Nước bọt hòa quyện vào nhau, phát ra tiếng "chùn chụt" da^ʍ mĩ, Cố Thiêm đã quên cả hô hấp, chỉ biết là phải đuổi theo đầu lưỡi nam nhân, hai cái lưỡi quấn lấy nhau điên cuồng.
"Ô ô......" Cố Thiêm rầm rì , ôm chặt đầu nam nhân, bị hôn đến ý loạn tình mê. Trong đầu ầm ầm như có pháo nổ, bên trong huyệt hai thứ kia liên tục cọ xát khiến hắn trở nên ngứa ngáy, kiểu giày vò cào ngứa như thế này làm sao hắn có thể khoan khoái sung sướиɠ nổi?
"Muốn...... Nhanh lên......"
"Tiến vào...... Vào đi......"
Cố Thiêm đẩy đầu nam nhân, vừa tự mình nhảy xuống đất đã vội vàng khó nhịn cởϊ qυầи ra, tiện tay kéo tay nam nhân sờ soạng hạ thân của mình, dùng thanh âm nhỏ như mèo kêu mà nũng nịu: "Ô ô...... Ẩm ướt quá nè...... Thật ngứa...... Không tin thì ngươi sờ sờ thử......"
Hắn đã biết làm nũng với mình trong vô thức, đáy lòng Mộ Dung Thanh Viễn đang yên tĩnh như nước đột nhiên bị quấy đảo mạnh mẽ gợn lên từng đợt sóng, một lúc lâu cũng không thể phẳng lặng lại.
Trên tay y đầy chất dịch dính dính.
Nam nhân kéo cái chân thon dài tinh tế đến sát bên hông mình, Cố Thiêm lại vô cùng chủ động, cả cơ thể mềm nhũn, phiến mông bắt đầu không ngừng cọ xát lên côn ŧᏂịŧ dựng đứng kia của nam nhân, gấp gáp khao khát nam nhân lập tức đâm vào.
"Sau này ngươi chỉ được phép để cho một mình ta đυ.! Hiểu không?" Mộ Dung Thanh Viễn vừa ngang ngược vừa dịu dàng uy hϊếp, nghiêng đầu cúi xuống gần cái đầu mềm nhũn nằm gục trên vai hôn một cái, tay thì thò vào hoa huyệt phía dưới thăm dò, vuốt ve, gãi nhè nhẹ cái cửa huyệt hơi sưng đỏ nóng ướt.
"Ô ô...... Ngứa quá...... Ngứa...... Ô ô......" Cố Thiêm vừa run rẩy vừa thở gấp, chân quặp trên eo nam nhân dùng sức cọ cọ.
Bên tai là tiếng người nọ khóc lóc nỉ non nhưng lại cực kì quyến rũ động lòng người, thân thể mềm mại lại ngồi trên người mình nài nỉ, báu vật tuyệt vời như vậy, lòng dạ Mộ Dung Thanh Viễn ngay lập tức không còn bất cứ ý tưởng nào nữa, chỉ có một ý nghĩ là ȶᏂασ tên này đến hết sức mới thôi!
Ngón tay thò vào hoa huyệt cuối cùng cũng mò đến ngọc thế trơn bóng và ướt nhẹp kia.
Mộ Dung Thanh Viễn sốt ruột muốn lấy ra, nhưng mà cái huyệt da^ʍ kia lại ngậm chặt ngọc thế không nhả, ngọc thế dính dâʍ ɖị©ɧ cực kì ướŧ áŧ rõ rệt, y chỉ mới đυ.ng một cái, ngọc thế kia lại trượt vào sâu thêm một chút.
"Ô...... A...... A......"
Ngón tay nam nhân không ngừng quấy rối bên trong lỗ huyệt Cố Thiêm, ngón tay lần mò từng chút từng chút một, lại có chút gấp gáp, nóng lòng muốn lấy ngọc thế kia ra ngay lập tức, sau đó y mới có thể đâm sâu vào.
"A.... á...... Ngứa chết mất...... Ngứa chết ...... Ô ô...... A...... A --" Cố Thiêm vì ngón tay nam nhân đang làm loạn trắng trợn phía dưới đột nhiên sượt qua điểm nhạy cảm, lập tức rít lên the thé tiết đầy ra tay nam nhân.
Lỗ huyệt vừa co rút xong chậm rãi thả lỏng, mượn cơ hội này, Mộ Dung Thanh Viễn tóm lấy ngọc thế kia kéo mạnh một cái, cuối cùng cũng lấy được ngọc thế ra.
"Nào, cầm chặt cái này." Mộ Dung Thanh Viễn nhét ngọc thế vào tay Cố Thiêm, lại còn thần thần bí bí nói thêm một câu, "Đợi khi trở về phòng từ từ mà ngắm, có điều bất ngờ đấy."
Cả gương mặt đỏ bừng như màu máu, may mà nơi này tối đen nên nam nhân không nhìn thấy, Cố Thiêm xấu hổ rồi oán hận nghĩ nghĩ: Thứ này thì có gì mà ngắm chứ?
Mộ Dung Thanh Viễn lại lén lút cười thầm, không biết đến lúc người này nhìn thấy tranh vẽ điêu khắc trên ngọc thế sẽ có biểu cảm gì.
Mộ Dung Thanh Viễn vỗ vỗ mông Cố Thiêm, nâng lên, để côn ŧᏂịŧ nhắm ngay trước lỗ huyệt, "Ta vào đây!"
Ngay sau đó y đẩy eo, dươиɠ ѵậŧ "nhóp nhép" thọt vào.
"Ưʍ...... ư..... A..... a..............."
Cố Thiêm bắt đầu rên la phóng đãng, bên ngoài hòn giả sơn là tiếng nước róc rách, át đi tiếng giao hợp ái muội của bọn họ không ít, thế nhưng Cố Thiêm vẫn chỉ dám nhỏ giọng rêи ɾỉ.
Dù vậy tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn giữa hang động chật hẹp lại vang vọng rất rõ ràng, bị phóng đại lên rất nhiều.
Mộ Dung Thanh Viễn cực kì thích Cố Thiêm rên lên như vậy, bàn tay to lớn bóp mông hắn phối hợp đưa đẩy cùng với dươиɠ ѵậŧ.
"Bạch bạch, bạch bạch..." tiếng va chạm không dứt vang bên tai.
"A..... a........ Thật sâu......... To quá......" Nam nhân dùng sức đâm thọc, đẩy toàn bộ côn ŧᏂịŧ vào bên trong, hung hăng quét qua chỗ ngứa ngáy, khiến Cố Thiêm không chịu nổi mà run bần bật, hai chân quắp trên eo nam nhân vô lực suýt chút nữa là trượt xuống.
Nam nhân đẩy eo liều mạng ép chặt Cố Thiêm lên hòn giả sơn mà đâm chọc, cả tấm lưng bị đá tảng thô ráp va chạm chà xát đau đến mức Cố Thiêm không chịu đựng nổi mà ủn người lên, liều mình ôm nam nhân đang bế mình trong lòng.
"Đau...... Đau......" Cố Thiêm bị núi đá cọ xát đau quá, ôm cổ nam nhân bắt đầu thổn thức, "Ư hư...... Đau chết mất......"
Da người này mềm mại thật sự, Mộ Dung Thanh Viễn hơi tự trách, cũng hơi đau lòng. Một tay mò ra phía sau lưng Cố Thiêm che chở, đề phòng hòn giả sơn lại làm hắn bị thương, tay y da dày thịt béo thì không cần phải lo.
Có thể thấy rõ ràng bây giờ Cố Thiêm là người quan trọng nhất trong tim hắn, đau một chút y cũng không đành lòng khiến hắn phải chịu, một tay nâng mông hắn, tốc độ của Mộ Dung Thanh Viễn không chậm lại chút nào, đâm thẳng vào bên trong hoa huyệt hắn, dươиɠ ѵậŧ vô cùng dữ tợn, toàn bộ rút ra, lại mạnh mẽ chọc vào chỗ sâu nhất bên trong, trực tiếp chọc đến chỗ nhạy cảm nhất, đυ. Cố Thiêm không kiềm chế nổi mà hưng phấn tột đỉnh, ôm cổ nam nhân, mở rộng mông.
"Thật thoải mái...... A...... Thích muốn chết...... A...... Mạnh nữa...... Ô ô...... Muốn bị đυ....... đυ. chết...... A......"
Nước da^ʍ bên trong huyệt từ chỗ hai người giao hợp bắt đầu tràn ra, chảy lên người nam nhân ướt nhẹp, đương nhiên dâʍ ɖị©ɧ dính nhiều nhất là trên bụng nam nhân.
"Nước cũng nhiều thật, thật là dâʍ đãиɠ!" Nam nhân cảm thấy chỗ đó vừa nóng vừa ướt, sau đó lại dần dần trở lạnh. Vạt vải lành lạnh dán vào người y nhưng y không cảm thấy khó chịu, ngược lại khiến y càng chiến càng hăng, giống như ăn phải xuân dược vậy, y phải mãnh liệt dùng sức đυ.! Đυ. cho người này phải vì mình mà bắn ra thật nhiều nước!
Lời nam nhân vừa nói khiến Cố Thiêm cảm thấy xấu hổ vạn phần, bụng dạ điên cuồng oán hận, sao lúc này có thể trêu đùa mình như vậy? Cố Thiêm không vui cắn một nhát lên bả vai nam nhân, ậm ừ rầm rì, không biết là cắn hay là hôn, cứ như vậy mà dán miệng lên khối thịt rắn chắc của nam nhân kia, thỉnh thoảng dùng răng mài mài, sau đó lấy đầu lưỡi liếʍ liếʍ, môi mυ'ŧ mυ'ŧ.
Thật là giống con mèo nhỏ đang làm nũng, Mộ Dung Thanh Viễn nghiêng đầu nhìn con mèo nhỏ đang hôn hôn vai mình, lại tăng cường độ lên.
"Đυ. chết ngươi! Đυ. chết ngươi được không hả?" Nam nhân dùng hết toàn lực, nâng mông Cố Thiêm mông, đẩy mạnh eo, đút dươиɠ ѵậŧ vào chỗ sâu nhất.
"Ô ô...... Không được...... Không được đ......" Thịt huyệt bên trong bị đâm thọc đều đã co rút, cuốn lấy côn ŧᏂịŧ nam nhân hút chặt, miệng tử ©υиɠ bị thao run lên, hắn bị đυ. không chịu nổi, đành phải thỉnh cầu được tha.
"A...... Muốn...... A...... Không được...... A hức...... Ô ô......" Hắn sắp đến cao trào rồi!
Mộ Dung Thanh Viễn biết hắn sắp lêи đỉиɦ, vì thế tìm đúng điểm nhạy cảm của hắn, hung hăng đâm chọc!
"Á! A a a................."
Trong hang động của hòn giả sơn vừa ẩm ướt vừa kín đáo, Cố Thiêm sướиɠ đến phát điên, ngay giây phút cả hai cùng lên đến cao trào, hắn bị đυ. đến hôn mê bất tỉnh luôn.
Bắn tinh xong, Mộ Dung Thanh Viễn rút côn ŧᏂịŧ ra, ôm Cố Thiêm bắt đầu lo lắng, sau này muốn hắn thì làm thế nào đây? Lúc mới bắt đầu y chỉ muốn đùa giỡn với hắn cho vui, nhưng cuối cùng chính mình lại lún sâu vào.
Hơn nữa y cũng nhất định phải ở bên cạnh Cố Thiêm, bởi vì hễ mà cùng y giao cấu, để cho y bắn vào bên trong huyệt mỗi lần phát tình không có định kỳ, cũng chỉ có thể tiếp tục giao hợp với y liên tục đến khi y bắn tinh mới có thể xoa dịu, nếu không có y Cố Thiêm chẳng phải sẽ khó chịu đến chết sao?
Cho nên y muốn nghĩ biện pháp khiến Cố Thiêm phải ở bên y.
Mộ Dung Thanh Viễn lại nhíu mày.
Ngọc thế lúc nãy yêu cầu Cố Thiêm cầm trên tay, không biết đã bị hắn ném đi đâu rồi, Mộ Dung Thanh Viễn đành phải một tay ôm Cố Thiêm đang mê man, một tay sờ soạng khắp nơi dưới đất.
Trên ngọc thế kia có tranh đông cung y tự tay khắc lên, không sai, chính là mẫu trộm từ chỗ Cố Thiêm, tranh đông cung cảnh hai người bọn họ giao hợp. (Vcl em vẽ tranh, anh thì khắc cmn lên s*x toy luôn :">)
Không biết đến khi Cố Thiêm phát hiện ra sẽ tức giận đến thế nào.
Mộ Dung Thanh Viễn khoái trá nghĩ, tốt nhất là nên mang vẻ mặt hổn hển khó thở đi tìm y chất vấn, sau đó y sẽ hung hăng đυ. hắn thêm vài lần, đυ. đến khi hắn không thể thốt ra lời nào nữa!
Hơn nữa y còn dự định sẽ thờ ơ với Cố Thiêm, để cho hắn nếm thử cảm giác phát tình khổ sở khó chịu cỡ nào, sau đó khóc tức tưởi đi tìm hắn đòi thao, chắc chắn như vậy thì sau này hắn sẽ không thể rời xa mình được rồi.
Hết chương 16