Editor: Gypsy.
Hoắc Tri Hành gật đầu cười với Trần Thanh Lan trong khi cô đang suy nghĩ bay bổng, quay người đi tới quầy lễ tân lấy túi.
Khuôn mặt của Điền Noãn cách vài bước phía sau anh có chút đỏ lên, khi Trần Thanh Lan đưa qua một cốc trà sữa, do dự hai giây rồi ngoan ngoãn cầm lấy.
“Cảm ơn cô Trần.”
Giọng của cô gái nhỏ như mềm mại dịu dàng. Trần Thanh Lan nhìn má lúm đồng tiền ở khóe miệng và đôi mắt sạch sẽ, đột nhiên hâm mộ cô bé đơn thuần được bảo hộ như vậy.
Khép lại những đợt sóng bên tai, giọng nói cũng chậm lại dịu dàng.
“Không cần khách khí, tôi đến sớm, tùy tiện dạo phố liền đυ.ng phải hai người, nghĩ muốn đến gặp em, nhưng là tôi quấy rầy hai người.”
Không khó để nhìn ra vẻ thẹn thùng của Điền Noãn từ tiệc đính hôn lúc trước, thấy Hoắc Tri Hành đang đứng đợi nhân viên phục vụ, trong thời gian ngắn, cô đã rất nỗ lực kéo gần quan hệ với Điền Noãn hơn.
Điền Noãn lén nhìn đồng hồ hoạt hình treo trên tường, thấy thời gian còn 20 phút nữa Hoắc Tri Hành mới rời đi trong lòng liền vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng không làm chậm trễ chuyện của anh.
Vội vàng xua tay về phía Trần Thanh Lan.
“Không có, không có, là em không ngờ chị lại ở đây, chỉ là có chút kinh ngạc thôi.”
“Tôi và Hoắc tổng hẹn gặp mặt ở gần đây, tình cờ thấy em thật đúng là có duyên, sau này có thể thường ra ngoài chơi.”
Hoắc Tri Hành trở lại với hai cái túi lớn, vừa lúc nghe Trần Thanh Lan nói lời này, trong mắt trào ra một mạt ý cười không rõ vị.
Anh nhìn cô gái nhỏ vẫn đứng đó, đặt chiếc túi sang một bên. Một tay lấy ví, lấy ra một tấm thẻ từ bên trong và đút lại vào túi của mình, sau đó tiến đến chỗ Điền Noãn nhét chiếc ví vào trong cặp của cô.
Ngón tay chỉ vào tấm biển trắng xanh nổi bật bên kia đường.
“Noãn Noãn, anh cùng cô Trần sẽ nói chuyện ở quán cà phê đằng kia, em có thể đi dạo ở phía trên, sẽ không lâu đâu.”
Vốn dĩ anh muốn đưa Điền Noãn về rồi mới gặp mặt Trần Thanh Lan, nhưng trước mắt rõ ràng không có thời gian.
“Đưa cho em, em lên xe trước.”
Trần Thanh Lan ở đây, lần này cô không từ chối. Nhưng cô vẫn như cũ nhớ đến túi búp bê trong tay Hoắc Tri Hành, không đợi anh mở miệng liền cầm lấy từ trong tay anh, liền đưa tay hướng lên trên, đôi mắt trong veo như pha lê thẳng tắp nhìn anh.
“A...”
Người đàn ông rút chìa khóa xe ra đưa cho cô, ngón tay cong lên cưng chìu khều khều chóp mũi ngay thẳng của cô.
“Chờ anh gọi điện thoại cho em.”
Thời gian còn chưa tới giờ hẹn của bọn họ, Trần Thanh Lan thân là khách không mời mà đến, tự nhiên không ngại sự thân mật của đôi trẻ. Hoắc Tri Hành ở trong vòng là hiền lành ôn nhuận, kỳ thật bản chất là xa lánh khó lường, ít ai có thể nhìn thấy một mặt độc đáo khác của anh. Thậm chí cô còn thích thú quan sát, chờ dáng vẻ mảnh khảnh của Điền Noãn xách hai túi lớn rời đi, trà sữa trong tay cô đã uống đến chỉ còn một nửa.
-
Hương thơm của hạt cà phê vây lấy người đàn ông quý phái và người phụ nữ quyến rũ từ mọi phía.
Ly cà phê latte của Trần Thanh Lan là hình hai con thiên nga đeo chéo cổ, khi người phục vụ vừa mang đến cho cô, cô nhìn hình vẽ có chút thất thần, ngón tay vô thức chạm vào mặt dây chuyền thiên nga ở giữa xương quai xanh. Nhưng khi nhìn thấy hoa văn tương tự trong cốc của Hoắc Tri Hành đối diện, ánh mắt của cô liền sững lại nửa giây.
Khuấy thìa vài cái hoa văn tinh xảo liền hòa huyện, cười ôn hòa với người đàn ông đối diện.
Động tác nhỏ của cô cũng không khiến anh chú ý, Hoắc Tri Hành nhìn đồng hồ, nghĩ chắc giờ này Điền Noãn đã cất đồ đạc xong rồi.
“Hoắc tổng.”
Trần Thanh Lan cắt ngang phỏng đoán của người đàn ông, vuốt ngón tay mảnh khảnh trên chiếc túi da màu đỏ rượu, lấy điện thoại di động ra chuyển sang giao diện album cho anh xem.
Trên gương mặt bình tĩnh của Hoắc Tri Hành khó khăn có một chút biểu tình. Đúng như cô suy nghĩ, không hề lo lắng hay ngạc nhiên, chỉ là nhướng mày, thậm chí còn bật cười một cái khi ánh mắt đổ dồn về hàng “Ngài Tống”.
“Nếu là vì chuyện này, tôi đã nói trong điện thoại sáng nay, tất cả thông tin họ tìm thấy ở Đông Nam Á sẽ không có giá trị gì, vì vậy không cần lo lắng.”
“Tôi biết anh đối với chuyện này sẽ không hứng thú.”
Thu hồi điện thoại trong tay, đôi môi đỏ mọng lại khép lại.
“Đối với việc mở rộng quy mô của Hoắc gia kia, không biết anh có hứng thú hay không?”
...
Hoắc Tri Hành giữ chặt tay lái, Điền Noãn im lặng đọc thầm số giây đèn đỏ phía trước.
Sương gió từ khung cửa sổ hé mở lao thẳng vào xe, thổi đến cô cay hết cả mắt, rối tung cả mớ tóc hai bên thái dương.
Thỉnh thoảng cô nhìn bầu trời đang dần tối sầm, lại nương theo ánh chiều tà chiếu lên sườn mặt của người đàn ông nhìn vào nét mặt thâm trầm của anh.
Cảm nhận được nhiệt độ tầm mắt của Điền Noãn, anh liếc nhìn cô một cái, vừa lúc nhìn thấy mái tóc đang bay múa của cô.
Cửa kính sau đó chậm rãi khép lại, bên trong xe nhỏ hẹp nháy mắt yên tĩnh.
Mặc dù anh nhìn mình vẫn giống như ngày thường, nhưng cô vẫn có thể cảm thấy rằng người đàn ông đã ít nói hơn sau khi hẹn gặp Trần Thanh Lan. Chỉ là cô không biết cái gì, có thể làm cho vạn sự đang nói vui cười đều đóng băng.
“Anh Tri Hành, anh, không sao chứ?”
Tiểu mỹ nhân suy nghĩ cặn kẽ, vẫn là hỏi ra lời trong lòng. Cô không hiểu kinh doanh, cũng không hiểu kinh tế, chỉ là cảm thấy người đàn ông của cô dường như có tâm sự.
Nghe vậy Hoắc Tri Hành cuối cùng cũng nhếch lên đôi môi mỏng đã mím chặt từ lâu, đôi mắt nâu quét qua khuôn mặt thanh tú yêu kiều của cô.
“Vừa rồi đang nghĩ vài chuyện, dọa đến em?”
Điền Noãn lắc đầu, bỗng dưng trở nên nghiêm túc.
“Không có, em nào có nhát gan như vậy.”
Cô không nghĩ muốn anh nâng niu nuông chiều cô trong lòng bàn tay, lại không thể biểu đạt chính xác tâm ý của mình.
Người đàn ông cong môi cười khẽ liền đổi lại dáng vẻ anh trai nhà bên, chậm rãi mở miệng, âm sắc mát lanh. “Noãn Noãn, anh không phải không vui, cũng không có áp lực tâm lý, không cần lo lắng cho anh, nếu thật sự có truyện anh sẽ nói cho em biết, được không?”
Hoắc Tri Hành làm sao không hiểu cô đang suy nghĩ gì, đương nhiên anh cần một người phụ nữ hiểu mình làm bạn cả đời, chỉ là quan tâm cô tuổi còn nhỏ, một số chuyện cần phải từ từ dạy bảo, không thể nóng lòng đòi hỏi.
“Ừm... Về sau em trọ ở trường, cuối tuần sẽ tự mình về nhà, thực sự không cần anh đến đón em.” Điền Noãn cẩn thận nhìn anh, đôi mắt có chút ánh nước mang theo vẻ chờ mong.
“Được.”
Người đàn ông rất vui vẻ đồng ý, trước đây chủ yếu chỉ là lời nói đùa, anh không thực sự muốn Điền Noãn về nhà ở. Trên cơ sở cô phải đảm bảo an toàn, anh vẫn hy vọng cô gái nhỏ có thể có khoảng thời gian học đại học không khác gì những người bình thường.
Bóng đen của mái tóc ngắn nhỏ vụn phủ lên má anh. Bóng mờ làm má lúm đồng tiền càng sâu hơn, độ cong của khóe miệng vì nâng nên khá cao mà ẩn hiện trong bóng tối.
Đối với nụ cười của anh, Điền Noãn từ trước đến nay không có khả năng chống đỡ. Rõ ràng đều là cong môi, đối với cô vẫn luôn dịu dàng hơn so với trước mặt người khác, bất kể đôi mắt trong veo ấy có nhìn mình hay không.
Nếu không phải anh đang lái xe, cô thực sự muốn lao đến hôn anh.
May mà rất nhanh xe đã chạy vào trang viên Vân Thư, dừng lại một giây, không đợi anh cởi dây an toàn, cô đã làm như vậy ngay lập tức.