Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 259: Chìa khóa bí mật Viễn Cổ

“Thời gian không còn nhiều lắm, phải nhanh chóng tìm thấy vật ấy có thể mở bí địa.”

Lâm Lăng cúi đầu, nhìn thoáng qua thạch thể hình thoi trong tay mình, hiển nhiên không có ý muốn từ bỏ.

Nói xong, cơ thể hắn khẽ động, nhanh chóng lao đến di tích Viễn Cổ hướng đông bắc.

Cứ như vậy, Lâm Lăng căn cứ theo sự dao động phù văn lập lòe của thạch thể hình thoi. Cho dù bên trong thạch điện bên cạnh, cứ chốc lát lại truyền ra tiếng vui mừng hoan hô tìm được bảo vật. Lâm Lăng cũng không phân tâm mà để ý tới.

Ước chừng sau nửa canh giờ.

Lâm Lăng dựa vào sự dẫn đường của thạch thể hình thoi, cuối cùng cũng đến đích. Nơi này hẳn là mảnh đất trung tâm di tích Viễn Cổ.

Trong tầm mắt, một tòa thạch điện cổ xưa cực kỳ khổng lồ giống như đứng đầu các điện còn lại, ở vị trí trung ương giữa vô số những cung điện khác!

Tòa thạch điện này, ngoài điện sớm đã tụ tập đông đảo những dáng người. Những người này, ngoài người dự thi có được thạch thể hình thoi ra, những tên khác hiển nhiên là đã phát hiện huyền cơ trong đó nên cố ý chờ ở đây.

Liếc mắt nhìn một cái, bóng người chi chít ước chừng hơn trăm người. Đến lúc đó nếu như mọi người cùng ùa vào giành giật, viễn cảnh cạnh tranh kịch liệt kia tất nhiên là không thể tránh khỏi!

Nhưng, cửa kim loại của thạch điện đóng chặt, lại thấy bên trên có vô số vết đao kiếm chém vào.

Nghĩ là vừa rồi, đều bị những người này tàn phá, nhưng nó vẫn cứng cáp không bị làm sao.

“Nếu mọi người đều cố ý tụ tập tại đây, vậy ta đây sẽ làm người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám.”

Lúc này, một thanh niên áo trắng đi đến trước cửa thạch điện.

Ánh mắt hắn ta sắc bén, quét về phía mọi người ở đây nói: “Theo ta phỏng đoán, muốn mở cửa này, cần phải tập hợp tất cả chìa khóa, cũng chính là thứ này.”

Nói xong, hắn ta khẽ giơ tay lên, lấy ra một thạch thể hình thoi trong túi trữ vật.

Hình dạng của nó giống y như đúc với khối của Lâm Lăng, khác biệt duy nhất là phù văn huyền ảo, kì dị khắc trên nó hơi có chút không giống lắm.

Thấy thế, sáu người dự thi trong đám người, ngay lập tức giật mình, nhìn khối thạch thể hình thoi trong tay thanh niên bạch y kia, sắc mặt vô cùng kinh ngạc.

Không hề nghi ngờ, trên người bọn họ cũng có món đồ đó. Bởi vì trước đó chỉ căn cứ vào sự chớp động mạnh yếu của phù văn mà đến đây, không nghĩ tới hòn đá này không hề có tác dụng này lại là chìa khóa mở cơ quan!

Giờ phút này nghe thấy những lời của thanh niên áo trắng nói như vậy, trong mắt bọn họ bừng tỉnh, lập lòe dâng lên một sự nóng rực. Nhưng vì bảo đảm chìa khóa bí mật không bị những người khác cướp đi, sáu người trong đám đó đều tạm thời lựa chọn im lặng.

“Ắt hẳn mọi người đều biết, không gian chiến trường Viễn Cổ, tồn tại một quầng sáng khổng lồ, cứ một khoảng thời gian là sẽ thu nhỏ lại phạm vi.”

Nhìn thấy sự thờ ơ của những tên có được chìa khóa bí mật, ánh mắt thanh niên áo trắng hơi nhíu lại.

Ngữ khí của hắn trở nên hơi trầm thấp, tiếp tục nói: “Dựa vào tốc độ di chuyển của quầng sáng hiện tại, chưa quá nửa canh giờ nữa thì sẽ đến khu vực này.”

“Nếu như các vị còn không tranh thủ thời gian, thì cho dù bên trong có tồn tại bảo bối gì, thì cho dù đến lúc đó cũng không ai trong chúng ta lấy được.”

“Cho nên vì sao không nhân cơ hội này mà liều một phen!?”

Ánh mắt của thanh niên áo trắng sáng lên, cất cao giọng nói: “Ta biết các vị có điều có sự kiêng dè, vì đảm bảo quyền ưu tiên của những người có chìa khóa bí mật đi vào trong điện tìm bảo vật, mời những người không có lui ra phía sau trăm trượng.”

Vừa nghe lời này, trong đám người tức khắc xôn xao lên. Hiển nhiên cảm thấy bất mãn với cái gọi là quyền ưu tiên của thanh niên áo trắng này. Nhưng bọn họ không có chìa khóa, đối với điều này bọn họ cũng không biết phản bác như thế nào.

“Được, chẳng thà cứ ở đây lôi kéo, không bằng lùi lại một bước.”

Lúc này, trong đám người một âm thanh hào sảng vang lên.

Ngay sau đó thấy một người đàn ông dáng người cường tráng trực tiếp lùi ra đằng sau vài trăm bước.

Người đó mặc viện phục của học viện Thiên Diễn, bả vai dài rộng, đeo trên lưng một cây cung. Nhìn bộ dáng này, chắc chắn là Lôi Mông!

“Lão tam!”

Cách đó không xa, Lâm Lăng đứng cạnh vách tường ánh mắt hơi giật mình.

Chợt cơ thể hắn bắt đầu động, thi triển Du Long Bộ đi đến, sau đó rất nhanh xuất hiện bên cạnh Lôi Mông.

“Lão đại! Là huynh sao?!”

Sắc mặt Lôi Mông hơi thay đổi, lúc nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện bên cạnh là Lâm Lăng, cảm xúc lập tức mừng như điên kêu lên một tiếng.

“Lão nhị cùng lão tứ bọn họ đâu rồi?”

Lâm Lăng cười gật đầu, dò hỏi.

“Ta cũng không biết, hai ngày trước lúc tiến vào chiến trường Viễn Cổ, mọi người liền tách nhau ra rồi.”

Lôi Mông lắc đầu, vững vàng nói: “Tới tận bây giờ mới chạm mặt được huynh, cũng không biết tình hình hiện giờ của bọn họ như thế nào.”

Lâm Lăng thản nhiên nói: “Không có việc gì đâu, với bản lĩnh của hai tên đó, nói không chừng đã làm hại không ít người dự thi rồi.”

Nghe vậy, Lôi Mông sửng sốt, chợt nhếch miệng cười nói: “Lão đại nói rất đúng.”

Mà lúc này, nhìn thấy có người đang lùi lại trăm trượng, những nhóm người dự thi không có chìa khóa bí mật, sau khi do dự cũng lần lượt bắt đầu hành động.

Một lát sau.

Một bên cửa của thạch điện, đám người dày đặc trước đó chỉ còn sót lại bảy người.

Bảy người này, năm nam hai nữ. Tất cả đều là người dự thi có chìa khóa bí mật. Nhưng mà người thanh niên áo trắng hơi nhíu mắt lại, trước sau không có giãn ra.

Bởi vì dựa theo hắn đánh giá, kết cấu tổ hợp của chìa khóa bí mật ít nhất cũng phải cần tám khối thạch thể hình thoi.

Nhưng giờ phút này chỉ có bảy người, có nghĩa là còn thiếu một cái.

Chẳng lẽ ở trong đám người bên này có một người được hai thạch thể hình thoi sao?

Đối với điều này, thanh niên áo trắng không khỏi hỏi rõ, ngược lại nói: “Bây giờ mời mọi người lấy ra chìa khóa bí mật của từng người ra.”

Chỉ cần mọi người cùng lấy ra, là có thể biết ngay thôi.

Nghe vậy, sáu người dự thi không chút chậm trễ duỗi tay sờ vào túi trữ vật, trong tay mọi người dần hiện ra một khối thạch thể hình thoi.

Rồi sau đó, người thanh niên áo trắng ôm một tâm thế thử xem sao, bắt đầu tụ lại thạch thể hình thoi với nhau. Có điều kết quả giống y như hắn phỏng đoán, còn thiếu một cái nữa mới có thể tạo thành một chiếc chìa khóa chỉnh tề.

Thấy thế, sáu người còn lại đều hơi kinh ngạc.

Làm cả nửa ngày cuối cùng thiếu mất một khối! Vậy kế tiếp làm sao bây giờ?

Mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không khí tựa như lập tức trở nên có chút xấu hổ.

“Quầng sáng co lại, ít nhất cũng phải mất một canh giờ mới đến được nơi đây, chúng ta cứ tiếp tục chờ xem.”

Người thanh niên áo trắng ho nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn phía đám người xung quanh, mỉm cười đề nghị nói.

“Đành vậy.”

Sáu người liếc mắt nhìn nhau một cái, sắc mặt rất là tiếc nuối gật đầu.

Cục diện hiện giờ chỉ có thể lựa chọn ngồi chờ tại chỗ, nếu không cứ rời đi, cái người có khối thạch thể hình thoi còn lại kia mà đi tới thì chẳng phải là bỏ lỡ thời cơ rồi sao?

“Thật đáng tiếc, thế mà lại còn thiếu một khối nữa.”

Ở phía sau đám người, Lôi Mông lắc đầu thầm than một tiếng. “Cũng không biết tên nào có được nó.”

Bên cạnh, khóe miệng Lâm Lăng nhẹ nhàng nhếch lên, cười nhạt nói: “Cái tên đó chính là ta?”

“Ta sao?”

Nghe thấy những lời này, Lôi Mông bỗng sửng sốt.

Chợt hắn rất nhanh phản ứng lại, ánh mắt vui sướиɠ nhìn chằm chằm Lâm Lăng, hưng phấn nói: “Lão đại, khối chìa khóa bí mật kia ở trên người ngươi sao?!”

Nghe vậy, đám đông người sự thi mắt sáng ngời lên. Trong lúc nhất thời, từng ánh mắt đều phóng về phía Lâm Lăng, trong mắt xuất hiện lên ý mừng như điên!