Yến hội bày ở giữa tiểu tạ trong đình viện, bây giờ đang là đầu mùa xuân, muôn hoa đua nở, một bên ngắm hoa một bên thưởng rượu, nhân sinh đều tốt đẹp.
Chỉ có Cố Thiêm là khổ không nói nên lời, hắn ngồi ngốc trên ghế kiểu gì cũng cảm giác không được tự nhiên.
Hai cái miệng nhỏ nhắn dưới đáy kia ăn ngọc thế, hắn lại ngồi ở mép ghế, đem ngọc thế đẩy đến chỗ sâu nhất, thật đúng lúc liền đỉnh lên ngay tao điểm hắn.
Hắn có cảm giác bên trong huyệt đã rỉ ra nước làm tiết khố hắn ướt nhẹp rồi, may là ngồi như thế này, nếu bắt hắn phải đứng dậy, chẳng phải là quần đã ướt một mảng, giống như đái dầm hay sao?
Hai căn gì đó thật sự là tê ngứa mà!
Nhất là bên ngoài còn bị điêu khắc tranh chữ lên một cách cố ý, không phải trơn nhẵn tự nhiên, chỉ cần hắn vừa động, ngọc thế sẽ lập tức ma sát lên thịt huyệt hắn, cảm giác gian nan và tê dại lại càng tăng thêm.
Cố Thiêm mạnh mẽ đè nén cảm giác ngứa ngáy trong huyệt, cố gắng dựng thẳng lưng, đờ đẫn ngồi đó nghe người khác cao đàm khoát luận*.
* cao đàm khoát luận: bàn luận thanh cao, thú vị hoặc nói chuyện phiếm, bàn luận suông, không có nội dung thực sự. Câu này có 2 nghĩa hơi ngược nhau, mình không biết chọn nghĩa nào nên để dịch nghĩa ở đây, tùy độc giả chọn nghĩa nào thì hiểu theo nghĩa đó nhé!
Hắn ngay cả hô hấp cũng phải cẩn thận dè chừng, sợ mình cử động mạnh, liên lụy đến nơi nào đó, hắn thật sự sẽ bất chấp tất cả mà rên lên mất!
Cố Thiêm không khỏi quay sang liếc liếc cái tên đầu sỏ gây ra tội lỗi kia, y đang ngồi bên trái, cùng phụ thân hắn khách sáo hàn huyên.
"Lão phu đã làm tri phủ nơi này hơn hai mươi năm, cũng coi như là kiến thức rộng rãi, không biết ngọc bội này Mộ Dung công tử có từng thấy qua chưa? Đây là do một bằng hữu của lão phu tặng cho, nói là vô giá, nhưng mà lão phu xem qua, vật này cũng chỉ là ngọc bội bình thường, thỉnh Mộ Dung công tử giúp lão phu nhìn xem thử." Cố Tri Phủ cầm một khối ngọc vừa phải ra khỏi tráp, ngọc bội kia toàn thân làm bằng bạc sáng bóng, không hề có tì vết, coi bộ chính là vật hiếm lạ nhất, tại sao phụ thân hắn lại nói là không đáng giá?
Cố Thiêm cảm giác hôm nay có chuyện gì đó là lạ, hắn một bên làm đấu tranh với cái huyệt ngứa ngáy của mình, một bên nhìn đông nhìn tây cố theo kịp câu chuyện, đầu óc sắp hồ đồ rồi.
Nhưng mà Mộ Dung Thanh Viễn kia lại cố tình nói không đáng giá, còn cầm ngọc bội bản thân luôn mang theo ra so sánh, "Đây là vật tại hạ vẫn mang theo trên người, người xem khối này của ta như thế nào?"
Con ngươi Cố Tri Phủ âm trầm, hai tay run run tiếp nhận, mắt nhìn về phía Mộ Dung Thanh Viễn đột nhiên xuất hiện một loại kính sợ cùng kích động.
Lão lệ tung hoành.
Hai ngọc bội kia giống nhau như đúc, Cố Tri Phủ nhìn chằm chằm một lúc lâu mới nói: "Thứ tốt, thứ tốt!"
Cố Thiêm trở nên hồ đồ, mẫu thân hắn nhìn ngọc bội này liền bắt đầu lau nước mắt, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Không sai! Chính là như vậy!
Mộ Dung Thanh Viễn chính là con trai Vinh phi, đương kim Thánh Thượng đại hoàng tử.
Lần này y đến đây, chính là gặp mặt người quen cũ, sau đó tìm kiếm chân tướng nguyên nhân mẫu thân y tử vong.
Mọi người đều hiểu rõ trong lòng, Mộ Dung Thanh Viễn không có ý định chính thức lộ ra thân phận, Cố lão gia đành phải hướng về phía Mộ Dung Thanh Viễn gật gật đầu, tỏ rõ hắn đã biết được.
Trên bàn này chỉ có bốn người, mà chỉ có mình Cố Thiêm chẳng hay biết gì, ngốc hề hề quan sát ba người bày ra vẻ mặt cao thâm bí hiểm.
"Cố phủ lý đơn giản thanh nhã như thế, rất khác biệt." Mộ Dung Thanh Viễn giả vờ nhìn nhìn phong cảnh, chuyển hướng đề tài, mà bàn tay lại thừa dịp người khác không để ý, vụиɠ ŧяộʍ mò vào giữa hai chân Cố Thiêm.
"Á......" Thân thể Cố Thiêm phút chốc cứng đờ, hắn kích động nhìn nhìn cha mẹ ngồi phía đối diện, cố gắng tránh né.
Điên rồi sao? Đây chính là trước mặt cha mẹ hắn, ô ô...... Đừng như vậy, hắn, hắn sẽ chịu không nổi!
"Đều nhờ vào phu nhân ta xử lý cẩn thận." Cố lão gia nhìn bốn phía chung quanh, trên mặt hiện ra vài phần tự hào, mà Cố mẫu đành phải cười cười.
Hai người bọn họ ngồi đối diện với Cố Thiêm, lại căn bản vừa mới phát hiện ra bí mật động trời, trong lòng đều đang tính toán việc gì đó, tất nhiên là không chú ý mặt tiểu nhi tử nhà họ bây giờ đã đỏ đến thế nào.
Tay người nọ được một tấc lại muốn tiến một thước, đầu tiên là xoa đùi hắn, sau đó dần dần lủi vào mặt trong đùi sờ soạng.
"Đừng......" Cố Thiêm cố nén lửa nóng bùng lên do bị nam nhân sờ, nhanh chóng đè tay nam nhân lại, nhỏ giọng nói một tiếng.
Nhưng mà nam nhân cố tình không dừng tay, ngược lại còn có ý xấu lấy ngón tay niết lên ngọc hành đã hơi ngẩng đầu của Cố Thiêm, "Ưʍ......" Cố Thiêm cắn môi, vội khép hai chân lại, siết chặt tay nam nhân, làm cho ngón cái không ngừng cọ xát ngọc hành kia tách mở qυყ đầυ.
Thế nhưng chỉ cần hắn ưỡn người dùng lực một chút, ngọc thế đã đỉnh trên tao điểm của hắn lập tức sẽ càng đâm sâu hơn, liên tục ma sát vách hang của hắn, khiến hắn đã ướt lại càng ướt.
Mộ Dung Thanh Viễn một bên cùng cố Tri Phủ và Cố phu nhân nói chuyện, một bên tiếp tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ Cố Thiêm, cọ xát trên qυყ đầυ hắn xong, hai ngón tay liền trượt xuống vuốt ve cây gậy thịt, Cố Thiêm ân một tiếng, giật nảy mình bắn ra.
"Thiêm nhi, ngươi làm sao vậy?" Cố phu nhân lấy làm lạ, hỏi, "Trước mặt khách nhân kinh hãi la hét còn ra thể thống gì? Còn mặt ngươi sao lại đỏ như thế?"
"Có... có côn trùng," Cố Thiêm khoa tay múa chân, sau đó chậm rãi chui xuống dưới, "Uống rượu... tự nhiên... tự nhiên mặt đỏ."
Cố phu nhân nghi hoặc nhìn quanh dưới chân, làm gì có côn trùng nào?
Sau đó lắc đầu, tiểu nhi tử này được chiều quen rồi, càng ngày càng không trưởng thành nổi.
Bởi vì hành động vừa rồi của hắn vừa nhanh vừa mạnh, ngọc thế kia bị trượt đến cửa huyệt, ô ô, sắp rơi ra rồi.
Hắn đành phải dùng lực kẹp chặt, nhanh chóng bò lên ngồi lại chỗ cũ, dựa vào ghế cực lực đẩy ngọc thế vào lại.
Cố Thiêm đột nhiên có cảm giác rất muốn Mộ Dung Thanh Viễn thao mình, hiện tại thân thể hắn đang phát run không thể khống chế, trên mặt cũng đỏ bừng đến lợi hại, vừa rồi hai ngọc thế kia đã chọc thẳng vào tao điểm hắn!
Bên trong huyệt thít chặt, Cố Thiêm thậm chí đều có thể cảm nhận được từng nét từng nét tranh chữ được khắc bên trên ngọc thế, hoa văn uyển chuyển xoắn xuýt đỉnh vào chỗ sâu nhất.
Thật nóng, cả người giống như đột nhiên ngập trong biển lửa, thiêu hắn đến mức tâm thần đều tan rã.
Hắn bắt đầu cúi mặt, cắn răng thở dốc, tiếng hít thở nặng nhọc lại dồn dập khiến Mộ Dung Thanh Viễn ngồi ở bên cạnh hắn cũng có chút ngứa ngáy khó nhịn.
Ô ô...... Cố Thiêm ở trong lòng liên tục kêu khổ, hiện tại thân thể hắn mẫn cảm cực độ, hai đầṳ ѵú đã biến thành vừa cứng vừa ngứa, ma sát cùng với lớp áσ ɭóŧ theo nhịp thở dốc của hắn, hắn cúi gập người lại, muốn để áσ ɭóŧ kề sát ngực cách xa hai điểm đỏ hồng một chút, nhưng mà hắn vừa cử động, hai cây gậy đứng thẳng kia ngược lại ma sát càng thêm hung tợn.
Cái này dứt khoát chính là dày vò! Cả người hắn đều tê dại, hắn giả vờ vỗ vỗ vết rượu dính trên ngực mình, ngón tay dùng lực sờ đầṳ ѵú chính mình, kɧoáı ©ảʍ tê tê dại dại lập tức lan tràn ra toàn thân!
Ô hô...... Không được...... Cố Thiêm đã thất thủ hoàn toàn, hắn dường như cảm nhận được tao thủy kia đang đè nặng lên tiết khố hắn chờ chảy xuống, đợi... đợi một chút sẽ lập tức rơi xuống đất!
Cố Thiêm kinh khủng trợn tròn mắt! Làm sao... làm sao bây giờ?
Cố Thiêm nhìn về phía Mộ Dung Thanh Viễn xin giúp đỡ, nhưng mà tên kia ngược lại giống như người không liên quan vậy, vẫn tiếp tục cùng phụ thân hắn trò chuyện như trước.
Hắn nóng muốn chết, lại cũng không chịu đựng nổi, vì thế khó nhịn ngồi xê dịch mông tại chỗ.
"Ư......" Chỗ ngồi ngăn lại ngọc thế liền bởi vì hắn đung đưa huyệt mà mở ra.
Ở bên trong huyệt hắn ma sát, vặn xoắn, cắn nuốt tâm can, giữa cảm giác ngứa ngáy lại mang theo cảm giác hơi sướиɠ, điểm này làm cho Cố Thiêm muốn ngừng mà không được.
Cha mẹ đang ngồi đối diện hắn, mà hắn lại làm chuyện xấu hổ như vậy, nhưng đây cũng là nơi cực kì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khiến hắn có một loại cảm giác bản thân vừa tiết độc vừa trục xuất.
Hắn do dự, cuối cùng quyết định thò tay xuống dưới.
Thân mình Cố Thiêm xê dịch về phía trước, để cho mông chỉ ngồi trên một bên ghế, vừa lúc đỉnh ở huyệt sau.
Hắn không tự chủ được bắt đầu ngồi tại chỗ nhẹ nhàng gãi một điểm nào đó, sau đó lại duỗi tay đến huyệt trước, đầu ngón tay khó nhịn sờ sờ miệng huyệt, ấn vào bên trong chọc chọc.
"Hô......" Cố Thiêm mạnh mẽ thở hổn hển một hơi, ánh mắt kích động dò xét chung quanh, không ai chú ý hắn, rất... rất tốt!
Bụng hắn từng trận nhiệt lưu lội qua, đầu ngón tay Cố Thiêm run run, bắt đầu dùng khí lực tăng dần dần trước cửa huyệt.
Vải vóc dưới đó đều bị ngón tay hắn ấn sâu vào, sau đó sợi tơ vải cọ xát trên miệng huyệt hắn, đầu ngón tay Cố Thiêm uyển chuyển tại cửa huyệt, thật sự cực kì kí©ɧ ŧɧí©ɧ!
Ngọc thế bị đẩy vào trong vài phần, Cố Thiêm tự thủ da^ʍ cơ hồ nhịn không nổi muốn phóng túng rên lên!
Hắn bắt đầu lấy ngón tay ấn vào cọ xát hai hòn nhục châu sung huyết kia qua lớp vải thô, hoa văn trên quần áo có thể dễ dàng khiến cho nhục châu run rẩy, mông càng nhấp nháy để cho ngọc thế bên trong chuyển động cắm rút, lỗ huyệt cơ khát cắn nuốt ngọc thế trở nên hung tợn, mỗi lần đều hút chặt vào sâu bên trong huyệt.
Muốn tới, muốn tới ...... Ô ô...... Còn thiếu một chút ......
Tay Cố Thiêm chuyển động nhanh hơn, cắn răng, mím chặt môi, sợ lỡ mà mình nhịn không được, đem tiếng rên ngượng ngùng phóng túng trút ra thì nguy.
Ngón tay chà xát gấp rút mãnh liệt, thừa dịp xung quanh không ai chú ý, chậm rãi nâng mông lên, sau đó mạnh mẽ ngồi phịch xuống --
"Ưm hừ --" Bên trong huyệt co rút, tao điểm bị chọc đến mức cả người đều tê tê dại dại.
Cố Thiêm cắn môi, truyền ra thanh âm rầm rì, Mộ Dung Thanh Viễn lắng nghe không sót tiếng nào, cũng cẩn thận theo dõi từ đầu đến giờ, người này tự mình ngồi ở đây thủ da^ʍ thật sự là khoái trá a.
"Cao trào rồi à? Thích không?" Mộ Dung Thanh Viễn gắp đồ ăn vào bát Cố Thiêm, mượn cơ hội trêu đùa một phen, sau đó lại cười tủm tỉm nói: "Ăn nhiều một chút."
Nói xong lại tiếp tục gắp đồ ăn cho Cố Thiêm.
Lần này lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Cố Thiêm vừa trải qua cao trào, trong mắt mờ sương, dáng vẻ khổ sở động lòng người, sắc mặt ửng hồng, trán rịn đầy mồ hôi tinh tế, một tay nhu nhược vô lực chống bàn, bộ dáng trông rất thẹn thùng.
Mộ Dung Thanh Viễn chỉ nhìn thôi mà dưới bụng lại một trận căng thẳng, dục hỏa lại đốt lên.
Tuy nhiên cái bộ dạng này của Cố Thiêm trong mắt Cố Tri Phủ và Cố phu nhân, liền trở thành bộ dáng say rượu.
Cố phu nhân nhịn không được muốn trách cứ, "Sao lại uống nhiều như vậy? Xem xem mặt ngươi đã đỏ đến mức này, đầu đầy mồ hôi."
Nói rồi lập tức muốn đứng dậy, cầm khăn tay qua lau cho hắn.
Cố Thiêm sợ tới mức nhanh chóng nhận lấy khăn, lau lung tung trên mặt, "Cám ơn mẫu thân, hài tử tự mình làm được."
Sau đó hắn có tật giật mình tròn mắt nhìn mẫu thân hắn, dưới đáy lònghồi hộp, may là bọn họ không phát hiện ra.
"Ta muốn thưởng thức sân vườn nhà Tri phủ đại nhân, không biết Cố công tử có thể đi theo hay không, ngươi và ta cũng ngâm thi đối phú rất hay." Mộ Dung Thanh Viễn nhìn yến hội cũng qua được một lúc rồi, mục đích đã đạt được, cho nên cũng bắt đầu có ý đồ khác, bộ dáng vừa rồi của Cố Thiêm thật sự muốn làm cho y không nể mặt mà đè ra thao lộng!
Trong đầu Mộ Dung Thanh Viễn mưu tính chuyện gì, Cố Thiêm quá rõ ràng, trên mặt không khỏi lại đỏ hồng, chán ghét ai oán liếc nhìn y.
Từ nãy đến giờ làm cái trò gì?
Bây giờ mới nhớ tới hắn?
Hứ, cái lúc mà hắn nóng ngứa muốn chết không thèm nghĩ biện pháp giúp hắn giải ngứa, bây giờ lại thích thì đòi làm, dễ gì có chuyện đó!
Thế nhưng phụ thân đại nhân lại lên tiếng, muốn hắn đi theo.
Lại là những lời này.
Nhưng mà bây giờ hắn ngay cả đứng dậy cũng không được, cha mẹ hắn đều ngồi trước mặt, hắn làm cách nào mà rời đi đây?
Chẳng lẽ muốn hắn lộ ra nửa mông ướt nhẹp trước mặt mọi người, sau đó hai chân run lên xấu hổ rời khỏi đây sao?
Cố Thiêm khó xử nhìn nhìn Mộ Dung Thanh Viễn, dưới gầm bàn hung hăng đá y một cước.
Mộ Dung Thanh Viễn liền phe phẩy cây quạt không nói gì, nhìn Cố Thiêm nhíu mày, ý tứ chính là, ngươi cầu xin ta đi.
Người kia bị đá mà không hề hấn gì, ngược lại Cố Thiêm đau đến mức phải nhe răng nhếch miệng, còn liên lụy nơi nào đó rối loạn tưng bừng một trận, sao lại nhạy cảm quá thế này?
Cố Thiêm tự khinh bỉ chính mình.
Bắp chân cũng run lên rồi, Cố Thiêm liền ngồi lì ở đó không nhúc nhích, sau đó xoa xoa cẳng chân mình.
Cố phu nhân cuối cùng cũng nhận ra không khí bất thường ngay lúc này, nàng cảm giác nhi tử nhà mình có vẻ có hiểu lầm gì đó với Mộ Dung công tử thì phải?
Nếu không phải thì tại sao hắn vừa nghe phụ thân yêu cầu hắn cùng Mộ Dung công tử đi thăm vườn liền bày ra bộ mặt thù hận sâu nặng như vậy?
Cho nên Cố phu nhân liền nhắc nhẹ Cố Tri Phủ, ngay cả hạ nhân cũng yêu cầu rời đi hết, có hiểu lầm chuyện gì thì nên nhanh chóng giải quyết mới tốt, sau này hai người phụ mẫu bọn họ cũng cần giữ mối quan hệ qua lại với nhà Mộ Dung nữa.
"Đi thôi, muốn tại hạ ôm ngươi lên hay không?" Mộ Dung Thanh Viễn giả bộ muốn ôm, Cố Thiêm sợ tới mức nhanh chóng chống tay lên bàn đứng dậy, thế nhưng hai chân vô lực, hắn lập tức ngã xuống lại.
Mắt thấy mông sắp đập vào ghế nặng nề, ai ngờ Mộ Dung Thanh Viễn vươn tay ra ôm lấy eo hắn, một tay nâng mông hắn, ôm hắn vào lòng.
"Ngươi...... Mau thả ta xuống!" Cố Thiêm nhìn mọi người còn chưa đi xa, nằm trong tay Mộ Dung Thanh Viễn hoảng hốt, hai chân giãy giụa, nghĩ: Người này sao lại dám to gan như vậy?
Hơn nữa bị một nam nhân bế như vậy thật xấu hổ quá.
"Tại sao lại không nghe lời như vậy?" Nam nhân trừng phạt bóp mông hắn một cái, Cố Thiêm lập tức run rẩy, cả người căng thẳng.
"Vừa rồi ngươi tự chơi rất thoải mái a, nhưng mà người khổ là tại hạ." Mộ Dung Thanh Viễn cố ý hạ Cố Thiêm xuống thấp một chút, vừa vặn để dươиɠ ѵậŧ thẳng đứng của y chọc vào mông Cố Thiêm.
"Ngươi......" Cố Thiêm bị nam nhân trêu đùa một trận mặt đỏ tim đập, lập tức lắp bắp nói không ra lời, "Thả ta xuống đất đi." Cố Thiêm bĩu môi, thanh âm không tự giác nhuyễn ra, đầu dụi dụi vào ngực nam nhân, lại đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, nhanh chóng ngẩng đầu hung tợn nói: "Ngươi xứng đáng!"
Không sai! Lúc ấy hắn ngứa xém chút nữa là không chịu đựng nổi, quay qua phía nam nhân xin giúp đỡ, nhưng Mộ Dung Thanh Viễn chính là không để ý tới hắn!
"Nhưng mà ta chính là muốn thao ngươi, giờ này khắc này, nơi này, ngươi nghĩ có thể làm khó dễ được ta?" Bộ dáng nam nhân bừa bãi lại còn bá đạo, khiến Cố Thiêm hận đến mức nghiến răng, cắn một phát vào ngực nam nhân, nói: "Ta cắn chết ngươi, đồ không biết xấu hổ!"
Người nọ giống như con mèo nhỏ làm nũng trong lòng y vậy, Mộ Dung Thanh Viễn cảm giác bị cắn không đau một chút nào, ngược lại còn cắn ra lửa nóng trong người hắn.
Ngón tay mò tới chỗ ướt nhẹp kia sờ soạng một hồi, sau đó tại miệng huyệt lấy ngón tay chọc chọc, ngọc thế bên trong lập tức cọ xát đẩy sâu vào bên trong.
"Ô ô...... A ách......" Cố Thiêm lập tức mở miệng, tràn ra từng đợt rêи ɾỉ.
Sao cái thân thể này lại mẫn cảm như vậy?
Nam nhân này thật đáng giận, chuyên môn chọn nhược điểm của hắn mà ra tay.
"Buông ra...... Buông ta...... ra......" Cố Thiêm nằm trong lòng nam nhân khó nhịn uốn éo giãy giụa.
Hắn có điểm ăn không tiêu, huyệt lại dâng lên một đợt ngứa, hắn nên làm thế nào đây?
Hắn phải nhanh chóng rời xa nam nhân này, nếu không một hồi hắn không kiên trì nổi, lại muốn xấu hổ mất hết mặt mũi đi cầu thao.
Nhưng nam nhân dễ gì buông hắn ra, vẫn cứ ôm hắn quan sát bốn bề vắng lặng, nhón chân bay tới phía sau hòn giả sơn.
Trên hòn giả sơn chảy xuống màn nước yên tĩnh kín đáo, bên trong lại mở ra một cái động nhỏ rộng rãi, Mộ Dung Thanh Viễn liền ôm Cố Thiêm chui vào.
"Ngươi! Muốn làm gì đó?" Cố Thiêm kích động hỏi.
Hòn giả sơn ẩm ướt đen ngòm, Cố Thiêm nhìn chằm chằm vào đôi mắt phát ra ánh sáng u ám trong bóng tối của nam nhân, ánh sáng kia phảng phất có thể cắn nuốt tâm can hắn.
Cố Thiêm sợ tới mức co rúm người lại trong lòng nam nhân.
Không... không phải y sẽ thao hắn ở đây chứ!
Dã... Dã hợp*?
*Dã hợp: cᏂị©Ꮒ ngoài trời
"Đương nhiên là thao ngươi a, nơi này rất tốt." Mộ Dung Thanh Viễn hạ Cố Thiêm xuống, để lưng hắn dựa lên hòn giả sơn.
Cố Thiêm hoảng hốt kêu một tiếng, tưởng mình sắp ngã, hai chân lung lay tự nhiên mà kẹp lên eo nam nhân.
Nơi u tối lạnh lẽo đột nhiên tĩnh lặng đáng sợ ngay lập tức, trừ tiếng nước róc rách, chỉ còn tiếng nam nhân hô hấp nặng nhọc.
"A Thiêm, ngươi nói xem ta thao kiểu gì cũng thao ngươi không đủ?" Mộ Dung Thanh Viễn vùi mặt mình vào cần cổ Cố Thiêm mạnh mẽ hít một hơi, thật sự không thể buông tay được.
Đầu óc Cố Thiêm lại hỗn độn, thao không đủ, thao không đủ, ngươi xem ta là cái gì? Tiểu quan bên trong Trầm Hương các hay sao?
Hắn đột nhiên liền nổi giận.
Mà nam nhân vẫn không biết, lại hung hăng hôn hắn, sau đó đầu lưỡi tách môi hắn ra, đi vào dò xét bên trong.
"Ngô......" Cố Thiêm lại dần dần sinh ra cảm giác an tâm, không có nguyên do, ôm chặt cổ nam nhân, bắt đầu mãnh liệt đáp lại nụ hôn này.
Hết chương 15