Editor: Gypsy.
Khi Điền Noãn tỉnh dậy, bên ngoài mặt trời đã lên. Cô liếc nhìn đồng hồ treo tường, gần như bật dậy khỏi giường, nhưng giây tiếp theo, cô lại toét miệng ây da ngã trở về.
Ây da!
Cả người cô ngay cả các khớp ngón tay đau nhức, căn bản không thể đứng dậy được.
Âm thanh quấy nhiễu người đang ngủ say bên cạnh, Hoắc Tri Hành mở to mắt, ậm ừ ôm người phụ nữ đang chống đỡ vào vòng tay của mình.
“Đã mười một giờ rưỡi rồi... dậy đi.”
Người đàn ông lại nhắm mắt,bộ dáng ngủ nướng như một đứa trẻ, bàn tay đặt sau eo cô bắt đầu xoa nhẹ.
“Đừng nhúc nhích, xoa xoa cho em. Hôm nay không đi, anh sẽ gọi báo.”
Động tác của anh nhẹ nhàng chậm rãi, xoa cô rất thoải mái, thân thể khẩn trương cũng từ từ thả lỏng, nhưng mặc cảm trốn việc vẫn như cũ tồn tại.
Nhận thấy được cô gái nhỏ đang không vui, người đàn ông mở mắt ra nhìn cô, quả nhiên thấy cô đang cau mày với vẻ khổ đại cừu thâm. *Khổ đại cừu thâm: thành ngữ Trung Quốc, bính âm là kǔ dà chóu shēn, mô tả nỗi đau khổ khi bị bóc lột và áp bức, với lòng căm thù to lớn.
“Sao vậy?”
Cô nhỏ giọng nói thầm, “Có một loại cảm giác đang dùng quy tắc ngầm.”
Người đàn ông tức giận cười, bàn tay to vỗ ‘bộp’ lên trán. “Mỗi ngày nghĩ cái gì vậy?”
‘Ọc——’
Bụng của Điền Noãn phát ra tiếng kêu thảm thiết, khiến cô không thể nói ra lời phản bác.
Hoắc Tri Hành buông cánh tay ôm cô ra, “Vậy đứng dậy đi, chúng ta đi ăn gì đó, sau vận động ngoài việc ngủ còn cần phải ăn no bụng nữa.”
Cô hơi đỏ mặt dưới cái nhìn chăm chú của anh, dưới lớp chăn bông là thân hình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của cô, thật đúng là xấu hổ mà.
Đang giằng co trong lòng, người đàn ông đã rời giường, từ trên ghế nhặt quần áo lên, trước mặt cô thoải mái mặc vào.
Ban ngày thấy rõ ràng hơn đêm qua, dáng người của anh thật đẹp, vai lưng kiên cố, trên bụng nhỏ là tám khối cơ bụng, làn da trắng sáng, duy nhất không đủ chính là thêm vài vết đỏ nhạt.
Đó là những vết cào tối qua của cô.
Cô mím môi, có chút mất tự nhiên quay đầu đi, nhặt qυầи ɭóŧ trên ghế sô pha gần nhất mặc vào. Sau đó đứng dậy đi tới mở cửa tủ tìm quần áo bên ngoài mặc vào.
Điền Noãn biết Hoắc Tri Hành thường mặc áo trắng quần đen. Nghĩ đến đây, bàn tay vốn dĩ muốn lấy váy xanh liền chuyển sang áo sơ mi trắng và váy ngắn màu đen.
Người đàn ông phía sau đã mặc xong quần áo, anh ngồi trên ghế, hai chân dựng lại một chỗ, khuỷu tay chống lên bàn chống cằm, đôi đồng tử nâu nhìn cô không chớp mắt.
Cô gái bị anh làm thoải mái, trong một đêm lại có chút quyến rũ khác thường. Bóng dáng vòng eo mảnh khảnh của cô, làm anh nhớ đến cảm giác chạy nước rút trong vòng tay anh đêm qua.
Mắt anh tối sầm lại, anh đi đến phía sau người đã ăn mặc chỉnh tề, bất ngờ đem người ôm vào trong ngực.
Đồ vật cứng rắn đè lên sau eo cô, hô hấp của người đàn ông ngày càng nặng nhọc.
“Noãn Noãn.”
Giọng điệu của anh có chút xấu, môi mỏng còn cố ý dán lên vành tai cô khi nói chuyện, môi anh vừa động một cái cơ thể cô cũng theo đó mà động.
“Hửm?”
Cô trả lời bằng một giọng yếu ớt, cô không thể bỏ qua cái thứ đang cứng nóng sau eo của mình.
“Sao em lại ngọt như vậy, thật muốn trói em trên người.”
Điền Noãn nghe xong liền run lên, nhanh chóng tách khỏi cánh tay của anh, chống đỡ tường chạy ra ngoài. Đóng cửa lại còn nghẹ được tiếng cười trầm thấp của người đàn ông.
Người đàn ông này đã thay đổi rồi, thần thánh không thể xâm phạm ngày xưa không còn nữa. Cuộc tình đêm qua như một chiếc chìa khóa, vì anh mà mở ra một thế giới mới, ngay cả ánh mắt nhìn cô cũng giống như một kẻ săn mồi đang nhìn con mồi.
...…
Khi cô rửa mặt xong ở toilet dưới lầu đi ra, Hoắc Tri Hành đã làm xong hai phần mì đặt lên bàn. Lúc này cô mới hậu tri hậu giác phát hiện, trong phòng chỉ có hai người họ.
Đi đến bàn ăn và ngồi xuống.
“Dì Kiều và mọi người đâu rồi ạ?”
Đã đi ra ngoài từ sớm rồi, người làm anh đã cho nghỉ một ngày, hôm nay chỉ có hai chúng ta.”
“Anh đã thức trước đó?”
“Đúng vậy, khi chuông báo thức vang lên, em vẫn còn đang ngủ như heo con.”
“Vậy làm thế nào anh…”
Cô không nói nữa, thật ra cô rất muốn hỏi tại sao anh lại ngủ tiếp, lại còn cởϊ qυầи áo ra.
Như thể biết cô muốn hỏi gì, đuôi lông mày nhếch một cái, đưa cô hai đôi đũa.
“Sau khi anh trở lại giường ngủ, liền phát hiện ôm em mà không mặc quần áo cũng thoải mái hơn, nên anh liền cởi.”
“! ! !”
Cô trừng mắt nhìn anh, thấy anh không phải thay đổi, anh vốn dĩ là tâm cơ ngầm, hoa cao lãnh chi đều là giả bộ lừa gạt người.
“Ha ha!”
Anh thò lại gần nhìn vào khuôn mặt nhỏ đang xấu hổ và giận dữ của cô, dùng sức hôn thật mạnh.
“Đùa thôi, ăn đi.”
Cô cũng rất dễ dụ, không tránh được sự công kích nhẹ nhàng của anh, nụ hôn chỉ mất hai giây, liền quên đi sự vô sỉ của người đàn ông vừa rồi, lúc này lại cảm thấy đỏ vàng kết hợp trước mặt mình trông rất thoải mái.
Lần trước anh nấu cho cô là ngày anh đưa cô đi học về, cũng là một tô mì như thế này.
Cô cắn một miếng và nói một cách nghiêm túc: “Anh Tri Hành nấu rất ngon.”
Người đàn ông mỉm cười, và đuôi mắt vốn đã hếch lên một chút lại càng trở nên kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
“Về sau anh sẽ làm món đó cho em miễn là em ở đây, mau ăn đi, sau khi ăn xong chúng ta sẽ đi siêu thị.”
Khi anh nhắc đến từ ‘siêu thị’, trong đôi mắt dịu dàng của anh có một tia sáng xấu xa, nhưng nó vừa vụt qua, người phụ nữ đối diện đang tập trung ăn cơm cũng không để ý.