Tinh Dịch Hữu Độc

Chương 9: A... Thẹn thùng trùm chăn lên đầu, cuối cùng bị thao đến ngất đi

Đầu ngón tay bị liếʍ tê tê dại dại, Mộ Dung Thanh Viễn cảm thụ được cái lưỡi linh hoạt của Cố Thiêm lướt qua lướt lại ướt mềm trên đầu ngón tay, ngón cái ấn nhẹ môi người nọ, Mộ Dung Thanh Viễn bật cười nói: "Sao lại giống như cún con vậy?"

"Ô ô...... A...... Mau chút......" Nam nhân chỉ mới tạm dừng một chút, Cố Thiêm đã không khống chế được thân thể, lắc eo cầu thao.

Thân mình mềm nhũn rúc trong l*иg ngực rắn chắc của nam nhân, mông không chịu nổi tịch mịch, lung lay lại hấp tấp.

Cái dạng này của hắn, may mà người khác chưa từng thấy qua.

Mộ Dung Thanh Viễn không biết tại sao bỗng nhiên nảy sinh ghen tuông, vừa nghĩ đến tiểu tặc này ở quá khứ không chừng đã ôm bao nhiêu nam nhân ngủ một đêm, dù chưa thất thân, thế nhưng vì sao y lại muốn gϊếŧ hết tất cả bọn họ!

Dâʍ đãиɠ như vậy phải bị trừng phạt mới nhớ kĩ!

Trong lòng dâng lên một loại bất an khó có thể đè nén, Mộ Dung Thanh Viễn mạnh mẽ ôm Cố Thiêm lên, phi thân bay tới trên giường, dươиɠ ѵậŧ vẫn tiếp tục cử động bên trong mật huyệt của hắn.

Cố Thiêm ôm cổ nam nhân thừa nhận cảm giác không trọng lực bất thình lình ập đến, trong bóng tối đủ loại cảm quan bị phóng đại, kɧoáı ©ảʍ càng rõ ràng hơn trước, Cố Thiêm hoảng hốt đu eo nam nhân, nức nở một trận.

"Ưm ưʍ...... A...... A --" Thân mình bị người nặng nề ném lên giường, "Bạch" một tiếng, bên trong huyệt phát ra thanh âm giống như có cái gì đó vừa rời khỏi.

Nam nhân lại mất tích, hắn không cảm giác được bất kì ai ở xung quanh.

Cảm giác trống rỗng ập đến, Cố Thiêm khó nhịn uốn éo thân mình, do dự muốn gỡ dải lụa trên mắt ra, tay vừa giơ lên, lúc này thanh âm lạnh lùng của nam nhân lại vang lên --

"Muốn được thao thì ngoan ngoãn bỏ tay xuống cho ta!"

Thanh âm trong veo, không hề mang theo sự lười nhác bị du͙© vọиɠ chi phối và gợi cảm, lúc này y giống như là chủ nhân đang ra lệnh, thanh âm lạnh lùng mà lại mê hoặc lòng người.

A......

Cố Thiêm ngẩn ra, nhưng mà bên trong huyệt không có ngơ ngẩn cùng với hắn, mị nhục mấp máy phun ra nước, trong huyệt ngứa ngáy, khiến Cố Thiêm có chút gian nan, thế nhưng hắn vẫn có tôn nghiêm!

Như vậy nói trắng ra, nếu hắn làm theo, chẳng phải rõ ràng chứng minh hắn chính là kẻ dâʍ đãиɠ thèm muốn dươиɠ ѵậŧ nam nhân thao sao?

Tay cầm dải lụa lúc thả lúc siết, lúc siết lúc thả, nhưng mà hắn thật sự muốn! ô ô......

Mộ Dung Thanh Viễn thấy Cố Thiêm do dự mãi không quyết định, vì thế y nhàn rỗi rút bút lông đang đung đưa cắm chặt đằng sau huyệt hắn ra, một cây lại một cây --

"A...... A...... Ô ô...... Ngứa chết ...... A...... Không cần......" Cố Thiêm kêu lên dâʍ đãиɠ, lắc lắc mông về hướng bút lông bị kéo ra, đuổi theo tay nam nhân không buông, sáp sáp hắn "A...... Ô ô...... Đừng...... Đừng lấy ra.....".

"Muốn...... Muốn thao...... Thao...... Tiến vào...... A......" Cuối cùng, Cố Thiêm ảo não buông tay, mò mẫm kéo chăn lên che đầu mình lại, hắn, hắn sao có thể dâʍ đãиɠ đến mức không cần một chút mặt mũi nào như vậy!

"Nếu Cố công tử đã như vậy, thịnh tình không thể chối từ, tại hạ sẽ không khách khí!" Mộ Dung Thanh Viễn cảm giác bản thân đã nhẫn nại muốn bùng nổ! Kéo hai chân của người nọ lên, một chân gác trên vai y, dươиɠ ѵậŧ đâm trực tiếp vào tiểu huyệt, thân mình hạ xuống thấp nhất, dương căn lập tức cắm sâu vào tiểu huyệt, chọc đến miệng tử ©υиɠ!

"A...... Sâu...... Sâu...... Quá...... A......" Cả người bị đỉnh mạnh về phía trước, tay siết chặt mảnh chăn đang che chắn gương mặt, Cố Thiêm lắc lư thân thể, tiếng kêu dâʍ đãиɠ ồm ồm từ trong chăn truyền ra.

Hoa huyệt chống đỡ không còn chút khe hở, qυყ đầυ thô to đỉnh đỉnh vào miệng tử ©υиɠ sung huyết, vừa tê mỏi vừa sảng khoái.

Cứ tùy ý thao lộng như vậy một lúc, Cố Thiêm lập tức cảm thấy không ổn, nếu nam nhân tiếp tục điên cuồng thao lộng không chút lưu tình, chẳng lẽ thật sự muốn hắn bị thao đến ngất luôn?

"A...... A...... Huyệt bên trong...... Sắp...... Sắp nứt ...... Ô ô......" Nam nhân không nói gì thêm, liên tục đẩy mạnh, dươиɠ ѵậŧ xỏ xuyên qua huyệt khẩu, thao sâu vào trong, nhanh chóng chọc ngoáy nghiền mài cửa tử ©υиɠ!

Tiếng nước "Phốc xuy, phốc xuy" vang lên rất lớn, Cố Thiêm đắp chăn cũng vẫn nghe được, vô cùng xấu hổ, hắn nhịn không được liền rúc trong chăn bịt kín hai tai mình, sao hắn lại da^ʍ như vậy a......

"Lúc nãy tự mình khóc lóc cầu thao, bây giờ còn thẹn thùng cái gì?" Mộ Dung Thanh Viễn thật sự là bị Cố Thiêm làm cho dở khóc dở cười, một người vừa không được tự nhiên vừa tao lãng, lại còn rất ngây thơ như vậy?

"Không được...... Không được......" Cố Thiêm miệng nói không được, nhưng thân thể lại thành thực muốn đòi mạng, một chân gác trên vai nam nhân, một chân lại tự động quấn lên eo nam nhân lấy lực, phối hợp đưa đẩy tiểu huyệt cùng với cử động mãnh liệt của nam nhân.

Bên trong huyệt càng hút chặt dươиɠ ѵậŧ nam nhân không chịu buông, sợ thả ra rồi sẽ không còn được lấp đầy nữa.

Bộ dáng tham ăn này của hắn cư nhiên còn mang vẻ ngây ngô, Mộ Dung Thanh Viễn cảm thấy mình chắc chắn là điên rồi, phì cười lắc lắc đầu, ngón tay không tự chủ niết đầṳ ѵú người nọ, chậm rãi vê tròn núʍ ѵú mềm mại.

"A......" Cố Thiêm bị nam nhân sờ bất ngờ như vậy, hồn phách đều bay mất hơn phân nửa.

"Thích quá...... Ô ô...... Mạnh...... Mạnh lên......" Chỗ đó được nam nhân xoa nắn đến sưng đỏ biến dạng, Cố Thiêm cảm giác đau đau ngứa ngứa thật là thoải mái, nếm cơn sung sướиɠ khoát hoạt đến cùng, bàn tay che hai tai cư nhiên cứ như vậy không có một chút kiên trì, chậm rãi dời xuống, mò đến tay nam nhân.

"Bên này...... Bên này cũng muốn......" Cố Thiêm đẩy đẩy tay nam nhân, khó nhịn thúc giục.

Nam nhân cúi đầu, đầu lưỡi ướŧ áŧ liếʍ lên.

"A...... A......"

Cố Thiêm nhất thời sướиɠ đến run cả người, hai tay ôm đầu nam nhân, mông xoay lắc lấy lòng.

Dươиɠ ѵậŧ nam nhân bị tiểu huyệt kia bộ lộng mυ'ŧ chặt lại trướng lớn thêm vài phần, đầu lưỡi càng ra sức liếʍ cắn núʍ ѵú, đối với đầṳ ѵú bên kia cũng vừa niết vừa bóp.

Mộ Dung Thanh Viễn trừu sáp kịch liệt, hung hăng va chạm vào nơi sâu nhất trong tiểu huyệt!

"A...... Chết...... Chết mất ...... Ô ô...... A......" Cố Thiêm bị thao sướиɠ đến bật khóc nức nở, tao thủy bên trong huyệt trào ra như suối phun!

Tiểu huyệt bỗng co rút mãnh liệt, kẹp nam nhân hít một ngụm khí lạnh, phía sau lưng nhanh chóng rút ra, lộ ra côn ŧᏂịŧ đầy gân tím, mồ hôi tí tách rơi xuống, hắn bị tiểu huyệt này kẹp suýt chút nữa thì bắn!

Vệt nước róc rách không ngừng chảy xuôi, nơi hai người giao hợp trơn ướt dính nhớp một mảnh, ngay cả trên đùi cũng loáng lên ánh nước, Mộ Dung Thanh Viễn bóp chặt eo lưng hắn, không có ý định ngừng lại, liên tục "Ba ba ba" tra tấn địa phương tao lãng kia!

"Ư...... Ư...... Ư...... Ô ô......" Cổ họng nghẹn ứ, Cố Thiêm vô lực thều thào, cảm thấy mình sắp bị thao chết.

Mép chăn hờ hững vắt qua mông không biết từ lúc nào đã bị nam nhân tóm lấy vứt qua một bên, lộ ra gương mặt ửng hồng giàn dụa nước mắt, Mộ Dung Thanh Viễn không kìm lòng được rướn người hướng tới đôi mắt bị dải lụa che phủ, hôn hôn nói: "Bắn cho ngươi được không? Bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn đầy tiểu tao huyệt của ngươi."

"A ức...... Ư...... Ưʍ......" Cố Thiêm bị thao lộng đã không còn khí lực trả lời, miệng rầm rì cũng không biết là đồng ý hay không.

Nam nhân lại không để ý, côn ŧᏂịŧ đâm đến tử ©υиɠ, cường ngạnh phun ầm ầm trong tiểu huyệt hắn, đem toàn bộ tinh hoa của y rót vào.

"A --" Cố Thiêm hét to một tiếng, cư nhiên bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng tưới đến hôn mê.

Mộ Dung Thanh Viễn ôm Cố Thiêm thở hổn hển, vất vả bình ổn khí tức, sau đó mới cởi bỏ dải lụa che mắt Cố Thiêm, cẩn thận đắp chăn cho hắn, vuốt từng sợi tóc ướt nhẹp vì mồ hôi, ôn nhu hôn hôn khóe mắt còn lưu lại vệt nước của hắn.

Nhận lấy y phục dạ hành mà y cố tình trộm và mặt nạ từ tay Cấu Tứ nhẹ nhàng đặt ở đầu giường hắn, sau đó lại nhấc bút lông để lại vài chữ trên tờ giấy, lúc này Mộ Dung Thanh Viễn mới cẩn thận chỉnh trang y phục, đứng dậy rời khỏi phòng.

Cấu Tứ nằm trên nóc nhà nhanh chóng đuổi kịp, nhiệm vụ của ám vệ hắn càng ngày càng bi đát, không nói đến việc hắn phải che giấu giúp chủ tử nhà hắn hái hoa hái mật, còn phải đốt đèn trộm quần áo, cái này cũng không sao, nhưng vì cớ gì lại bắt hắn ngồi trên nóc nhà cô đơn tịch mịch lạnh lẽo nghe kịch truyền thanh suốt cả đêm?

Nhưng mà không thể không nói, tiếng kêu kia thật tiêu hồn a......

Đến lúc Cố Thiêm tỉnh lại, người đã không còn, Cố Thiêm có cảm giác giống như vừa trải qua một giấc mộng xuân không chân thật.

Hắn dụi dụi mắt, nhìn đệm giường hỗn độn, trên người mình rải vô số dấu hôn đỏ rực, cùng với cảm giác sưng tê mỏi từ nơi nào đó truyền đến, đáp án được vạch ra rất rõ ràng.

Ngày hôm qua hắn bị người thao! Lại còn cực kì sung sướиɠ!

Có trộm đột nhập nhà Cố Gia Tri Phủ, thao tiểu công tử nhà hắn! Cố Thiêm vừa nghĩ đến bỗng dưng không rét mà run, ngày hôm qua người nọ chắc chắn đã biết cái gì đó! Bí mật của hắn không giấu được rồi!

Cố Thiêm khủng hoảng chui rúc trong chăn, che kín thân thể, chỉ lộ ra một đôi mắt đào hoa vô thức nhìn trừng trừng, hắn ngơ ngẩn mặt mày rầu rĩ, đầu óc trống rỗng.

Bỗng nhiên hắn ánh mắt đảo qua, phát hiện mặt nạ và y phục dạ hành đặt ngay ngắn trên đầu giường.

"A -- chết tiệt!" Cố Thiêm kinh hô một tiếng, nhanh tay kéo mặt nạ và y phục dạ hành giấu kĩ trong ổ chăn, thứ đồ chơi này cũng không thể để người khác thấy, hơn nữa trọng điểm là --

Người đột nhập phòng hắn thao hắn đến ngất xỉu ngày hôm qua, và người phá thân hắn hôm kia là một người! Hơn nữa người này đã biết hắn là ai!

Ô ô......

Làm sao bây giờ? Hắn không còn mặt mũi nào gặp người khác, bí mật của hắn chắc là người người sẽ đều biết, Cố Thiêm vẻ mặt thảm thiết, lăn lộn trên giường một trận.

Trên đầu giường còn có một tờ giấy, chắc là đêm qua nam nhân kia để lại, Cố Thiêm niết qua, mắt nheo lại.

"Về sau phát tình cứ việc tìm đến tại hạ, tại hạ rất vui vì được phục vụ, công tử chịu đựng như vậy làm tổn thương thân thể, cũng khiến tại hạ đau lòng." Cuối cùng kí tên là Mộ Dung Thanh Viễn.

Cố Thiêm bị lời này làm ngượng đỏ cả mặt, hung hăng đem tờ giấy vo thành một cục, thở hổn hển nhét vào trong miệng!

Hừ! Thứ gì! Bản công tử đã bị ngươi thao hai lần, ngươi còn muốn thao tiếp?

Dứt khoát nằm mơ đi!

Hơn nữa khẩu khí nói chuyện của người này cũng khiến cho người ta vô cùng buồn bực, tràn ngập ý vị đùa giỡn khinh bạc, cái gì gọi là cũng khiến tại hạ đau lòng?

Người này thật sự quá đáng ghét!

Càng không cho hắn tìm người khác, hôm nay hắn lại càng muốn đi làm hái hoa đạo tặc, không biết nam nhân khác có giống như y hay không, dũng mãnh như vậy......

Hắn lại suy nghĩ vẩn vơ, ảo não vỗ đầu mình, mau dừng lại, hắn còn có chút công việc đau đầu cần phải làm.

Dấu vết trên giường không thể để cho người khác phát hiện, hắn liền dội nước lạnh chà xát thân thể mình, Cố tiểu công tử lén la lén lút rời khỏi giường, đem một bộ chăn đệm bị làm bẩn lợi dụng bóng tối ném vào vùng hoang vu dã ngoại.

Hoàn thành nhiệm vụ nhanh chóng, trở về sớm còn có thể ngủ ngon.

Hắn cần nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi trời tối hắn còn phải đi hái hoa.

Chỉ là hắn vừa nằm xuống giây lát lại bò dậy lần nữa, khoác quần áo tiến vào mật thất, lại vẽ tranh xuân cung -- một người bị hắc ám bằng lụa che mắt, một người đè mạnh hắn, kéo đùi hắn lên mãnh liệt thao.

Cố Thiêm liếʍ liếʍ môi, muốn xem lại bộ tráp lúc sáng vừa mới vẽ, thế nhưng bộ tráp trước kia đâu?

Tại sao lại không thấy?

Tranh vẽ sự kiện hắn phá thân giao hợp sao có thể không cánh mà bay như vậy?

Cố Thiêm sững sờ, đột nhiên cảm thấy Tri Phủ có hơi nguy hiểm, về sau cần phái thêm nhiều người tuần tra mới được......

Hầy, thế nhưng bộ tráp lúc trước của hắn đâu rồi?

Hết chương 9