nói hay không.”

“Bà, cứ nói.”

“Cháu có phát hiện Tô Lý quá mức ngoan ngoãn không? Không khóc không nháo cũng không cười?”

Bà cụ Mộc nói xong, Tô Kiều cũng ý thức được Tô Lý có chút không thích hợp.

Ngày đó mẫu thân cậu chết, tất cả người trưởng thành ở khu năm dưới lòng đất đều sợ hãi, nhưng phản ứng Tô Lý rất kỳ quái, cho dù một đứa trẻ chín tháng tuổi, không hiểu thế sự, nhưng bị một người xa lạ ôm đi, cũng sẽ giãy giụa khóc nháo một hồi.

Từ đầu đến cuối, Tiểu Tô Lý đều trầm mặc không phát ra tiếng động.

“Có phải do suy dinh dưỡng, chậm lớn, Tô Lý nhận thức đối với mọi thứ bên ngoài tương đối kém?” Tô Kiều cau mày nói.

“Điều này cũng có thể xảy ra. Bây giờ đừng nói Hắc Tinh mười hai vực, cho dù là Tử Tinh yên ổn, tỉ lệ sinh đẻ cũng vô cùng thấp. Nhiều trẻ em từ các gia đình nghèo bị chết đuối hoặc bị vứt bỏ khi sinh ra, cũng có người sợ hãi hài tử khóc nháo thu hút tinh tặc độc ác.” Bà cụ Mộc không thể nói tiếp, đôi mắt thở dài xúc động.

Tô Kiều nghe vậy trừng lớn đôi mắt, không thể tưởng tượng nói: “Chính phủ Liên bang cứ mặc kệ như vậy?”

“"Để ngăn chặn tình trạng này, chính phủ liên bang đã thành lập các trại trẻ mồ côi ở tinh vực để nuôi dạy những đứa trẻ bị bỏ rơi này. Tuy nhiên, nhiều tinh vực đang tràn lan những hải tặc hung hăng ngang ngược, chính phủ Liên Bang cũng không có biện pháp.” Bà cụ Mộc nói, “Tình huống của Tô Lý cháu phải chú ý nhiều hơn.”

Tô Kiều gật gật đầu nói: “Vâng, cháu biết, cháu từ từ hướng dẫn hắn."

Mẹ của Tô Lý đã mất mạng vì dung dịch dinh dưỡng của đứa trẻ, Su Qiao không tin rằng một người mẹ như vậy sẽ đầu độc con mình, nhưng một đứa trẻ mồ côi và một người góa phụ ở tại thế đạo này sinh hoạt cũng quá khó khăn, có lẽ mẹ Tô Lý không cho phép Tô Lý nói chuyện, cho nên đứa nhỏ này mới có thể biểu hiện ra những hành vi ngoan ngoãn và im lặng như vậy.

Nhìn dáng vẻ cô sẽ dành thời gian để đưa Tô Lý đi gặp bác sĩ tại Bệnh viện Liên bang.

Sau khi bà cụ Mộc nói xong, liền thở dài nhẹ nhõm, đưa bộ quần áo vừa may cho Tô Kiều, cười nói: "Đây là bộ quần áo Mộc Dao mua ở chợ đen bà dựa theo kích cỡ Tô Lý, đổi thành hai bộ quần áo nhỏ cho hắn, còn có hai cái vớ nhỏ. Một lần thay và một lần giặt, chờ Tô Lý trưởng thành chút, bà lại làm quần áo khác cho hắn.”

Tô Kiều nhìn thấy hai bộ quần áo nhỏ này, đều được làm bằng vải giả siêu mềm, qυầи иᏂỏ, áo khoác nhỏ và đôi tất nhỏ xinh xắn, đáng yêu đến phát ghét, tức khắc vui sướиɠ nói: “Bà, tay nghề của người rất khéo, chúng rất đáng yêu.”

“Ta cũng chỉ có thể làm một số đồ thủ công.” Bà cụ Mộc được khen có chút ngượng ngùng, “Vừa mới làm xong, mau thay cho Tô Lý.”

“Được.” Tô Kiều cười tủm tỉm gật gật đầu.

Hai người thay khăn lông quấn quanh người Tô Lý thành bộ quần áo nhỏ, Tiểu Tô Lý tò mò nhìn áo ngắn và qυầи иᏂỏ trên người mình, đưa tay định kéo xuống nhưng túm nửa ngày vẫn không được, lập tức nước mắt lưng tròng nhìn Tô Kiều, duỗi tay muốn ôm một cái.

Tô Kiều phụt cười ra tiếng duỗi tay ôm lấy cậu, cười nói: “Tô Lý tiểu bằng hữu, muốn trở thành người Tinh Tế, phải mặc quần áo nha.”

Tiểu gia hỏa tựa hồ nghe hiểu, lại hưng phấn giãy trong lòng Tô Kiều vài cái.

Tô Kiều bồi cậu chơi một lúc, và định đưa cậu bé về nhà với người máy bảo mẫu thì cô thấy một tin tức liên lạc mới trên thiết bị kết nối cá nhân.

“Tô Kiều?” Giọng của đội trưởng Lãnh Diệu vang lên.

“Đội trưởng, là tôi.” Tô Kiều đem Tiểu Tô Lý để xuống giường đá, thanh thúy đáp.

“Có một chuyện muốn cô hỗ trợ, có thù lao, nếu tiện tôi đến tìm cô?” Lãnh Diệu đơn giản nói.

“Được, chúng ta gặp ở quảng trường khu an toàn.” Tô Kiều gật gật đầu.

Lãnh Diệu là một trong những đội trường của chiến đội Tham Lang, có quan hệ không bình thường với quân khu, tiếp xúc một thời gian, làm người cũng rất chính trực, Tô Kiều không chút suy nghĩ liền đáp ứng.

Kể từ khi sự kiện đổ máu diễn ra, quân khu Liên bang đã cử thêm quân của Liên minh để tuần tra khu vực an toàn, không có nhiều người lưu vong ở quảng trường. Sau khi Tô Kiều đến, cô nhìn thấy Lãnh Diệu đang đứng trước bức tượng điêu khắc trên cột đá .

Người đàn ông mặc đồng phục chiến đấu màu đen của chiến đội Tham Lang, đứng thẳng người và dũng mãnh, Tô Kiều bất ngờ nhìn thấy một người, đó là Thiếu tá Tả Dật của quân khu Liên bang.

Thiếu tá Tả Dật mặc một bộ quân phục, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn, lông mày nhăn lại, vẻ mặt có chút u ám.

“Đội trưởng, tìm tôi có việc gì?” Tô Kiều đi qua, thanh thúy hỏi.

“Là thiếu tá Tả Dật tìm cô.” Lãnh Diệu nặn ra một nụ cười và giới thiệu người bên cạnh mình, quan quân của quân khu Liên Bang.

Người có thể được quân khu Liên Bang phái đến Hắc Tinh mười hai vực là những nhân vật tàn nhẫn đã được trải qua các huấn luyện quân đội, Tả Dật đánh giá Tô Kiều một chút, hơi hơi híp mắt nói: “Tô Kiều, tôi nghe Lãnh Diệu nói, cô làm đồ ăn rất ngon, không thua gì đầu bếp cao cấp của Tử Tinh, có một việc muốn nhờ cô hỗ trợ.”

“Thiếu tá mời nói.” Tô Kiều nhàn nhạt nói.

“Ta có một cấp dưới đã theo tôi ba năm, khoảng thời gian trước ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, lạc vào khu có bức xạ dày đặc, bác sĩ nói không thể sống sót qua tháng này.” Tả Dật ngữ khí trầm trọng, “Mong ước lớn nhất của hắn trong suốt cuộc đời là được ăn một bữa ăn ngon do đầu bếp cấp cao ở Tử Tinh làm .”

Từ Tử Tinh đến Hắc Tinh mười hai vực, cho dù ngồi tinh hạm quân khu, cũng phải nửa tháng, chưa kể đầu bếp cao cấp được tôn sùng sẽ không có ai đến Hắc Tinh Tử Thần.

Tô Kiều ngay lập tức hiểu Tả Dật đang yêu cầu điều gì.

“Ý của Thiếu tá, là muốn tôi giả mạo đầu bếp cao cấp ở Tử Tinh, và nấu một bữa ăn cho cấp dưới của ngài?"

“Không sai, tôi sẽ trả cho cô năng lượng nguyên thạch dựa theo đãi ngộ của đầu bếp cao cấp Tử Tinh.” Tả Dật gật đầu, hiện tại cũng xem ngựa chết coi như ngựa sống chạy chữa, hy vọng cô gái nhỏ trông yếu ớt trước mặt này có trù nghệ lợi hại như lời Lãnh Diệu nói.

Tô Kiều trầm ngâm một chút, kỳ thật cô thật sự không muốn cùng quân khu Liên bang giao tiếp, để tránh bị gây chú ý, bị người theo dõi.

“Tô Kiều, cô có gặp phiền phức gì không? Thịt nướng và thịt heo kho hôm qua cô làm rất ngon và chắc chắn đã đạt đến trình độ của một đầu bếp cao cấp của Tử Tinh, và đầu bếp là một nghề rất cao trong Tinh Tế , ở Hắc Tinh mười hai vực cũng sẽ nhận được đãi ngộ tốt.” Thấy cô chần chờ, Lãnh Diệu vội vàng giải thích nói.

Anh ta có mối quan hệ đặc thù với Tả Dật, nếu không thì anh ta cũng sẽ không nói ra tài năng nấu ăn ngon của Tô Kiều.

“Tôi có thể giúp việc ngài, yêu cầu duy nhất là tôi không muốn chuyện này truyền ra ngoài.” Tô Kiều nói.

“Được , tôi đáp ứng cô.” Tả Dật thiếu tá gật gật đầu, trịnh trọng hứa hẹn nói, “Giờ chúng ta đi thôi.”

Quân khu Liên bang cách khu vực an toàn mười phút.

Ba người ngồi trên tinh hạm tư nhân, không giống như đĩa bay nhỏ, tinh hạm giống như một người thép khổng lồ, lưu lạc trong Tinh Tế một thời gian dài, vô luận là hệ thống phòng hộ hay là hệ thống vũ khí đều là thể hiện kỹ thuật khoa học đứng đầu Tinh Tế.

Tô Kiều ước mơ có một tinh hạm quân sự dành riêng cho mình, giống như một pháo đài vững chắc tùy thân di động.

“Tinh hạm này có thể ngăn cản đòn tấn công của dị thú cấp sáu, nó được trang bị lá chắn cấp 1, có thể ngăn cách 80% thương tổn do bức xạ gây ra. Trên tinh hạm cất giữ nguồn năng lượng đạn pháo có thể nổ tung một khu vực an toàn.” Tả Dật thấy Tô Kiều rất có hứng thú với tinh hạm của mình, ngữ khí không tự giác nhẹ vài phần, kiêu căng nói.

“Lợi hại như vậy? Tinh hạm của Thiếu ta sợ là đứng đầu Tinh Tế.” Tô Kiều có chút nghẹn họng nhìn trân trối, ánh mắt nhìn về phía Tả Dật cũng mơ hồ có chút khác biệt, xuất thân của Thiếu tá Tả Dật này không đơn giản.

Vẻ mặt kiêu ngạo của Tả Dật từ từ biến mất, anh ta nói với đôi mắt hoài niệm nói: “Không tính là đứng đầu, cơ giáp của Tu đại nhân cơ giáp có thể trực tiếp xé rách dị thú cấp sáu.”

Sau khi nói, Tả Dật và Lãnh Diệu đều trầm mặc.

Tô Kiều đã hơn một lần nghe nói về vị Tu đại nhân này, vô luận là người lưu vong hay quân liên minh, đều đánh giá cao về thượng tướng Mặc Tu, hẳn là một người tao nhã và ôn tồn, bằng không cũng rất khó như chiếm được lòng người.

“Tu đại nhân chắc là một người ôn nhu tao nhã.” Tô Kiều nhớ tới nguyên thân mình có thể sống đến thành niên, tất cả đều là nhờ dung dịch dinh dưỡng mà cô nhận được hàng tháng, tức khắc cảm thấy muốn tỏ lòng kính trọng vị Thượng tướng đại nhân này vào mùa đông Thanh Minh?

Tả Dật và Lãnh Diệu liếc nhau, ôn hòa ưu nhã? thượng tướng Tu? Đồng thời, cả hai cùng rùng mình khi nghĩ đến nỗi sợ hãi bị thống trị bởi tên thượng tướng tàn bạo tại Học viện Quân sự Liên bang.

Một người đàn ông ôn hòa ưu nhã lái cơ giáp xé rách dị thú hư không?

Hai người hơi hơi mỉm cười, muốn phản bác, nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra với Thượng tướng lại cảm thấy có chút nặng nề.

Mấy năm nay, bởi vì xuất thân và sức ảnh hưởng của Tu đại nhân, mới có thể ổn định thế cân bằng mỏng manh giữa quân khu và gia tộc hào môn, hơn nữa còn có sự uy hϊếp từ phía tinh tặc Casa càn rỡ tàn sát bừa bãi. Hiện giờ Tu đại nhân đã mất tích hơn một năm, tình thế càng ngày càng nghiêm trọng.

“Thiếu tá, giá cả của tinh hạm này của ngài ước chừng bao nhiêu?” Tâm tư của Tô Kiều nhanh chóng hướng về phi thuyền, lên tiếng hỏi.

Tả Dật nghe vậy sửng sốt, và Lãnh Diệu cũng sửng sốt một chút. Tô Kiều muốn mua tinh hạm quân sự? Mua tinh hạm quân sự không chỉ là vấn đề về năng lượng nguyên thạch, còn có thẩm quyền về mua.

“Tô Kiều, người lưu vong không có quyền mua tinh hạm quân sự.” Lãnh Diệu nhắc nhở nói. Mỗi khi tiếp xúc với Tô Kiều, Lãnh Diệu đều làm mới lại nhận thức của mình. Anh ta thậm chí còn không nghĩ đến việc sở hữu một tinh hạm quân sự, nhưng là Tô Kiều đã bắt đầu suy xét vấn đề mua nó.

Lãnh Diệu cảm thấy cô rất nghiêm túc, trong cơ thể Tô Kiều luôn có thể nhìn thấy một sức sống mãnh liệt, hoàn toàn bất đồng với phẩm chất của người sống ở Hắc Tinh mười hai vực.

Loại phẩm chất này hấp dẫn vô số người muốn tới gần cô, bao gồm cả anh ta.

“Tinh hạm này thuộc sở hữu của gia tộc tôi, nhân dịp tôi muốn đến Hắc Tinh mười hai vực, cho nên mới tạm thời có được quyền sử dụng.” Tả Dật giải thích nói, nghĩ đến gia tộc mình cũng được coi như gia tộc hào môn hạng hai, nhưng toàn bộ gia tộc cũng chỉ có được một tinh hạm quân sự, còn cô gái nhỏ Tô Kiều này, thật đúng là thú vị nha.

“Tinh hạm dân dụng bình thường có giá từ 300 vạn trở lên, còn những tinh hạm còn lại sẽ bị đào thải hoặc hư hỏng thì sẽ được sửa chữa lại, tinh hạm dân dụng mới hoàn toàn sẽ không xuất hiện ở Hắc Tinh mười hai vực, mà quyền mua tinh hạm quân sự là một vấn đề lớn, chỉ những người có đóng góp xuất sắc cho Liên bang mới đủ điều kiện đăng ký mua. Giá năm đó gia tộc tôi mua tinh hạm này là 5.000 vạn điểm danh dự, tương đương với 50.000 vạn năng lượng nguyên thạch.” Tả Dật nói.

Anh ta không thể sở hữu một tinh hạm quân sự của riêng mình, bởi vì quân công không đủ.

“Năng lượng nguyên thạch và điểm danh dự Tinh Tế không phải 1: 10 sao, sao lại biến thành 10: 1?” Tô Kiều bị con số 50.000 bạo kích, cái này phải bán bao nhiêu tấn thịt khô mới đủ đây? Ừm?

“1:10 là tỷ lệ lưu thông Tinh Tế, người đào vàng đem năng lượng nguyên thạch bán cho các tinh vực lớn, đổi lấy gấp mười lần điểm danh dự, mà đối với người lưu vong Hắc Tinh mười hai vực, chúng ta sẽ không bao giờ có thể ra khỏi đây, đổi không đến 10 lần điểm danh dự, ngược lại phải tốn 10 lần năng lượng nguyên thạch mua những thứ đồ vật chúng ta thiếu.” Lãnh Diệu nhìn racửa sổ, nhìn mảnh đất hoang vu cằn cối phía dưới hoag vu cằn cỗi thổ địa, thanh âm lộ ra vài phần bi thương.

Tô Kiều á khẩu không trả lời được, cô phải sớm biết rằng, người lưu vòng ở Tinh Tế tồn tại ở tầng chót trong lớp người. Năm mươi nghìn quân dụng tinh hạm hay quyền mua cô đều không có.

“Thiếu tá, đến quân khu.”Cấp dưới Tả Dật tiến đến nhắc nhở.

Tinh hạm đáp x xuống khu vực đóng quân của Quân khu Liên minh. Ba người đi xuống tinh hạm.

Quân khu Liên Bang nằm ở gần bốn quận, được bao quanh bởi núi và sông, chiếm địa hình cực lớn, từng tòa mái vòm lá chắn bảo vệ giống như những ngọn đồi nhỏ đan xen, cửa ra vào có cơ giáp tuần tra, đề phòng nghiêm ngặt, Tô Kiều nhìn dòng chữ lớn " Liên bang Hắc Tinh mười hai vực đóng quân" được điêu khắc trên cột đá ở cửa, không hiểu sao lại có cảm giác uy nghiêm giống như kiếp trước khi đi ngang qua khu vực đóng quân.

“Thiếu tá Tả Dật quan quân cấp cao của biên cảnh quân khu Liên Bang, thân phận đã xác minh thông qua.” Xác minh danh tính của Tả Dật được thông qua, Tô Kiều và Lãnh Diệu quét lại thiết bị kết nối cá nhân, đăng ký, sau đó đi qua một loạt cơ giáp uy vũ lạnh băng tiến vào cổng quân khu..

Lá chắn bảo vệ quân khu là một loại vỏ bọc bảo vệ tùy chỉnh vẻ đẹp hạng nhất, khắp nơi đều có cây xanh, cho dù là năng lượng nguyên thạch tạo ra cảnh đẹp, nhưng mang đến cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái, nếu không thì ở trong hoàn cảnh trống rỗng, thực sự quá mức hoang vu.

Không ít quân nhân đang thực hiện các bài huấn luyện đặc biệt trên bãi tập, cơ giáp và quân nhân đi tuần phối hợp tuần tra, trên mặt mỗi người đều mang vẻ nghiêm túc, họ nhìn về phía Tả Dật không ngừng cúi chào.

Tô Kiều đi theo phía sau Tả Dật, cũng hưởng thụ một loạt cảm giác được cúi chào, không tự giác mỉm cười.

Đối với quân nhân bảo vệ quốc gia, vô luận là kiếp trước, hay là ở Tinh Tế, Tô Kiều đều cho rằng họ là những người dễ thương nhất trên thế giới. Đây cũng là một trong những lý do khiến cô có nguy cơ bại lộ, một quan quân trẻ tuổi kiêu căng vì một cấp dưới lại có thể tự tới tìm cô hỗ trợ, cô không thể cự tuyệt, cũng không hy vọng một binh lính bảo vệ quốc gia mang theo tiếc nuối rời đi.

Ba người một đường đi đến ký túc xá tập thể quân khu, lên thẳng lầu 3.

“Không ở phòng y tế?” Tô Kiều sửng sốt một chút, hỏi.

Tả Dật đi ở phía trước, không quay đầu lại, nhàn nhạt nói: “Tài nguyên chữa trị ở toàn bộ Tinh Tế rất khan hiếm, huống chi là ở Hắc Tinh mười hai vực, Thập Nhất xin tự mình trở về ký túc xá, vì sợ lãng phí tài nguyên y tế.”

Trở lại ký túc xá căn bản là chờ chết, Tô Kiều trầm mặc một chút.

“Thiếu tá, ngươi đã đến rồi?” Cửa ký túc xá mở ra, ở cửa có một chiếc chậu sắt, binh lính đứng hàng thứ tám đang quét tước vệ sinh lập tức buông đồ vật trên tay, cúi chào.

Tả Dật gật gật đầu, nhẹ giọng hỏi: “Thập Nhất hôm nay thế nào?”

“ Vẫn như cũ, nằm mơ đều muốn thịt kho ở Tử Tinh.” Tiểu Tám nói, vành mắt có chút đỏ, tham gia quân ngũ nhiều năm, việc sinh tử sớm đã không để ý, đặc biệt là đi theo Thiếu tá tới Hắc Tinh mười hai vực, chỉ là không nghĩ đến. Trước khi chết chỉ muốn ăn món ăn do đầu bếp cao cấp làm, sau khi chết mới dám khẳng định không chết đói.

Tả Dật gật gật đầu, quay đầu lại nhìn thoáng qua Tô Kiều, mang theo cô và Lãnh Diệu vào ký túc xá.

Kí túc xá tập thể không lớn lắm, có mười sáu cái giường và một dãy tủ, mọi thứ đều được đặt gọn gàng, mặt đất cũng quét tước sạch sẽ, vừa mới lau qua, cảm giác rất thoải mái.

Ở chiếc giường tầng dưới cùng có một thanh niên hốc hác đang ngủ, toàn thân đều bao phủ một tầng sương mù màu đen. Tô Kiều đi qua, mới phát hiện hai chân cậu ta đã bị cắt bỏ, ống quần trống rỗng, trong không khí còn lưu lại mùi máu tươi.

Đây là một thanh niên bị bức xạ tra tấn đến chết.

Tô Kiều hai mắt có chút sưng lên, nhìn không nổi nữa, nhẹ giọng nói: "Thiếu tá, hỏi cậu ấy muốn ăn gì."

Tả Dật gật gật đầu, thấp giọng nói cảm ơn: “Cảm ơn cô, Tô Kiều.”

“Thiếu tá, đây là mời đầu bếp cao cấp cho Thập Nhất sao?” Lão bát nghe vậy có chút kinh hỉ, vội vàng đẩy Thập Nhất đau đến mất ý thức dậy, “Thập Nhất, tỉnh tỉnh, thiếu tá tới xem ngươi, còn mời đầu bếp cao cấp nhất đến cho người, ngươi muốn ăn cái gì, mau nói.”

Thập Nhất nằm ở trên giường bị đánh thức, thấy Tả Dật, kích động muốn bò dậy hành lễ, bị Tả Dật đè lại.

“Hôm nay cảm thấy thế nào?”

“Thiếu tá, tôi khá hơn nhiều, thật sự không còn đau nữa.” Người thanh niên nằm trên giường cố hết sức cố nặn ra một nụ cười nhàn nhạt, mọi người đứng xem đều im lặng.

“Ừm.” Tả Dật hơi hơi mỉm cười, cũng không bóc trần lời nói dối của cậu, ngữ khí hòa hoãn hỏi, “Ta mời một người bạn lại đây, cô ấy am hiểu các món ăn, đặc biệt là thịt dị thú, ngươi muốn ăn cái gì đều có thể nói cho cô ấy.”

Tiểu binh lộ ra vẻ khao khát, có chút ngượng ngùng cười cười: "Tôi chỉ muốn ăn thịt kho, trước kia luôn nghe lão Ngũ bọn họ nói, ở trong nhà thượng tướng ăn qua một lần, thịt kho là món ngon nhất trên đời, vẫn luôn muốn thưởng thức qua hương vị đó……”

“Thịt kho gì?” Tô Kiều hơi hơi mỉm cười, hỏi.

“Không biết.” Thập Nhất có chút ngượng ngùn,g hai chân bị cụt co giật dữ dội, mồ hôi lạnh toát ra từ trán.