Cấp Dưới Si Hán Ch!ch Khóc Cấp Trên Tinh Anh

Chương 2

Beta và Alpha không đối lập nhưng cũng không tương dung, hoặc nói Beta nằm ở vị trí xấu hổ nhất trong ABO, tin tức tố của bọn họ rất nhạt, sẽ không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của người khác, càng không có kỳ động dục, cho nên rất nhiều nhiều công việc đều là Beta làm.

Du Văn Triều cũng giống như những beta đó, anh dùng ngón tay đỡ kính lên, thấy Chu Ninh Thần thì đi qua bên người hắn.

Trong mắt Chu Ninh Thần, cấp trên Beta mà hắn yêu mến, anh dùng keo xịt tóc cố định những sợi tóc đen như mực, kính mắt gọng vàng đặt trên sống mũi cao thẳng, đôi mắt hẹp dài không có một chút độ ấm nào, chỉ cần Du Văn Triều nhíu mi một chút thì dươиɠ ѵậŧ của Chu Ninh Thần ngay lập tức cứng lên.

Du Văn Triều đi qua người hắn, mùi nước hoa Collagen lập tức ập vào mặt khiến Chu Ninh Thần không thể thở nổi.

Tay cầm ly của Chu Ninh Thần run lên, toàn bộ nước trong ly rớt lên người Du Văn Triều.

“Cậu làm cái gì vậy?”

Du Văn Triều kéo cà vạt ướt nhẹp lộ ra cần cổ thon dài, hình như làn da lãnh bạch ở cổ cũng bị nước làm nóng, nơi gần cổ áo hơi đỏ lên, nhìn qua giống như vết đỏ do bị lăng ngược tạo thành

Chu Ninh Thần nuốt nước miếng nhanh chóng xin lỗi:

“Xin lỗi, thật xin lỗi, Du tổng, tôi không cố ý…”

Hắn vươn tay muốn hỗ trợ lau nước nhưng lại bị Du Văn Triều mở miệng ngăn cản, giọng nói thanh thúy khiến Chu Ninh Thần sửng sốt.

“Đừng chạm vào tôi, nhanh chóng trở lại vị trí của cậu đi.”

Tâm Chu Ninh Thần nhảy dựng, tầm mắt dừng trên ngực của Chu Ninh Thần, nơi đó….Hình như…Nổi lên một thứ gì đó…

Chu Ninh Thần nhấp môi, dời tầm mắt đi sau đó trở lại chỗ ngồi.

Xem ra ông chủ của hắn thật sự là đĩ da^ʍ.

Ảnh chụp gửi cho Du Văn Triều chỉ có tăng không giảm, cho dù anh có phòng bị như thế nào thì cũng sẽ vẫn bị chụp được loại ảnh như vậy, thậm chí Du Văn Triều còn sinh ra ý muốn chuyển nhà.

Nhưng càng đau đầu là anh vừa tiếp nhận một hạng mục mới, vội vàng làm việc nửa tháng mà đối tác vẫn không ưng ý.

Bây giờ màn đêm đã buông xuống, bên trong văn phòng lặng ngắt như tờ, mọi người đều đã đi về rồi chỉ còn mình Du Văn Triều ở lại tăng ca.

Anh thở dài tiếp tục đối diện với máy tính suy tư phương án, bỗng nhiên cửa phòng bị gõ vang, vẫn còn người ở lại?

“Vào đi.”

Chu Ninh Thần cầm một chén trà nóng mở cửa, sau đó đặt lên bàn Du Văn Triều hỏi:

“Giám đốc còn chưa về sao?”

Du Văn Triều kỳ quái hỏi:

“Tăng ca, còn cậu?”

Chu Ninh Thần khó gặp được Du Văn Triều tính tình tốt, hưng phấn đến mức luống cuống tay chân.

“Tôi cũng tăng ca…Ah, khi nào giám đốc đi về vậy?”

“Đến mười giờ đi.”

Du Văn Triều đuổi người.

“Cậu còn ở nơi này làm gì?”

“A, được…Nhưng mà, giám đốc, phương án này nó…”

Chu Ninh Thần nghiêng người đến bên người Du Văn Triều, nửa cơ thể vẫn duy trì một khoảng cách nhỏ đến mức có thể xem nhẹ dán lấy anh, tin tức tố của Alpha tràn lan trong phòng, giống như giống đực đang trong kỳ động dục theo đuổi giống cái, tin tức tố nồng đến nỗi Du Văn Triều không mẫn cảm với nó cũng ngửi thấy được. Anh nhíu nhíu mày, nhưng biến hóa nho nhỏ này không đủ để tiêu diệt kiến nghị về phương án của Chu Ninh Thần, Du Văn Triều bất tri bất giác bị hấp dẫn, đến khi sửa xong bản thảo thế mà lại vẫn chưa đến chín rưỡi.

Không hổ là cao tài sinh nước M, ý nghĩ rõ ràng giải thích độc đáo, cách nói chuyện cũng mạch lạc dứt khoát, thông tục dễ hiểu, Du Văn Triều xem nhẹ chi tiết Chu Ninh Thần phóng tin tức tố, khen ngợi nói:

“Làm không tồi.”