Chương 3: Sao dễ bị dọa vậy.
o O o
“Nhớ kỹ, cô kêu Chung Ly Hạo……”
Lục Vân Yên đột nhiên mở to mắt, ánh mặt trời rạng rỡ xuyên qua màn lụa mỏng màu xanh tím, bên ngoài trời đã sáng trưng.
Đại não trì độn tạm thời, Lục Vân Yên nhìn chằm chằm màn lụa ngơ ngác xuất thần.
Còn về ký ức tối qua cứ miên man tràn về trong tâm trí nàng, người nam nhân mặc áo đỏ ngồi ở mép giường, hai đóm ma trơi lơ lửng trên không, bao lì xì được trả lại ……
Là mộng đi, nhất định là mộng!
Cái gọi là ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, chuyện quá sức hoang đường như vậy, chỉ có khả năng là nằm mơ thôi.
Trên đời này sao có thể có quỷ chứ.
Lục Vân Yên an ủi mình như vậy, vừa mới chuẩn bị chống người ngồi dậy, bỗng nhiên cảm thấy trước ngực hơi cồm cộm.
“???”
Lục Vân Yên chậm rãi cúi đầu, “……!!!”
Khi nàng nhìn thấy thứ ở giữa hai khối mềm mại trước ngực, nàng tức khắc hóa thân thành gà thét chói tai, "Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh."
Nhét ở trong áo yếm nàng, đúng là cái bao lì xì hôm qua mà nàng đã bỏ vào hòm công đức.
Lục Vân Yên luống cuống tay chân rút bao lì xì ra, ném đến cuối giường.
Cứu mạng a, hết thảy mọi việc tối hôm qua thế mà là sự thật.
Xong rồi xong rồi, nàng bị thứ dơ bẩn quấn lên rồi!
Làm sao bây giờ, bị quỷ nhìn chằm chằm, nàng có phải lại chết nữa hay không.
Tuy rằng nhân gian không mấy tốt đẹp, nhưng nàng vẫn muốn sống đến tám mươi tám tuổi!
Tiếng thét sợ hãi xuyên qua cửa sổ, ngoài phòng vang lên tiếng hỏi thăm sốt ruột hoảng hốt của Xuân Đào, cùng với tiếng mắng của Lưu Phượng Nhi ở cách vách phòng: “Tỷ gặp quỷ à, sáng sớm kêu la cái gì!”
Lục Vân Yên khóc không ra nước mắt.
Còn không phải là gặp quỷ!
Chẳng những gặp, mà con quỷ kia còn chạm vào gò má nàng, cổ, ngực……
Nàng càng nghĩ càng sợ, sáng sớm đã toát ra mồ hôi lạnh.
Xuân Đào chạy vào, nhìn thấy cô nương nhà mình hai mắt vô thần ngồi ở trên giường, đầu tóc bù xù, quần áo hơi xộc xệch, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, vội vàng tiến đến gần hỏi: “Cô nương người làm sao vậy, là mơ thấy ác mộng sao?”
Cho đến khi khuôn mặt nhỏ xinh của Xuân Đào lắc lư ở trước mặt nàng, Lục Vân Yên khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần, hàng mi dài cong vυ't run rẩy hai cái, “Đúng, là mơ thấy ác mộng.”
Dư quang nơi khóe mắt thoáng thấy cái bao lì xì bị nàng quăng đến cuối giường, nàng đá đá chăn bông che lại.
“Cô nương đừng sợ, chỉ là ác mộng mà thôi.” Xuân Đào dịu dàng an ủi, xoay người đổ chén nước đưa cho Lục Vân Yên, “Uống miếng nước, bình tĩnh bình tĩnh.”
Lục Vân Yên tiếp nhận ly sứ trắng, chậm rãi uống nước, tâm trạng cũng dần dần bình tĩnh lại.
Chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là bảo trì lý trí.
Người đàn ông áo đỏ đêm qua, nàng tạm thời gọi là “Người”, hắn thật là Minh Vương sao?
Thế giới này thật sự tồn tại Minh Vương, thần tiên quỷ quái sao?
Quả thực vượt qua phạm vi nhận thức của nàng.
Nghĩ lại chính mình đã xuyên tới đây, xem ra cũng không có gì là không thể.
Đúng rồi, ông lão mù ở chùa Phước Duyên!
Ông ấy vừa chạm tới bao lì xì, là có thể nói ra việc Minh Vương cưới tân nương, xem ra là có chút đạo hạnh.
Có lẽ ông ấy biết gì đó, không chừng còn có thể giải quyết chuyện phiền toái này thay cho nàng.
Tuy rằng cái danh hào Minh Vương nghe ra có vẻ rất lợi hại, nhưng nàng thật sự không muốn gả cho một con quỷ!
Giống như người độc hành trong bóng đêm, đột nhiên nhìn thấy một tia sáng, Lục Vân Yên uống hết ly nước, lập tức từ trên giường đứng dậy, rửa mặt thay quần áo.
***
Nửa canh giờ sau, trong Tây viện.
Đôi lông mày của Lưu Lý thị dựng ngược, trên mặt lộ vẻ không hài lòng, “Không phải ngày hôm qua ngươi mới từ chùa Phước Duyên trở về sao, sao lại muốn đi nữa? Là một cô nương sắp phải gả chồng rồi, ngày ngày đi ra ngoài trông giống bộ dáng gì?”
Lục Vân Yên nói thầm trong bụng nào có ngày ngày đều đi ra ngoài, ngày hôm qua là rất lâu mới ra ngoài lần đầu.
Trên mặt lại là mày liễu nhíu chặt, bộ dáng đáng thương như tiểu bạch hoa, “Mợ, Yên Nhi biết là thêm phiền toái cho mợ, nhưng mà đêm qua mẫu thân báo mộng cho con, nói người được thần tiên chỉ điểm, lần này con gả chồng chính là đại hung. Nếu muốn bình an gả đến nhà họ Vương, cần phải đến dưới tàng cây ước nguyện ở sau núi chùa Phước Duyên, treo sinh thần bát tự của con lên, lúc này mới có thể được thần tiên phù hộ, thuận lợi xung hỉ.”
Nàng lặng lẽ liếc nhìn sắc mặt của Lưu Lý thị, cố ý hướng về phía nghiêm trọng mà nói, “Mẫu thân con còn nói, nếu như con không đi, chẳng những hôn sự không thuận lợi, mà còn mang tai họa đến cho bạn bè thân thích. Lời nói của mẫu thân ở trong mộng chuẩn xác, trong lòng Yên Nhi thật sự sợ hãi, sợ hãi liên lụy đến con đường làm quan của cậu, việc học của biểu huynh, còn có hôn sự của biểu muội……”
Lục Vân Yên nói ra mỗi một cái tên người nhà họ Lưu, thì sắc mặt Lưu Lý thị liền trắng thêm một phần.
Dân chúng đối với những chuyện quỷ thần, đều là thà tin rằng có chứ không thể không tin.
Nhìn thấy bộ dạng ốm yếu sợ hãi của Lục Vân Yên lúc này, trong lòng Lưu Lý thị cũng dao động, bà sa sầm mặt nói, “Ngươi muốn đi, có thể, có điều hôm nay không có xe ngựa cho ngươi ngồi. Tự mình đi hỏi Kiều gia cách vách xem, lão đại Kiều gia không phải rất ân cần với ngươi sao, ngươi đi mượn xe bò của y đi.”
Lưu Lý thị mới không muốn tiêu thêm bạc nữa, cũng may Lục Vân Yên cũng cất giấu chút vốn riêng, nàng nói tiếng cảm ơn rồi xoay người đi ra ngoài.
Lưu Lý thị cũng không yên tâm để nàng đi một mình, phái lão gác cổng đi cùng nàng, để ngừa nàng chạy trốn.
**
Con trai lớn nhà họ Kiều cách vách, năm nay mười tám tuổi, là một người vui vẻ năng động hoạt bát, khi cười rộ lên lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề.
Nếu không phải hôn nhân ở cổ đại cần đến lệnh của cha mẹ lời người mai mối, thì Lục Vân Yên cảm thấy gả cho tiểu ca Kiều gia có thể tốt hơn nhiều so với xung hỉ cho con ma ốm.
Tuy nói điều kiện nhà hắn bình thường, nhưng thân thể hắn khoẻ mạnh lại cần mẫn, siêng năng có thể làm giàu, sớm muộn gì cũng phát đạt.
Hơn nữa tiểu ca ca thực ngây thơ, gặp nàng thì mặt liền đỏ, vừa nghe nói nàng muốn mượn xe bò, không nói hai lời liền cho mượn.
Lục Vân Yên đưa tiền cho hắn, hắn chết sống không chịu nhận, còn nói nhỏ với nàng, “Lục cô nương, ta biết cô cũng không dễ dàng gì. Sau khi gả tới Vương gia, cô phải phấn chấn …… làm người phải luôn nhìn về phía trước, chút tiền này cô giữ để phòng thân, phải cất cho kỹ, trong mắt mợ của cô không thể thấy nhất là bạc.”
Lục Vân Yên cảm tạ Kiều tiểu ca, đội mũ trùm đầu, kêu ông gác cổng đánh xe bò, đi thẳng đến chùa Phước Duyên.
Tốc độ xe bò chậm hơn so với xe ngựa, ngồi cũng không dễ chịu bằng.
Mãi đến sau giờ ngọ, mới lảo đảo lắc lư tới chùa Phước Duyên.
Lục Vân Yên cũng không rảnh lo hình tượng của mình, nhảy xuống xe bò, xách váy lên chạy thẳng đến cây ước nguyện ở sau núi.
Nhưng mà, cái sạp xem bói hôm qua lại là trống không, không có ông lão mù ở đó, cũng không có lá cờ “Đoán mệnh giải thích nghi hoặc”, chỉ có một chiếc bàn trơ trụi cùng với một chiếc ghế tre đã hỏng.
Lục Vân Yên ngây ra đó.
Nàng níu một vị tiểu hòa thượng đang đi ngang qua, vội vàng hỏi, “Tiểu sư phó, xin hỏi lão cư sĩ hôm qua bày hàng ở kia đâu rồi? Cái vị mắt nhìn không thấy kia?”
Tiểu hòa thượng nhìn theo phương hướng nàng chỉ, đáp: “Nữ thí chủ là hỏi Đình Vân đạo trưởng sao? Ngài ấy không phải là người ở đây, chỉ là ở tạm, sáng nay trời còn chưa sáng đã rời đi rồi.”
Lục Vân Yên cũng không rảnh tự hỏi một đạo sĩ vì sao tới chùa bày sạp xem bói, chỉ sốt ruột hỏi, “Vậy tiểu sư phó có biết ông ta đi đâu không?”
Tiểu hòa thượng lắc đầu, “Không biết, ngài ấy hình như là đi du ngoạn khắp nơi, không có chỗ ở cố định.”
Lục Vân Yên nhíu mày, lại hỏi tiểu hòa thượng một đống vấn đề.
Tiểu hòa thượng một hỏi ba không biết, nhưng nhìn thấy bộ dáng lòng nóng như lửa đốt của Lục Vân Yên, lòng sinh thương hại, vì thế dẫn nàng đi gặp chưởng môn sư huynh trong chùa.
Chưởng môn sư huynh cung cấp một ít tin tức: “Đình Vân đạo trưởng là Phái Huyền Thiên, ông ta vẫn luôn du hành tu luyện khắp thiên hạ, ý đồ muốn tìm kiếm cơ duyên ngộ đạo thành tiên.”
Lục Vân Yên: “…………”
Tu luyện, ngộ đạo, thành tiên?
Cứu mạng, bối cảnh của thế giới này dường như kỳ lạ hơn so với tưởng tượng của nàng.
Như là nhìn ra sự nghi hoặc của nàng, chưởng môn sư huynh giải thích thêm: “Phái Huyền Thiên là một trong năm đại môn phái tu tiên đương thời, người phàm có thể tới năm đại môn phái tiến hành thí luyện, nếu là có cơ duyên, thì có thể vào môn phái tu luyện, đi trên con đường ngộ đạo thành tiên.”
Lục Vân Yên: “……”
Nghe ra rất lợi hại.
Có điều bây giờ nàng chỉ muốn biết, đi đâu để tìm thấy Đình Vân đạo trưởng a!!!
Về việc này, chưởng môn sư huynh tỏ vẻ thương mà không giúp gì được, chắp tay trước ngực, nói: “Đình Vân đạo trưởng hành tung bất định, bần tăng cũng không biết hướng đi của đạo trưởng, thỉnh nữ thí chủ thứ lỗi.”
Cả cái phương hướng tìm kiếm cũng không có, Lục Vân Yên chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.
Chẳng lẽ thật sự không có cách nào tránh khỏi vị Minh Vương gì đó, vứt bỏ cái bao lì xì quỷ dị kia sao?
Sau một hồi trầm mặc, Lục Vân Yên bỗng nhiên giương mắt nhìn về phía chưởng môn sư huynh, đáng thương vô cùng, “Sư huynh, Phật môn có biện pháp gì đuổi quỷ không?”
Chưởng môn sư huynh: “………”
Mắt to trừng mắt nhỏ trong chốc lát, chưởng môn sư huynh chắp tay trước ngực: “A di đà phật, thí chủ đi theo ta.”
***
Chạng vạng cùng ngày, Lục Vân Yên đào rỗng hơn phân nửa số tiền tích góp của mình, mang theo một quyển 《Chú Lăng Nghiêm》 cùng một đống bùa chú mà Đình Vân đạo trưởng không bán đi mà để lại trong chùa để trừ tiền cơm, rồi ngồi xe bò trở về Lưu gia.
Kỳ thật Phật môn còn có rất nhiều pháp khí trân bảo, thí dụ như: Tử Kim cà sa của Tổ sư gia, Kim Cương tích trượng, chuỗi tay Kim Ngân Lưu Li Thất Bảo.
Nhưng đều rất đắt!
Lục Vân Yên mua không nổi!
Nàng xem như đã hiểu, thế giới này có cái gì so với quỷ càng đáng sợ hơn, có, là nghèo!
***
Mắt thấy cô nương nhà mình sau khi từ chùa trở về, đầu tiên là lấy một xấp lá bùa màu vàng dán đầy cửa lớn, cửa sổ, màn giường, sau đó là cầm một quyển kinh, ngồi xếp bằng ở trên giường niệm kinh, Xuân Đào vô cùng sợ hãi.
“Cô nương, người đây là làm sao vậy? Người đừng dọa nô tỳ nha!”
“Ta không có việc gì, chỉ là đột nhiên có hứng thú với Phật pháp.”
Lục Vân Yên nghiêm trang trấn an tiểu nha đầu, “Chờ ta gả cho người, làm quả phụ, mỗi ngày cũng không có việc gì làm, không bằng niệm kinh, lạy Phật, tu thân dưỡng tính cũng khá tốt, em nói đúng không?”
Xuân Đào: “……”
Những lời cô nương nói, hình như rất có đạo lý.
Niệm ba lần chú Lăng Nghiêm, bên ngoài sắc trời cũng đã tối sầm.
Ở phòng ăn, Lục Vân Yên tùy ý ăn hai ba miếng sau đó về phòng của mình.
Lưu Nguyên Hạc nhìn bóng dáng cháu ngoại gái vội vàng rời đi, sau đó nhớ đến nàng thất thần trong lúc dùng cơm, đầy mặt hổ thẹn thở dài, “Là ta người làm cậu này vô năng, xin lỗi Yên Nhi.”
Lưu Lý thị không lạnh không nhạt nói, “Đừng cả ngày xin lỗi cái này xin lỗi cái kia, nó còn phải đa tạ nhà ta, nếu không phải ta lưu nó ở đây, nó một đứa bé gái mồ côi lúc này còn không biết ở cái nơi dơ bẩn nào đâu?”
“Đúng đấy, cha chính là quá bất công biểu tỷ.” Lưu Phượng Nhi nói, “Biểu tỷ cũng không biết làm cái gì, hôm nay vừa về tới nhà, là dán đầy bùa chú trong phòng, chẳng lẽ là tỷ ấy trúng tà?”
“Nói bừa! Cái gì trúng tà hay không trúng tà!” Lưu Lý thị trừng mắt nhìn nữ nhi một cái.
Lưu Nguyên Hạc vẻ mặt ảm đạm nói: “Yên Nhi có lẽ là sợ hãi rồi, một cô nương lại phải xuất giá ngay ngày rằm tháng bảy. Vương gia thật sự là khinh người quá đáng! Không được, ngày mai ta nhất định phải đi nói với huyện lệnh, kêu ông ấy sửa lại ngày tốt, không thể ủy khuất Yên Nhi như vậy.”
Lưu Lý thị đập đôi đũa xuống bàn “Bang” một tiếng, hung dữ nói: “Không được đi! Ông có thân phận gì, nào có tư cách kêu huyện lệnh đổi ngày khác, bát cơm của ông còn muốn hay không? Nếu như đắc tội Vương gia, chúng ta một nhà già trẻ cùng ông đi uống gió Tây Bắc đi?”
Lưu Nguyên Hạc co rụt cổ lại, tức khắc gục đầu xuống giống như chim cút, không dám lên tiếng nữa.
**
Lục Vân Yên cũng không biết ở phòng ăn lại bởi vì nàng mà nổi lên màn tranh chấp, nàng vừa về đến phòng, lập tức đóng chặt cửa sổ lại, rồi kiểm tra mấy lá bùa dán ở trong phòng, lúc này mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Hy vọng những lá bùa do Đình Vân đạo trưởng vẽ, có thể có chút công dụng.
Trước khi ngủ, nàng còn ôm quyển 《Chú Lăng Nghiêm》 đã khai quang vào trong ngực.
Theo chưởng môn sư huynh nói, Chú Lăng Nghiêm này chính là vương trong các loại chú, sau khi tụng, có thể khiến cho thân thể và tinh thần thanh thản, cách xa các chướng nạn.
Bây giờ nàng có vật phẩm của hai phái Đạo gia và Phật gia gia trì, lấy độc trị độc, hẳn là có thể ngăn cản cái vị Minh Vương kia đi.
(Gia trì: Từ ngữ phật giáo, đón nhận ân phúc gia trì từ chư Phật)
Lục Vân Yên nghĩ như vậy, ôm chặt quyển《 Chú Lăng Nghiêm》 hơn chút nữa, thầm tụng kinh trong lòng.
Sự thật chứng minh, tụng kinh thật sự rất ích cho giấc ngủ, nàng tụng tụng, tụng đến ngủ luôn rồi.
Có điều một giấc này, nàng ngủ rất trằn trọc.
Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng lại cảm thấy rất lạnh, lạnh đến mức nàng rùng mình.
Nàng duỗi tay kéo chiếc chăn bông, muốn quấn nó chặt hơn.
Nhưng mà tay vừa duỗi ra, lại chạm tới hai ngón tay lạnh như hàn băng.
“……!”
Cơn buồn ngủ tức khắc tan thành mây khói, mí mắt Lục Vân Yên run run, mở choàng mắt.
Chỉ nhìn thấy đóm ma trơ quen thuộc đang bay lơ lửng trong căn phòng tối đen.
Dưới ánh sáng xanh lạnh mỏng manh của ma trơ, người nam nhân mặc áo đỏ, mái tóc đen rối tung, trên trán dán lá bùa, che khuất nửa khuôn mặt tuấn tú.
Thấy nàng tỉnh lại, nam nhân mở bàn tay ra thành hình móng vuốt, đầu nghiêng qua một bên, lè lưỡi nhìn nàng, “Hù!”
Lục Vân Yên: “!!!!!”
Quỷ a!
Con ngươi của nàng chấn động mãnh liệt, giây tiếp theo đã ngất đi.
“……?”
Chung Ly Hạo đưa hai ngón tay thon dài lên từ từ gởi bỏ tờ giấy vàng vô dụng trên trán, nhìn nữ nhân ngất xỉu trên giường, hắn khẽ cau mày.
Vật nhỏ này, sao dễ bị dọa vậy?