Ngọt Ấm

Chương 30

Editor: Gypsy.

Điền Noãn và Hoắc Tri Hành không ra cửa nhiều lắm, thỉnh thoảng họ mới đi ăn ở ngoài. Đến nỗi đi dạo phố, thì chỉ có lần mua đồ ngủ hôm đó.

Xe chạy thẳng vào khu thương mại, siêu thị mà họ định đến nằm ở dưới lòng đất, từ tầng một đi ngang qua cửa hàng trưng bày búp bê, Điền Noãn quay nhìn lại vài lần.

“Thích búp bê?”

Người đàn ông nắm tay cô, cũng quay đầu lại nhìn cửa hàng đầy màu sắc kia.

Cô hơi lắc đầu, “Cũng không phải, chỉ là thích làm búp bê* thôi.” *làm búp bê: nguyên văn là kẹp oa oa, mà tui cũng không biết nghĩa nên để là làm búp bê, ai biết chỉ tui với.

Điền Noãn thích làm búp bê từ hồi cấp hai, trên cơ bản mỗi cuối tuần Điền Chu sẽ đưa cô đi chơi một buổi chiều tại căn cứ Gongzai, nhưng tay nghề của hai người đều không tốt, mỗi lần đến cũng không mang về bao nhiêu.

Cô nhớ tới những ngày đó, bất giác mỉm cười, khóe miệng hiện lên hai lúm đồng tiền.

“Trước kia em cùng với ba thường ra ngoài làm búp bê, chỉ là tay không về nhà.” Cô chớp chớp mắt, một chân bước lên thang cuốn, suy nghĩ một chút rồi nói, “Bỏ nhiều tiền cũng có thể mua con xịn hơn.”

“A.”

Người đàn ông không nhịn được cười, vuốt mái tóc nhỏ trên đầu cô. Vừa lúc thang máy đi xuống tầng hầm, một tay anh ôm Điền Noãn, tay kia kéo xe mua sắm.

Siêu thị trưng bày nhiều loại trái cây nhập khẩu, nhiều trái đào tươi đỏ mọng kiều diễm ướŧ áŧ, Điền Noãn nhìn thấy liền buông tay Hoắc Tri Hành ra, đi tới tìm vài túi đào đẹp nhất.

Hôm nay cô ra ngoài với mái tóc rối tung, quần áo rất giống đồ tình nhân với đàn ông, dưới chiếc váy ô màu đen là đôi chân thon trắng, cô càng mặc đồ sẫm màu làn da càng trở nên trắng nõn.

Nam sinh đeo tai nghe đang chăm chú chọn trái cây, đôi mắt liếc thấy đột nhiên có người chen đến, lực chú ý của anh ta chuyển sang đùi cô.

Hoắc Tri Hành đang đứng đợi cô cách không xa, vừa nhìn thấy có người nhìn cô chằm chằm, anh liền nhíu mày, lập tức lại gần.

Có lẽ mỗi nam giới đều có ý thức về lãnh thổ của mình, việc bị người khác thèm muốn là điều không thể chịu được. Anh nhắm mắt lại là có thể nhớ được xúc cảm khi chạm vào đôi chân dài kia, làm sao có thể để người khác nhìn người của anh.

Một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo người phụ nữ nhỏ, cô vừa ngửi thấy mùi hương kia liền biết người đến là ai.

Nam sinh đeo tai nghe liếc nhìn người đàn ông cao lớn đẹp trai, quay đầu lẳng lặng bước đi.

Điền Noãn chỉ chăm chú vào trái cây trước mặt, không để ý người đàn ông ấu trĩ phía sau.

“Thích đào?”

“Ừm.” Cô gật đầu, đem những quả đào vào xe, sau đó bỏ thêm hai quả măng cụt nữa. “Quả đào ngọt, mềm, lại có màu đẹp nữa.”

Từ góc nhìn của người đàn ông vừa lúc có thể nhìn thấy rãnh ngực sâu trong áo sơ mi của cô, anh nhớ tới đêm qua, liếʍ liếʍ môi dưới, cổ họng lăn lộn, không khỏi lặp lại lời cô vừa nói.

“Đúng vậy, ngọt, mềm, lại có màu đẹp nữa, thực sự ăn rất ngon.”

“Đúng không?”

Điền Noãn xoay người ôm lấy cánh tay anh, “Anh Tri Hành muốn mua cái gì?”

Người đàn ông thấy cô đã chọn xong rồi, cô đi về hướng có nhu cầu thiết yếu hàng ngày.

“Đó là một thứ rất quan trọng, mỗi ngày đều phải dùng.”

……

Điền Noãn cúi đầu, khuôn mặt nhỏ có chút ửng hồng, đứng cách một cái giá ngăn với Hoắc Tri Hành. Anh thân hình cao lớn, cho dù cách nhau một hàng, vẫn có thể thấy rõ anh đang cúi đầu cẩn thận nghiên cứu cái hộp trong tay.

Thỉnh thoảng còn lấy điện thoại ra bấm vài cái, sau đó bỏ vào xe hàng vài hộp, một số được đặt lại trên kệ.

Quan trọng nhất chính là, cô đã ở đó hơn mười phút rồi, mặt nóng đỏ bừng, cẩu người đàn ông kia còn chưa chọn xong!

Lại một lát sau, cũng không biết ném bao nhiêu hộp vào xe, anh rốt cuộc bỏ tay vào túi bắt đầu đi về phía cô, thời điểm anh đến chỗ cô, cô choáng váng khi nhìn thấy xe mau sắm không đáy.

Đôi đồng tử màu nâu nhạt co rút lại, sau vài giây sững sờ cằm run rẩy mới thốt ra một câu.

“Làm thế nào mà anh mua nhiều như vậy…”

Người đàn ông dù bận vẫn ung dung nhìn người đang xấu hổ và giận dữ, anh không đeo cà vạt, hiếm khi buông lỏng hai cúc áo sơ mi, cười nhạt nói chuyện với một giọng điệu vừa lưu manh lại hư hỏng.

“Phải thử hết chứ, có nhiều thương hiệu, chất liệu cũng khác nhau, điều quan trọng nhất là độ dày không giống nhau, hơn nữa còn có kích cỡ, anh cảm thấy loại anh dùng là loại có kích thước rất lớn, cho nên…”

Điền Noãn nghe không nổi nữa, giơ tay lên bưng kín miệng anh.

Miệng của người đàn ông bị chặn lại, những lời sau đó tự nhiên không nói ra. Nhưng đôi mắt kia vẫn như cũ mang theo tia bỡn cợt, còn có lục quang phát ra.

Cô trợn mắt há hốc nhìn xung quanh, may mà ngày thường trong siêu thị không có nhiều người, cô thấp giọng nói: “Anh xấu xa quá đi, sao trước kia em không nhìn ra chứ.”

Hoắc Tri Hành nắm lấy cỏ dại mềm mại, khuôn mặt đẹp trai của anh dán đến khuôn mặt đỏ như máu của cô.

“ Anh vẫn luôn như vậy, chỉ là anh trai và bạn trai có thể giống nhau sao? Này liền ghét bỏ anh?”

“Hừ…” Giọng cô ủ rũ, bị anh trêu đùa chóp mũi và vành tai cô đều đỏ bừng, khóe miệng nhẹ nhàng hơi nhếch lên. Chỉ là ánh mắt rõ ràng muốn cười nhưng lại cố giả bộ mang bộ dáng rất tức giận.

“Không có, chỉ là chưa thích ứng được.”

Cô vẫn rất vui mừng khi nghe thấy câu bạn trai, nhưng cô ấy vừa xấu hổ vừa tức giận, sau đó cô ấy quay đầu lại và bắt đầu trộm người đẹp.

Khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông mang theo ý cười, một tay đẩy xe mua sắm, một tay lôi kéo cô đến quầy thu ngân, đi được hai bước còn quay đầu nhìn lại nháy mắt với cô.

“Không có việc gì, chỉ cần thích ứng là tốt thôi”.

Một xe chất đầy hộp nhỏ, nhất định phải thích ứng được.