Chương 7-2: Xung hỉ (Thượng)
o O o
Biểu huynh Lưu Văn Tài tiếp tục trở về huyện đọc sách, còn Lưu Phượng Nhi thì gương mặt sưng đỏ lên rất kỳ cục, Lưu Nguyên Hạc và Lưu Lý thị vội vàng tìm đại phu kiếm thuốc chữa trị cho nàng, căn bản không có thời gian để ý đến Lục Vân Yên.
Vì vậy mấy ngày trước khi xuất giá Lục Vân Yên sống rất tự do tự tại.
Mỗi ngày nàng có hai việc phải làm, một là đưa cho Xuân Đào tất cả số bạc mà nàng đã dành dụm được từ trước đó, kêu Xuân Đào ra ngoài mua mấy món ngon và đồ chơi mang về, dù sao thì bây giờ nàng có một xấp ngàn lượng ngân phiếu, xài tùy thích mua tùy ý. Hai là tiếp tục dò hỏi tiểu Hắc và tiểu Bạch về Lục giới.
Nhưng hai tiểu quỷ này rốt cuộc tuổi còn nhỏ, kiến thức thì không nhiều lắm, với tình huống ở Minh giới thì rất quen thuộc, còn về các giới khác thì chỉ là nghe tin đồn, cái biết cái không.
Nhưng chỉ cần nghe những chuyện vặt vãnh thú vị ở Minh giới, là cũng đủ tống cổ mấy ngày nhàn hạ này.
Đảo mắt tới ngày rằm tháng bảy, ngày Lục Vân Yên xuất giá.
Vào ngày này, nhà nhà ai ai cũng rất bình dị khiêm tốn, ngay cả trên đường phố, người bán hàng và người đi đường cũng rất ít. Mà nhà Lưu gia lại là khoác lụa treo hoa, hai chiếc đèn l*иg đỏ dán chữ hỉ đỏ thẫm ngay cửa ra vào rực rỡ dị thường dưới ánh mặt trời ngày hè.
Các hàng xóm láng giềng ở hẻm Thái Bình nhìn ngôi nhà dán đầy chữ hỉ, ngoài mặt tuy nói chúc mừng, nhưng sau lưng thì lại lắc đầu.
“Lý Quế Hoa này thật là bụng dạ xấu xa, cho dù không thích cháu ngoại gái đi chăng nữa, cũng không đến mức đem người ta đẩy vào hố lửa.”
“Làm ra chuyện xấu xa, cũng không sợ gặp báo ứng!”
“Ta sống nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người kết hôn vào rằm tháng bảy. Đúng là có nghe nói có nơi kết âm hôn sẽ chọn ngày như vậy, các ngươi nói xem, tiểu thiếu gia nhà Vương huyện lệnh có thể đã..... rồi hay không.”
“Ai da, Triệu thái bà, ban ngày ban mặt bà đừng nói những lời này, sẽ làm người ta sợ!”
"Đúng vậy, ta sợ tới mức toát mồ hôi lạnh."
“Mặc kệ tiểu thiếu gia kia sống hay chết, thảm nhất vẫn là cháu ngoại gái Lưu gia, một cô nương tốt, haizz, mệnh khổ.”
Hàng xóm xung quanh thổn thức không thôi, chờ đến khi mặt trời lặn, ngoài hẻm nhỏ truyền đến tiếng nghênh hôn khua chiêng gõ trống rất náo nhiệt.
Nếu là ngày thường, ngày vui như thế, người lớn trẻ con đều sẽ ra cửa xem náo nhiệt, được chút kẹo mừng, bánh hay là bao lì xì.
Nhưng hôm nay chính là Tiết quỷ, mặt trời vừa mới xuống núi, ai ai cũng đều đóng cửa lại, căn bản không dám ra cửa, vì sợ gây trở ngại cho các linh hồn ở trên đường, lây dính thứ dơ bẩn.
Đứa trẻ hàng xóm nghe thấy tiếng chiêng trống bên ngoài, liên tục reo lên: “Tân nương, muốn đi xem tân nương!”
Người lớn che miệng đứa trẻ lại, nghiêm mặt giáo huấn nói, “Hôm nay là Tiết quỷ, không được chạy lung tung, cẩn thận bị tiểu quỷ bắt lấy chiên ăn.”
Đứa trẻ vừa nghe thấy lời này, sợ tới mức vùi đầu vào trong lòng ngực mẫu thân, không còn dám ồn ào muốn đi xem tân nương.
Ở trong nhà Lưu gia cách vách.
Lục Vân Yên đã là thay nguyên bộ hỉ phục, chải tóc búi cao, đầu đội hoa quan, tai đeo bông, thoa phấn tô son, ngồi ngay ngắn ở trước gương trang điểm, giống như một con rối mặc cho người đùa nghịch.
Nha hoàn Xuân Đào nhìn thấy bộ dáng nàng mặc trang phục lộng lẫy, vành mắt đỏ hoe, không cầm được nước mắt, nghẹn ngào nói: “Cô nương, cô nương số khổ của ta, nếu như lão gia cùng phu nhân còn sống, biết hôm nay người xuất giá……”
Những lời tiếp theo Xuân Đào đau lòng nói không nên lời, xoay người bụm mặt lau nước mắt, không ngừng nức nở.
Lúc này Lục Vân Yên cũng rất muốn khóc.
Nhưng không phải khóc vì xuất giá, mà là khóc vì lớp trang điểm quá xấu trên mặt mình.
Một tiểu mỹ nhân với hàm răng trắng đều tăm tắp, lại bị đắp mấy lớp phấn trắng lên trên mặt, hai má bôi phấn ửng hồng, môi thì tô son đỏ thẫm, lúc soi gương, nàng lập tức liên tưởng đến đồng nữ bằng giấy trong tiệm bán vàng mã, rất quỷ dị.
Hơn nữa bây giờ nàng cũng không dám lớn tiếng nói chuyện, sợ một khi mở miệng, phấn trên mặt liền rớt ào ào xuống.
Lúc này, Lưu Lý thị đi đến, mấy ngày nay bà bị gương mặt sưng đỏ của Lưu Phượng Nhi dày vò quá sức, cho dù là ăn mặc rực rỡ, tô son điểm phấn cũng khó có thể che giấu vẻ mặt tiều tụy của bà.
Nhìn thấy Xuân Đào đang khóc, bà tức giận quát lớn, “Ngươi cái nha đầu không có phép tắc, hôm nay là ngày đại hỉ của cô nương nhà ngươi, ngươi khóc cái gì! Nếu còn khóc nữa, cũng đừng đi theo kiệu hoa, đỡ phải làm mất mặt xấu hổ khi đến Vương phủ.”
Xuân Đào nhất thời nín khóc, mở to một đôi mắt đỏ hồng, đáng thương hề hề nhìn Lục Vân Yên.
Lưu Lý thị cũng nhìn Lục Vân Yên, đầu tiên là khen trang dung đoan trang mỹ lệ của nàng một hồi, sau đó chuyển đề tài, cười giả tạo nói, “Yên Nhi, ta xem Xuân Đào nha đầu này chân tay vụng về, nếu là đi cùng ngươi vào vương phủ, không chừng phải thêm phiền phức. Dù sao ngươi gả đến Vương gia làm thiếu phu nhân, bên người nhất định không thiếu nha hoàn hầu hạ, không bằng để Xuân Đào lưu lại trong nhà…… Ngươi xem thế nào?”
Lục Vân Yên trong lòng tự giễu, nữ nhân này thật đúng là lòng tham không đáy, mình đã bị bà ta bán đến Vương gia để mất mạng rồi, bà ta còn không quên nhặt chút lông cừu cuối cùng.
Nếu là trước đây, nàng có lẽ còn sẽ nói cho có lệ đôi chút. Nhưng hiện giờ nàng đã phải rời khỏi Lưu gia cái nơi rách nát này, cũng không cần thiết tiếp tục giả vờ dịu dàng ngoan hiền.
“Mợ muốn ta để Xuân Đào ở lại?” Lục Vân Yên nhếch đôi môi đỏ mọng.
Lưu Lý thị giả vờ trìu mến nói, “Đây không phải là bởi vì trong nhà chỉ có hai vυ' già làm việc nặng, cho nên cần có một tiểu nha đầu cẩn thận chu đáo, ngày thường cũng có thể đấm lưng bóp vai cho ta mà.”
Lục Vân Yên hừ cười nói: “Mợ muốn nha hoàn đấm lưng bóp vai, tự đi mua một đứa đi. Xuân Đào là nha hoàn Lục gia ta, há có đạo lý lưu lại Lưu gia, cũng mệt mợ có thể diện mở miệng xin.”
Nghe được lời này, trong mắt Lưu Lý thị tràn đầy kinh ngạc, không thể tin mà nhìn Lục Vân Yên: “Ngươi… Ngươi……”
Lục Vân Yên vẻ mặt lãnh đạm, “Ta làm sao?”
Lưu Lý thị giơ tay chỉ vào mặt nàng, có một đống lời dơ bẩn muốn mắng, nhưng nhìn chằm chằm khuôn mặt trang điểm đậm của Lục Vân Yên cùng với ánh mắt lạnh băng hoàn toàn khác hẳn ngày thường, trong lòng chột dạ, sau lưng toát ra hàn khí.
Lục Vân Yên này, giống như là thay đổi thành một người khác vậy. Chẳng lẽ là, bị quỷ nhập?
Lục Vân Yên nhìn sắc mặt Lưu Lý thị đột nhiên biến trắng, cũng đoán được bà ta đang sợ hãi cái gì, chuyện trái lương tâm làm nhiều quá mà.
Vì thế, nàng rất là phối hợp nghiêng cổ, nhếch khóe miệng đỏ tươi, cười khanh khách, “Mợ yên tâm, ta sẽ vĩnh viễn nhớ rõ sự chiếu cố của mợ đối với ta trong khoảng thời gian này, bất luận là gả cho người, hay là biến thành quỷ, đều sẽ nhớ rõ.”
Lưu Lý thị bị bộ dáng này của nàng làm cho sợ tới mức liên tiếp lui ra sau hai bước, môi run run, “Xuân Đào...... Xuân Đào ta không muốn nữa, không muốn nữa!”
Nói xong, xoay người nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi phòng.
Lục Vân Yên hừ một tiếng, thu vẻ mặt tươi cười quái dị lại, nhìn bột phấn trên váy cưới, không khỏi thở dài, đồ trang điểm ở cổ đại thật sự không đáng tin cậy.
Xuân Đào ở một bên nhút nhát sợ sệt gọi nàng: “Cô nương, ngài, ngài vừa rồi……”
“Đừng sợ, ta dọa bà ấy.” Lục Vân Yên cười an ủi Xuân Đào: “Mấy ngày nay em đi theo ta chịu khổ, em yên tâm, ta sẽ không bỏ em ở lại Lưu gia.”
Xuân Đào nhẹ nhàng thở ra, nín khóc mỉm cười, “Ừ! Cô nương đi đâu, Xuân Đào đi đó.”
Không khí giữa hai chủ tớ đang hòa hợp, bên ngoài truyền đến tiếng bà mai: “Tân lang tới đón dâu rồi, tân nương nhanh chút, đội khăn trùm đầu, ra cửa đi.”
Tân lang? Lục Vân Yên nhướng mày.
Thất thiếu gia Vương gia không phải bệnh tình nguy kịch, hơi thở thoi thóp sao, sao còn có thể tới đón dâu?
Mối nghi ngờ này không kéo dài được bao lâu, sau một chén trà nhỏ, Lục Vân Yên thấy được tân lang của nàng.
Một con gà trống, trên người nó đeo một dải lụa đỏ thẫm kết hoa.