Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 252: Hạo Thiên Huyền Bổng

Trong mật thất, Mạnh Hậu không bận tâm về số lượng khổng lồ đá Linh Dương đã dùng, hắn ta liên tục rút ra năng lượng rồi rót vào trận pháp trên đài đá.

Nhìn ra được, tài phú của tên này cực kỳ hùng hậu, hoặc là rất khát khao có được cây gậy sắt huyền bí này. Dù phải bỏ ra tất cả đá Linh Dương, hắn ta cũng muốn giành được!

Mà những gì hắn ta bỏ ra cũng đã có hiệu quả, chỉ thấy phần diện tích trận pháp phù văn được rót vào năng lượng đã rất lớn, chỉ còn một phù văn cuối cùng là có thể mở ra.

“Sắp thành công rồi!” Thấy thế, ánh mắt Mạnh Hậu chớp động, trên mặt tràn ngập phấn khởi.

Hắn lập tức đưa tay ra nắm một cái, trực tiếp biến đổi hơn vạn viên đá Linh Dương thành một dòng lũ năng lượng, để nó tràn vào đài đá.

Chỉ thoáng chốc, phù văn ảm đạm cuối cùng cũng sáng lên.

Ong ——!

Sau khi tất cả phù văn được rót đầy, trận pháp lập tức phát ra ánh sáng rực rỡ. Năng lượng bao la được kích động tạo nên vô số gợn sóng, không gian xung quanh cũng có chút vặn vẹo mơ hồ.

Ngay sau đó, chỉ thấy hoa văn trên cây gậy sắt kim loại cắm ở mắt trận cũng lan tràn ánh sáng, nở rộ ra từng quang văn, hơn nữa còn khẽ chấn động.

Tro bụi thật dày lập tức bị đánh tan, để lộ ra dáng vẻ xuất chúng của gậy sắt đã bị phủ bụi vạn năm. Nếu nhìn kỹ, có thể nhìn thấy giữa hoa văn thần kỳ của gậy sắt có khắc bốn chữ cổ - Hạo Thiên Huyền Bổng!

Hiển nhiên, đây là tên của cây gậy này.

Ánh mắt Mạnh Hậu sáng quắc, tuy chưa bao giờ nghe nhắc đến lai lịch của ‘Hạo Thiên Huyền Bổng’, nhưng nó có thể tồn tại từ thời đại viễn cổ đến nay thì tuyệt đối không phải vật tầm thường.

“Kinh Kha, tạm thời đừng ra tay.”

Lâm Lăng đè nén suy nghĩ trong lòng xuống, ra lệnh cho Kinh Kha tạm thời im lặng xem tình hình.

Hắn cứ cảm thấy dị vật này và trận pháp trên đài đá không đơn giản như vậy. Cho nên, chi bằng để tên kia thử nghiệm một chút.

Mạnh Hậu tập trung nhìn chằm chằm vào Hạo Thiên Huyền Bổng trước mặt, hình như cũng có cảnh giác nên không tùy tiện hành động.

Sau đó hắn ta vận chuyển linh lực trong thân thể để trên tay được bao trùm lên một lớp linh khí phòng hộ, sau đó mới duỗi tay chạm vào thân gậy.

Vừa chạm vào thì lập tức cảm thấy lạnh lẽo, nhưng bài xích trong tưởng tượng cũng không xảy ra. Toàn bộ quá trình cực kỳ thuận lợi, không hề có chuyện gì nguy hiểm phát sinh.

Cứ như vậy, Mạnh Hậu siết chặt thân gậy, đột nhiên ra sức rút một cái.

Két ——!

Tiếng cọ xát vang lên, Hạo Thiên Huyền Bổng trực tiếp bị hắn ta dễ dàng rút ra. Trận pháp trên đài đá lập tức xuất hiện một cái lỗ nhỏ trũng xuống.

Nếu nhìn kỹ, có thể thấy ở đáy lỗ thủng có một cái hộp đá rất tinh xảo. Nhưng lúc này Mạnh Hậu đã đặt hết sự chú ý lên Hạo Thiên Huyền Bổng trong tay, đang đánh giá nó với ánh mắt cuồng nhiệt.

“Thật nặng!”

Mạnh Hậu chỉ cảm thấy Hạo Thiên Huyền Bổng rất nặng, trong đó như ẩn chứa một luồng năng lượng mênh mông đến tột cùng.

Hắn ta nhịn không được nắm lấy nó mà bắt đầu múa may. Trong nháy mắt, cuồng phong gào thét mãnh liệt, hào quang lộng lẫy ngưng tụ ra từng bóng gậy rồi quất ra.

Vách đá xung quanh mật thất trực tiếp bị bóng gậy tùy tiện kia làm nổ tung.

“Sức mạnh thật bá đạo!”

Thấy tình cảnh này, trong mắt Mạnh Hậu hiện lên một tia kinh ngạc vui mừng, sau đó cầm Hạo Thiên Huyền Bổng trong tay mà dậm chân thật mạnh.

Chỉ nghe một tiếng ‘Phanh’ thật lớn.

Cả sàn nhà lập tức bị xuyên thủng, thậm chí gợn sóng sức mạnh khổng lồ kia còn xuyên qua những tầng tháp phía dưới, nối thẳng xuống nền đất, nhìn xuống giống như một cái lỗ to sâu không thấy đáy.

“Tuyệt! Quả nhiên là một thần binh lợi khí.”

Mạnh Hậu bắt lấy Hạo Thiên Huyền Bổng, yêu thích không buông tay, trên mặt tràn ngập mừng như điên.

Mượn dùng thị giác dùng chung với Kinh Kha, Lâm Lăng cũng thấy được uy lực của bổng này. Sau đó hắn chuyển ánh mắt nhìn khu vực tầng lầu bị xuyên thủng này, không khỏi âm thầm líu lưỡi.

Ban đầu hắn tính để tên kia thử xem có cơ quan bẫy rập gì hay không, không ngờ cây gậy sắt kia lại được lấy ra dễ dàng như vậy.

Lần này tính hơi sai rồi!

Mà động tĩnh truyền ra trong mật thất lập tức khiến người đàn ông răng hô canh giữ ở cửa cầu thang chú ý. Rất nhanh, gã đã lao đến cửa mật thất, khi nhìn thấy Hạo Thiên Huyền Bổng trong tay Mạnh Hậu, đôi mắt gã lập tức sáng ngời.

Ánh mắt lửa nóng của gã dán chặt lên cây gậy sắt huyền bí trên tay Mạnh Hậu, trong mắt dâng trào sự tham lam tột độ.

Thấy người đàn ông răng hô đột nhiên chạy đến, ánh mắt Mạnh Hậu hơi trầm xuống.

“Mạnh huynh, trước đó chúng ta từng có hứa hẹn, sau khi giúp đỡ lẫn nhau thì Linh Nguyên Quả ngàn năm thuộc về ngươi, vũ khí này là của ta.”

Người đàn ông răng hô như nhận thấy ánh mắt khác thường của Mạnh Hậu, nhíu mày và nói: “Hy vọng ngươi có thể tuân thủ lời hứa.”

Mạnh Hậu hơi nhướng mày kiếm, dửng dưng nói: “Bảo vật lấy được dựa vào bản lĩnh của ta thì làm sao thuộc về ngươi được, thật là buồn cười.”

Vừa nghe lời này, phản ứng đầu tiên của người đàn ông răng hô là ngơ ra, sau đó tỉnh táo lại thì lập tức nổi trận lôi đình.

“Mạnh Hậu, lúc trước ta đã nhường Linh Nguyên Quả ngàn năm cho ngươi, lần này lại muốn độc chiếm vũ khí này, da mặt ngươi có dày quá không!” Tên răng hô trừng Mạnh Hậu, tức muốn hộc máu mà lớn tiếng mắng.

“Chỉ cần có thể giành được bảo bối thì cần gì đến da mặt?” Mạnh Hậu cười nhạo một tiếng, cúi đầu nhìn Hạo Thiên Huyền Bổng trong tay, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo âm u.

“Chết tiệt! Ta gϊếŧ thứ súc sinh lật lọng nhà ngươi!!”

Cuối cùng tên răng hô cũng bị hoàn toàn chọc giận, linh lực bùng nổ, đột nhiên đâm trường kiếm trong tay ra.

Vèo vèo vèo!!!

Kiếm này ẩn chứa công pháp kiếm thức, khi đâm ra sẽ lập tức huyễn hóa thành vô số ánh kiếm, bắn thẳng về phía Mạnh Hậu.

Thấy thế, trong mắt Mạnh Hậu dâng trào lạnh giá, Hạo Thiên Huyền Bổng trong tay bỗng quét ngang ra, trực tiếp đập nát những ánh kiếm lao đến đây.

“Chuyện này...”

Người đàn ông răng hô lộ ra vẻ mặt kinh dị, không ngờ uy lực của cây gậy sắt này lại ghê gớm đến thế, chỉ cần vung lên một cái đã dễ dàng hóa giải kiếm thế của gã!

Nhưng càng chứng kiến sự lợi hại của Hạo Thiên Huyền Bổng thì lửa giận trong lòng gã lại càng mãnh liệt!

Chuyện vốn đã trao đổi hứa hẹn trước, đến cuối cùng mình chỉ là công cụ để đối phương lợi dụng, có thể tưởng tượng ra tâm trạng đó.

Người đàn ông răng hô nhìn chằm chằm vào Mạnh Hậu, trong mắt bắt đầu xuất hiện sát ý.

“Bùng nổ nội chiến.”

Nhìn thấy hai người của học viện Võ Lăng bắt đầu đánh nhau, khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên một độ cong, tiếp tục đứng xem.

Cùng lúc đó, Lang Vương và Thanh Lân cũng được triệu hồi ra, chúng nhanh chóng leo lên mật thất tầng cao nhất kia.

Với đội hình này, hiển nhiên hắn muốn chờ bọn họ đánh xong mới thu lưới.