Tinh Dịch Hữu Độc

Chương 14: Vừa nói chuyện vừa bị thao, còn bị nhét ngọc thế, thật vất vả!

Cả người Cố Thiêm cứng lại, tay dùng lực bấu chặt cửa sổ đến mức lộ ra khớp xương trắng nhợt, hắn không dám trả lời, gắt gao mím môi, phòng ngừa không khí ái muội rất rõ ràng kia bị bóc trần, thanh âm không khống chế được sẽ từ trong miệng tràn ra.

Hai chân nhịn không được run lên, vừa vặn nam nhân phía sau còn cố tình không bỏ qua cho hắn, đem dương căn hung hăng cắm xuống huyệt hắn, thân mình Cố Thiêm lập tức mềm nhũn, lung lay, lắc lư thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất.

"Ách......" Cố Thiêm nhanh chóng nắm chặt cửa sổ, cúi đầu.

Cùng lúc đó trong lòng đem tám đời tổ tông của nam nhân ra mắng một lần.

"Ngoài cửa sổ phong cảnh rất đẹp, ta cùng Cố công tử đứng đây ngâm thi đối phú, rất là thú vị!" Mộ Dung Thanh Viễn ngược lại là nói mà mặt không đỏ tim không đập, vỗ vỗ bả vai Cố Thiêm rất khách khí, lại nói: "Ngươi nói đi, Cố công tử."

Trên mặt hắn ửng hồng không bình thường, trong mắt tràn ngập hơi nước, nhìn sẽ biết ngay là đang bị tìиɧ ɖu͙© vây hãm, cho nên hắn cũng không dám ngẩng mặt lên, chỉ có thể cúi thấp đầu gật gật.

Mộ Dung Thanh Viễn lại bất mãn kiểu trả lời như vậy của Cố Thiêm, ưỡn thẳng lưng, khiến côn ŧᏂịŧ y liên tục cọ cọ bên trong huyệt hắn.

"Mau nói chuyện đi, nếu ngươi không nói, ta coi như đứng trước mặt Cố phu nhân thao ngươi!" Mộ Dung Thanh Viễn ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng hung tợn nói, nhưng trên mặt lại cười thản nhiên, xa xa để người nhìn thấy liền như dục xuân phong* vậy.

* như dục xuân phong: như tắm trong gió xuân

"Đúng, đúng, đang thưởng thức, phong, phong cảnh." Cố Thiêm liều mạng đè nén tiếng rêи ɾỉ, đứt quãng nói ra.

Hắn hiện tại vốn là khẩn trương, nam nhân chỉ cần làm một động tác nào ở nơi này đều sẽ bị phóng đại thành kɧoáı ©ảʍ điên cuồng, bên trong huyệt đã nhanh chóng thít chặt, tinh tinh điểm điểm nóng cứ tăng gấp bội như vậy, mẫu thân hắn nếu vẫn không chịu đi, thật sự hắn cũng chống không nổi nữa rồi!

Cố phu nhân chỉ là có việc đi ngang qua, cũng không có ý định nói chuyện lâu với bọn họ, như thế này cũng xem như có chào hỏi một tiếng, Cố phu nhân nhìn hai người bọn họ gật gật đầu, sau đó lĩnh hạ nhân rời đi.

Chỉ là hôm nay Thiêm nhi sao lại kỳ quái như vậy, luôn chống cửa sổ cúi đầu không dám nhìn nàng, bất quá nàng có việc quan trọng cần làm, cũng không nghĩ lại.

Mặc cho ai cũng không tưởng tượng nổi, nhìn qua hai người áo mũ chỉnh tề, vậy mà ban ngày ban mặt lại làm ra chuyện kinh thế hãi tục như vậy!

Bình thường một người cao ngạo cỡ nào, thế mà lại bị người cởϊ qυầи áp lên cửa sổ mạnh mẽ thao!

"Mau! Nhanh lên!" Cố Thiêm đợi đám người kia đi khuất, hắn cũng không thể chịu đựng nổi, thúc giục nam nhân nhanh chóng thao chính mình, thân mình cũng là tự động liều mạng lắc lắc, quấn lấy nam nhân, đem huyệt mình mớm trước côn ŧᏂịŧ y.

"Vừa rồi sợ rồi sao? Lúc ấy ngươi nghĩ ta sẽ đem ngươi thao ra tiếng hay sao?" Mộ Dung Thanh Viễn ghé đầu lên cổ Cố Thiêm, y nặng nhọc thở dốc mang theo độ ấm nóng cháy, khiến Cố Thiêm nhịn không được rụt rụt cổ.

"Trước mặt mọi người phóng túng rên mau thao ta! Thao chết ta đi! Thật ngứa! Mấy câu dâʍ đãиɠ này mà nói ra, chắc những người đó phải kinh sợ tột độ! Công tử nhà hắn đang nằm dưới thân người khác cầu thao kìa!" Mộ Dung Thanh Viễn một bên đẩy eo, không hề khách khí sáp vào trong huyệt Cố Thiêm, một bên chầm chập nói chuyện, giống như đang giảng một cố sự tục diễm gì đó, thanh âm ảm ách trầm thấp, khiến Cố Thiêm nghe vừa mê vừa say.

Hắn theo lời nam nhân nói mà bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ, vẻ mặt mọi người sẽ kinh hoảng cỡ nào, sau đó lại trở nên khinh thường cỡ nào, rồi sau đó lại nhao nhao phỉ nhổ hắn!

Mà hắn thì sao?

Vậy mà hắn còn ở đó chổng mông cho nam nhân dùng sức thao, híp mắt, lắc lắc thân mình, dâʍ đãиɠ cực độ.

"Ô ô ô...... Không muốn...... Không nghe...... Quá...... Quá...... Xấu hổ......" Tưởng tượng như vậy làm hắn lập tức cảm thấy bản thân xấu hổ không chịu nổi, tự mình xấu hổ đến mức khóc thành tiếng, thân mình thoáng co rút, huyệt hắn vậy mà còn cùng hắn khóc thút thít mà chầm chậm thít lại.

"Được, được được, ta vụиɠ ŧяộʍ thao ngươi, ai cũng không biết, về sau mỗi ngày đều thao ngươi có được không?" Mộ Dung Thanh Viễn sủng nịch vuốt gương mặt ướt đẫm nước mắt của Cố Thiêm dỗ dành, còn dươиɠ ѵậŧ cố gắng chọc điểm mẫn cảm của hắn, kích động như vậy làm cái gì?

Kẹp y đau muốn chết!

"Xấu...... Xấu...... Người xấu......" Cố Thiêm hít hít mũi, ủy khuất cực kì, nam nhân này thật phiền, tại sao lại cứ thích trêu đùa hắn như vậy?

"Ta cũng không phải là người xấu, ta mà xấu thì ta đã không thao ngươi, cho cái huyệt dâʍ đãиɠ của ngươi ngứa chết." Nam nhân nói, nâng một chân Cố Thiêm lên, sau đó tay kia ôm lấy eo hắn, dùng sức kéo lại phía mình, mà côn ŧᏂịŧ y có cơ hội nhất cổ tác khí trực tiếp cắm vào tao điểm sâu nhất trong hắn.

"A...... A...... A...... Không...... Không được...... Rất...... Rất sâu ......" Cố Thiêm bị thao đến nỗi cả người nhuyễn ra, không thể đứng vững, ngã về phía sau, hoàn hảo được nam nhân ôm lấy đúng lúc, để cho hắn ngã vào lòng y, cho nên lúc này Cố Thiêm mới không phải chật vật xụi lơ nằm dưới đất.

"A...... A...... Không được...... Ô ô...... Muốn chết...... A......" Thân mình Cố Thiêm ẩn ẩn ra mồ hôi, hai má phiếm hồng, thở gấp tinh tế, ở trước mặt y nhỏ giọng rêи ɾỉ cầu xin tha thứ.

Hạ thân hắn đã bị nam nhân lột sạch, dưới vạt áo dài lộ ra cái chân thon dài mà trắng nõn, tiểu huyệt khẩu giữa phiến mông mượt mà đang cực lực mở ra thu nạp dươиɠ ѵậŧ y, so với nửa người trên ăn mặc ngay ngắn chỉnh tề thì hình thành sự đối lập quá rõ ràng, thật sự là vừa ngây thơ vừa dâʍ đãиɠ.

Mộ Dung Thanh Viễn kéo tay hắn ép hắn sờ soạng chỗ giao hợp của bọn họ, tay Cố Thiêm run lên, sợ tới mức vừa tiếp xúc với dương căn đang đưa đẩy dùng lực kia đã lập tức rút tay về.

Nhưng hắn lại tò mò thò tay xuống sờ lại lần nữa...

Dương căn ướŧ áŧ kéo ra vệt nước từ bên trong huyệt, giữa ngón tay hắn nhanh chóng xẹt qua, cảm giác cứng rắn mềm dẻo, còn có độ ấm nóng cháy, Cố Thiêm sờ muốn ngừng mà không được, nhưng như vậy hắn lại cảm giác quá mức ham muốn, Cố Thiêm đành phải do do dự dự lại rút tay ra.

Tay run cầm cập, đầu ngón tay lành lạnh, Mộ Dung Thanh Viễn bị sờ nhất thời dục hỏa hừng hực thiêu đốt, cảm giác khí lực cuồn cuộn, chống đùi hắn cắm rút càng mãnh liệt.

"Ô ô...... Mau bắn cho ta...... Mau...... Ô ô...... Nhanh lên......" Hôm nay Cố Thiêm chủ động quá phận, sa vào giữa da^ʍ lạc hoang đường không chút xấu hổ.

Đây còn là lần đầu tiên hắn yêu cầu bắn ở bên trong.

Mộ Dung Thanh Viễn lập tức bị những lời này khơi ra ngứa ngáy trong lòng, mã mắt đại khai, hung hăng dí côn ŧᏂịŧ trước tao điểm của hắn, sau đó bắn lên.

"Ô ô...... Thích chết......" Từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun lên tao điểm của hắn, huyệt Cố Thiêm bị rót đầy không có sức chống cự, dâʍ ɖị©ɧ theo hắn đạt cao trào mà cùng trào ra.

Sau đó dươиɠ ѵậŧ nam nhân thoáng rút ra, dâʍ ŧᏂủy̠ không sạch sẽ cũng tí ta tí tách theo đùi hắn chảy xuống.

Cố Thiêm túm tay nam nhân, thân thể không còn khí lực, hắn cúi đầu nhìn nhìn đùi mình, rồi nhìn xuống sàn nhà dưới thân hai người, mặt hắn càng đỏ hơn.

Sao lại nhiều nước như vậy?

Hắn cảm giác nhất định thế nào cũng có ngày mình sẽ bị nam nhân thao đến mất khống chế.

"Buông ra, buông ta ra, ta muốn mặc, mặc quần áo." Cố Thiêm dựa trong lòng nam nhân đã lâu, lúc này mới khôi phục chút khí lực, cả người run rẩy muốn đi nhặt tiết khố bị nam nhân cởi, ném qua một bên.

"Đợi đã." Mộ Dung Thanh Viễn cười quỷ dị, "Lại tặng ngươi một món lễ vật nữa, lần này có thể kẹp tốt."

"Cái gì?" Cố Thiêm sửng sốt, lễ vật, lễ vật gì?

Đến khi tay nam nhân sờ đến hai miệng huyệt trơn trượt, Cố Thiêm đột nhiên hiểu được, sau đó thẹn đến mức muốn chui xuống đất.

Không biết từ lúc nào trên tay Mộ Dung Thanh Viễn đã cầm hai ngọc thế không lớn không nhỏ, sau đó lấp đầy bên trong hai huyệt hắn.

Chỗ đó ẩm ướt linh hoạt, nhẹ nhàng đẩy liền trượt vào ngay, sau đó bị thịt huyệt bên trong cắn chặt.

"Ngô......"

Ngọc thế lành lạnh, đặt bên trong huyệt vừa bị thao có chút nóng trướng nên rất là thoải mái, bên trên tựa hồ còn được điêu khắc vài chữ mạch lạc và tranh vẽ, chỉ cần hắn vừa động, ngọc thế kia liền mấp máy trong cơ thể hắn, sau đó mặt ngoài điêu khắc gập ghềnh sẽ lập tức cọ lên mị nhục hắn, hướng bên trong đỉnh vài phần, kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm hắn nhịn không nổi muốn run rẩy rít lên the thé.

"Ngươi cần phải kẹp chặt, mang theo nó đi cùng chúng ta dự tiệc, có phải rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ hay không?" Mộ Dung Thanh Viễn nhìn khí tức lại dần dần không ổn của Cố Thiêm, nhưng lại cố tình muốn dụ hoặc hắn, môi ngoạm vành tai mẫn cảm hắn, đầu lưỡi uốn lượn liếʍ mυ'ŧ, lần này làm khí tức Cố Thiêm triệt để rối loạn.

"A hức...... Ân......" Hắn kéo tay nam nhân muốn y an ủi dưới huyệt đang dần dần ngứa ngáy, nhưng nam nhân vô tình rút tay về, nói: "Sắp dự tiệc rồi, đợi lát nữa sẽ có người đến thôi, ngươi kiên nhẫn một chút."

Khóe môi y cười quang minh chính đại, rõ ràng chính là có ý chê cười Cố Thiêm.

Cố Thiêm tức giận "Hừ!" một tiếng, đánh tay nam nhân đang đỡ mình, hắn muốn có cốt khí!

Đem tiết khố miễn cưỡng mặc lên, bên trong có huyệt chưa được thanh lý qua cùng với đùi tràn đầy nước nhầy, dính nị vào chất vải. Hai chân vừa động, bên trong huyệt lập tức sẽ có này nọ trào ra, Cố Thiêm căm giận liếc nhìn Mộ Dung Thanh Viễn, đều là việc tốt mà y làm ra đây này!

Mông hắn đành phải lấy một loại tư thế quái dị...... Mấp máy......

Không sai, chính là mấp máy.

Ngọc thế linh động, lại thêm chất lỏng bên trong, hắn cũng không dám bước rộng chân, sợ ngọc thế không giữ được mà rơi xuống.

Nam nhân đứng bên cạnh nhìn hắn liền cười.

Quả nhiên không bao lâu, quản gia liền đến thúc giục, tiểu tạ bên đình viện đã bày yến hội, mời hai người nhanh chóng đến dự.

"Ư." Cố Thiêm cắn răng, đứng dậy.

"Có muốn tại hạ đỡ ngươi không?" Mộ Dung Thanh Viễn vươn tay ra trước mặt Cố Thiêm, bộ dáng thật sự cực kì khiến người chán ghét.

"Không cần!" Cố Thiêm hung hăng đập rớt tay nam nhân, chính mình vận khẩu khí, từng bước từng bước xê dịch ra ngoài cửa.

Nhưng đến khi hắn nhấc chân muốn bước qua bậc cửa, hai tiểu huyệt dưới đáy lập tức bị liên lụy mạnh mẽ kẹp một chút, ngọc thế trong cơ thể bắt đầu kí©ɧ ŧɧí©ɧ trên dưới, xoay tròn, khều mị nhục hắn rất là sướиɠ.

"Ô......"

Vừa mới trải qua cao trào, hắn còn ký ức như mới, kɧoáı ©ảʍ này lại tới mãnh liệt, hắn đột nhiên liền có chút không chống đỡ nổi!

"Hô hô......" Cố Thiêm chống tay lên khung cửa cúi người thở hồng hộc.

Này nếu như không phải trước mặt quản gia nhà hắn, hắn nhất định muốn phóng túng rên lên rồi!

"Thiếu gia làm sao thế?" Quản gia chau mày, nhìn qua lo lắng vô cùng.

"Không sao, dẫn đường đi." Cố Thiêm cúi đầu, hướng phía trước phất tay, "Còn không mau đi?"

Hắn không muốn quản gia đi phía sau nhìn thấy tư thế đi đứng quái dị lại còn chật vật của hắn đâu!

"Muốn ta ôm ngươi hay không?" Mộ Dung Thanh Viễn phe phẩy cây quạt, dán vào tai Cố Thiêm nhỏ giọng nói một câu.

Cố Thiêm không để ý tới y, y lại nói: "Muốn ta cõng ngươi đi hay không?"

Cố Thiêm trợn trắng mắt nhìn hắn.

Ha ha, Mộ Dung Thanh Viễn bị đôi mắt trong trẻo này nhìn trong lòng cực kỳ vui vẻ, vừa đi vừa dán trên người Cố Thiêm.

Toàn bộ lực chú ý của Cố Thiêm đều dồn vào hai cái miệng nhỏ nhắn bên dưới, trên trán ẩn nhẫn ra mồ hôi dày đặc, chân bước từng bước nhỏ cố gắng lết tới phía trước.

Quản gia lại đi vừa nhanh vừa vội, Cố Thiêm đuổi theo cũng không kịp, trong lòng nhất thời bực bội, bên cạnh còn có người cứ áp sát, một đường ăn đậu hủ hắn, tức giận mắng một câu: "Tiểu nhân!"

Quản gia dừng chân một chút, có điểm không rõ, thiếu gia đây là đang phát giận? Mắng ta? Hay là Mộ Dung công tử kia?

Cân nhắc không thấu, bước đi cũng do do dự dự, quản gia cẩn thận dè chừng xem xét phía sau, nhưng không, thiếu gia tức giận đến nỗi mặt cũng đỏ bừng!

"Ngươi còn muốn tiểu nhân này thao cơ mà?" Mộ Dung Thanh Viễn cũng không nể mặt, chậm rì rì tiếp lời hắn, hạ lưu mà trêu đùa.

Lời này lại thật sự chọc tức Cố Thiêm, nhìn bốn bề vắng lặng không ai chú ý, kéo tay Mộ Dung Thanh Viễn lập tức cắn một phát.

"A......" Mộ Dung Thanh Viễn kêu một tiếng không lớn không nhỏ, nhưng trên mặt lại mang theo ý cười.

"Chuyện gì vậy?" Quản gia lại quay đầu khó hiểu, mờ mịt nhìn về phía sau.

Thiếu gia nhà hắn cũng không khách khí, bộ dáng dương dương tự đắc, mà Mộ Dung công tử kia vẫn là bộ dáng mỉm cười như trước.

Hết chương 14