Tinh Dịch Hữu Độc

Chương 10: Học thao, bị thao ra nước tại tiểu quan quán

Nhìn cái nóc tủ trống trơn, cái tráp lúc sáng hắn đặt trên đó đã mất tích, trong mật thất của hắn?

Kiểu gì cũng không thể tin nổi!

Ôm chặt tráp vào lòng, Cố Thiêm cảnh giác nhìn trái nhìn phải, một cảm giác hoảng hốt chưa từng có nhất thời từ đáy lòng dâng lên. Hắn nhìn tranh đông cung treo đầy trên vách tường của mật thất, đủ loại tư thế vừa dâʍ đãиɠ hạ lưu vừa nóng bỏng cực kì sống động......

"A -- thật sự xấu hổ chết đi được!" Cố Thiêm cầm tráp đập vào đầu mình một phát, lập tức đau đến mức nổ đom đóm mắt, hai mắt rơi lệ. Hắn giơ tráp lên che mắt mình, không dám nhìn lại, không biết tên tiểu tặc nào đã nhìn trộm toàn bộ đam mê kì lạ bí mật của hắn, Cố Thiêm lo lắng, có cảm giác những ngày tháng tươi đẹp của hắn sắp kết thúc rồi.

Sau này hắn sẽ bị coi là tên bại hoại, sau đó bị từng người phỉ nhổ, Cố Thiêm dường như đã thấy trước được quang cảnh bi thảm sắp xảy đến với mình.

"Hầy...... Làm sao bây giờ?" Cố Thiêm thở dài rũ mắt xuống, đầu ngón tay cào cào tráp, cuối cùng hắn dồn hết khí lực lột toàn bộ tranh đông cung trên vách xuống, sau đó bỏ vào một cái thùng lớn, khóa chặt lại.

Xong xuôi hắn lại hướng cửa mật thất trong trong ngoài ngoài bỏ thêm ba đạo khóa, lúc này mới yên tâm mà vỗ vỗ tay, ỉu xìu trở về giường.

Trên giường lăn qua lộn lại vẫn ngủ không được, nỗi bất an cứ cồn cào trong lòng, nếu như chuyện này bị lộ ra ngoài, hắn sẽ rời nhà bỏ trốn ngay lập tức! Sau đó tìm nơi không người tự sinh tự diệt!

Cố Thiêm xoa cái eo bủn rủn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, suy tính đủ loại khả năng, rốt cuộc mơ mơ màng màng mà ngủ.

Sáng hôm sau, vừa mới mở mắt, Cố Thiêm liền bật dậy kéo theo tiểu tư vội vội vàng vàng đi tới quán trà ở phía tây thành.

"Thiếu gia, đi đến chỗ đó làm gì?" Cố phúc khó hiểu hỏi, "Thiếu gia không phải cực kì ghét cái loại địa phương ngư long hỗn tạp này hay sao?"

"Ngươi đang giáo huấn ta hả? Ta nói đi thì đi, ngươi đi cùng là được rồi, nói nhiều như vậy làm gì?" Cố Thiêm liếc nhìn tiểu tư bị mắng oan uổng, bước chân càng thêm vội vàng.

Quán trà Duyệt Lai ở phía tây thành là nơi nghe kể chuyện, hóng bát quái nổi tiếng, thường thường mấy cái cố sự dân gian đều là từ nơi này truyền ra đầu tiên, Cố Thiêm cảm giác nếu bí mật của mình bị lộ, nơi này chắc chắn sẽ biết sớm nhất.

Cố Thiêm đến sớm, đã ngồi ở đây hơn nửa canh giờ, ngón tay nhàm chán gõ gõ bàn trà, cách một bức bình phong, vểnh tai nghe một đám hán tử bàn tán sôi nổi phía bên kia.

"Các ngươi có biết tin này không? Hai ngày trước Trầm Hương các lại bị hái hoa đạo tặc kia rình coi, Lý công tử kia sợ tới mức liệt dương!"

"Đây cũng không phải là lần đầu tiên, còn nhớ vụ ở Ninh Hương các không? Tên đầu bài kia, nghe nói bị trói gô cột trên giường, sau đó tên hái hoa tặc ép nam nhân mua xuân uống xuân dược, tiểu quan đáng thương hình như bị thao suốt một ngày một đêm! Các ngươi nói xem, tên hái hoa tặc toàn hái nam nhân, bản thân y hẳn phải là nữ nhân mới đúng, nhưng tại sao lại có cảm giác rất kỳ quái?"

"Nam nhân! Tên hái hoa tặc đó là nam nhân! Ngày hôm đó vào lúc canh ba, ta đi tiểu đêm, vừa đúng lúc trông thấy một bóng người từ trên tường tiểu quan quán bay qua, thân hình đó chắc chắn là nam nhân!"

Lời này vừa nói ra, vài vị công tử đang ngồi loạt soạt kéo chặt quần áo, trong mắt lóe lên một tia kinh hoảng.

"Này...... Này...... liệu đêm nay hái hoa tặc này có hái đến bỉ nhân không!" Người nói chuyện là công tử nhà buôn gạo, tuy rằng trong nhà bán gạo nhưng người hắn lại xanh xao vàng vọt, giống như là bị ngược đãi như vậy.

Cố Thiêm nghe thấy, không khỏi cười nhạo, nước trà trong miệng suýt nữa phun ra.

Cái bộ dạng xấu xí kia, xấu đến mức có thể làm mù mắt hắn, buồn lo vô nghĩa.

Mà tên đầu sỏ gây nên đang ngồi ở trong này, tay bưng chén trà, trong lòng run sợ, là sợ nghe thấy từ "Đông cung đồ" hoặc là "Tri Phủ công tử" thốt ra từ miệng bất cứ người nào.

"Ngươi nói tên đó là ai? Vậy mà lại thích long dương*! Thật ghê tởm!"

* long dương: tình yêu đồng tính nam.

"Ai, thấy cũng không ngạc nhiên lắm, bên trong hậu cung của hoàng đế còn có vài nam sủng, người càng có tiền có thân phận càng hứng thú với kiểu này. Thế nhưng -- hái hoa tặc này, thật sự là, hầy......"

......

Nghe hết nửa ngày, Cố Thiêm cũng yên tâm, xem ra không có người nào đến phát tán bí mật của hắn, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm cả người, hắn lanh lẹ đứng dậy, để lại bạc trên bàn, định lén lút chuồn ra cửa phía sau bình phong.

"Công tử, rốt cuộc hôm nay đến đây để làm gì a?" Cố phúc nhìn công tử nhà mình vừa nãy còn mặt mày rầu rĩ, giờ đã vui mừng hớn hở, còn chưa hiểu chuyện gì.

Cố Thiêm quay đầu lại, lạnh lùng nhìn hắn một cái không nói gì, chân vẫn tiếp tục bước ra cửa sau.

Bỗng nhiên "Huỵch" một tiếng, đυ.ng vào một người.

"Cẩn thận" Người nọ có nói cũng không kịp, cuối cùng cũng chỉ có thể nhìn Cố Thiêm bị đâm một phát ôm đầu nhe răng nhếch miệng.

"Hô...... Đau quá!" Cố Thiêm híp mắt liếc nhìn người nọ.

Chỉ thấy khóe môi người nọ nhếch lên cười, thong thả phất tay ôm quyền, "Xin thứ lỗi, tại hạ vô tình."

"A......" Cố Thiêm há hốc miệng, mặt mũi đỏ bừng.

Người nọ, người nọ, chẳng phải chính là người hai ngày nay vẫn luôn thao lộng hắn sao?

Tại sao lại đυ.ng phải y ở nơi này?

Cố Thiêm hoảng hốt, bắt đầu không thể ngồi yên, một bên giả vờ xoa trán xoa đầu, một bên che khuất mặt mình.

Hi vọng nam nhân này tuyệt đối đừng nhận ra hắn!

"Thiếu gia, thiếu gia, ngươi không sao chứ?" Cố phúc vội vàng kề sát, kéo tay thiếu gia nhà hắn xuống kiểm tra tình hình.

"Không, không sao!" Cố Thiêm thở hổn hển một phen, phất bàn tay đang lôi kéo của Cố phúc ra, cái tên ngu ngốc không hiểu chuyện này, tức chết hắn!

Hắn nhanh chóng đá tiểu tư một cước, nói: "Đi! Đi mau!"

"Công tử, xin dừng bước." Mộ Thanh Thanh Viễn lại vào lúc này đưa tay ngăn lại.

Gặp được tiểu tặc ở nơi này thực sự là ngoài dự kiến của hắn, Mộ Dung Thanh Viễn đương nhiên không quên đùa giỡn một chút.

"Làm... làm gì?" Cố Thiêm cúi đầu, đỏ mặt hỏi.

Mộ Dung Thanh Viễn tiến lên một bước, dùng cả thân mình bao vây Cố Thiêm, Cố Thiêm sợ tới mức nhanh chóng lui về phía sau một bước.

Nhưng người nọ lại nhanh hơn một bước, ghé đầu qua, thổi một hơi vào lỗ tai Cố Thiêm, nói: "Ta còn thích bộ dáng trần trụi không mặc y phục của công tử, đêm nay cởi sạch chờ tại hạ, sau đó hai ta chung độ đêm xuân."

Nói xong còn không quên ghé vào lỗ tai hắn thổi một hơi.

"Ngươi --" Cố Thiêm che tai, vừa thẹn vừa vội.

Y nhận ra hắn! Cố Thiêm cắn răng, hung hăng mắng một câu, "Mẹ nó! Tên biếи ŧɦái!"

Mộ Dung Thanh Viễn lại khoái trá nhíu mày: "Thật không biết ai mới là kẻ biếи ŧɦái." Nói xong ý vị thâm trường nhìn hắn một cái, phất quạt rời đi.

"Ngươi --" Cố Thiêm tự biết đuối lý, vừa giận vừa tức, thở hổn hển vung tay áo.

Y cực kỳ mong chờ đêm nay, tiểu công tử kia quả thực lúc mặc quần áo cũng khả ái như lúc không mặc quần áo, khóe môi Mộ Dung Thanh Viễn nhếch lên, cười cười lắc đầu, mình như thế này là thế nào?

Trở về đến phủ đệ Tri Phủ, Cố Thiêm bắt đầu kinh hãi, giống như là con kiến bò trên chảo nóng vậy, cứ đứng ngồi không yên, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Ở trong phòng đi qua đi lại hết nửa ngày, Cố Thiêm rốt cuộc cũng nghĩ ra biện pháp, trước hết tối nay cứ trốn đi đã, sự tình sau này, vẫn là về sau lại nói đi.

Trời vừa tối, Cố Thiêm đã ở trong phòng khóa chặt cửa, sau đó đổi y phục dạ hành, mang theo mặt nạ bay ra ngoài cửa sổ.

Cố Thiêm chắc mẩm mọi việc đều ổn, hắn qua nhà tên nam nhân trước kia bị hắn làm cho sợ tới mức liệt dương, vụиɠ ŧяộʍ phóng thỏi bạc vào phòng, có lòng hy vọng giúp hắn trùng chấn hổ tiên hùng vĩ, sau đó lại leo lên nóc tiểu quan quán ngây ngốc một đêm, vừa có thể tránh né nam nhân kia, lại có thể tìm việc vui, một công đôi việc!

Giống như những lần trước đã đến đây, hắn nhanh chóng tìm gian phòng phát ra thanh âm dâʍ ɖu͙© xấu xa, xốc mảnh ngói lên, sau đó nín thở ngưng thần kề sát mắt nhìn vào.

"Quan nhân...... Quan nhân...... Quan nhân tốt...... Ngươi xem nơi này của nô gia có đẹp không?"

Tiểu quan kia để chân trần, sa y mỏng manh che một phần thân thể, nhẹ giọng phóng túng, hắn phơi mông, hơi hơi để lộ ra sào huyệt bí ẩn kia, ngọc thế cự đại cắm ở chỗ đó đem sa y chống lên, vệt nước dinh dính từ nơi tuyệt mĩ kia làm sa y dán chặt vào mông, hắn lắc eo bắt đầu đưa đẩy, sau đó nằm phịch xuống dưới đất.

"Ha...... Ngứa chết ...... Nhân gia chỗ đó ngứa......" Ngón tay tiểu quan kia chậm rãi vén lớp sa y màu bạc xuyên thấu từng chút từng chút một lên, cuối cùng lộ ra toàn bộ cặp mông ướt đẫm cùng tao huyệt, bò trên mặt đất, chổng mông từ từ đứng dậy, sau đó một tay đem sa y trên người cởi ra, lãng kêu đi đến bên cạnh nam nhân, chân câu lên eo nam nhân.

"Quan nhân, nhân gia, nơi này muốn lụt ......"

Tiểu quan kéo bàn tay nam nhân hướng đến trước huyệt sau của mình, lắc lắc giống như yêu nghiệt quyến rũ, huyệt khẩu đóng mở, mang theo ngọc thế cắm trong cơ thể không ngừng đung đưa, sau đó bàn tay ngọc ngà kéo tay nam nhân xuống dưới.

"Ai u...... Ô ô...... A...... Thao chết......" Tiểu quan kia lãng gọi cực kì khoa trương, động tác càng thêm phóng đãng, một chân chuyển hướng, rời eo nam nhân, thân thể điên cuồng đưa đẩy cọ xát khố gian nam nhân.

Nam nhân lại đem ngọc thế rút ra, ngón tay thon dài trắng nõn niết một đầu, bình tĩnh mà lại thanh lãnh nói: "Xoay người sang chỗ khác."

Thanh âm này giống như đã từng nghe thấy ở đâu đó, Cố Thiêm duỗi thẳng cổ, muốn nhìn một chút đến cùng là ai, sẽ không phải là người hắn quen biết chứ!

Nhưng nam nhân vừa vặn đứng trong bóng tối, Cố Thiêm cố gắng duỗi cả người lên, trừng mắt thay đổi góc độ xem xét nửa ngày, nhưng vẫn không thấy rõ mặt nam nhân kia.

Tiểu quan nghe lời xoay người đi, sau đó quay đầu lãng lãng hô một câu, "Quan nhân...... Quan nhân......"

"Ngươi tự mình móc huyệt cho ta nhìn xem ngươi có đủ da^ʍ hay không."

"Ô ô...... Nô gia rất dâʍ đãиɠ ...... Da^ʍ muốn chết......" Tiểu quan tự mình tách hai phiến mông ra, ngón tay cắm sáp vào trong huyệt, đem huyệt khẩu đã từng thao làm không thể khép kia lai mở ra từng chút một.

Bên ngoài mị nhục mê hoặc tươi mới chảy dâʍ ŧᏂủy̠ tí tách, tiểu quan kia giống như đợi không kịp vậy, lấy đầu ngón tay tự cọ xát huyệt khẩu, thật sự không biết xấu hổ cầu xin nam nhân: "Quan nhân, quan nhân, nô gia ngứa chết mất."

Nam nhân lúc này mới niết ngọc thế chậm rãi đẩy vào bên trong tao huyệt cơ khát kia.

"Sảng khoái quá...... Thật thoải mái......" Tiểu quan tự mình banh hai mông ra, bắt đầu bộ lộng đối với ngọc thế trên tay nam nhân, mà nam nhân lại chậm rãi ngồi xuống ghế đằng sau, một chút động tác dư thừa cũng không có.

Cố Thiêm chỉ cảm thấy tiểu quan ở Trầm Hương các thật sự càng ngày càng tao lãng.

Nhưng mà hôm nay cũng có gì đó kỳ quái, tiểu quan này tao như vậy, hắn cư nhiên không có nửa điểm phản ứng, có khả năng là bởi vì không nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ tráng kiện của nam nhân ở đâu.

Nhanh chóng làm chính sự đi, nam nhân mua xuân kia sao còn chưa cởϊ qυầи áo ra nữa?

Hắn muốn nhìn l*иg ngực rắn chắc của nam nhân, cánh tay vững chãi, thân hình cao lớn, cùng với dương căn dữ tợn hung hăng thao lộng tao huyệt kia như thế nào!

Cố Thiêm sốt ruột đợi không nổi, hận không thể tự mình đi xuống, cởϊ qυầи áo nam nhân, sau đó thò mông ngồi lên dươиɠ ѵậŧ nam nhân......

Á! Nghĩ cái gì vậy? Cố Thiêm nhanh chóng vỗ vỗ mặt mình, sau đó âm thầm dặn dò bản thân, ngươi không thể tao như vậy!

"Ngọc thế này thao làm sao mà sướиɠ nổi," Nam nhân hỏi, "Dươиɠ ѵậŧ nam nhân mới có thể thao thoải mái nhất, cho nên --"

Nam nhân tạm dừng một chút, Cố Thiêm kích động ghé sát mắt vào thêm vài phần, tới rồi, tới rồi, nam nhân muốn cởϊ qυầи áo thao tiểu quan kia rồi!

"Cho nên, công tử trên nóc nhà có muốn xuống đây nếm thử không?" Nói xong, nam nhân xoay người, gương mặt hiện ra rõ ràng trước mắt Cố Thiêm.

"A --" Mộ Dung Thanh Viễn!

Cố Thiêm sợ tới mức lảo đảo lăn từ trên nóc nhà xuống, thân thể vừa rơi xuống đất, lập tức bị một hắc y nhân bắt lấy.

Sau đó bị trói gô đưa đến trước mặt Mộ Dung Thanh Viễn.

"Sao lại không nghe lời như vậy, không phải ta đã nói ngươi phải ngoan ngoãn ở nhà chờ ta sao?" Mộ Dung Thanh Viễn nhàn nhã ngồi trên ghế thưởng thức chiếc nhẫn đeo trên ngón cái, bỗng nhiên vụt một phát hất văng mặt nạ trên mặt Cố Thiêm chỉ trong khoảnh khắc, sau đó lại khôi phục bộ dáng thờ ơ bình thản, xem ra Cố Thiêm thật sự bị dọa không nhẹ.

Sao cuối cùng lại bị nam nhân này đối xử như thế? Cố Thiêm mím môi, trong lòng một trận ai oán.

"Buông, buông ta ra!" Cố Thiêm phục hồi tinh thần, bắt đầu giãy dụa, thân mình lăn qua lăn lại trên mặt đất.

"Ha ha, ngươi, cái dạng này, thật đáng yêu." Bị dây thừng trói chặt giam cầm cả cơ thể, trên mặt đất ngồi không nổi, nằm cũng không được, lấy một tư thế quái dị xoay đến xoay đi.

Cố Thiêm bị nam nhân cười đến mức đỏ bừng mặt, ngoài miệng vẫn như trước nhất quyết không tha, "Buông ta ra! Buông ta ra! Buông ta raaaa--"

Mộ Dung Thanh Viễn đã sớm dự đoán Cố Thiêm sẽ không nghe lời, vì thế âm thầm phái người theo dõi, còn mình thì ngồi ở tiểu quan quán ôm cây đợi thỏ, kết quả thật chẳng sai ở đâu được.

"Không nghe lời ta thì phải nhận trừng phạt, bây giờ trừng phạt sắp sửa thi hành, Cố công tử, tại hạ không khách khí."

Mộ Dung Thanh Viễn cười xấu xa, bắt đầu chậm rãi cởϊ qυầи áo, từ áo bào ngoài đến áσ ɭóŧ, từng lớp từng lớp cởi sạch sẽ.

"Hô......" Cố Thiêm nuốt nước miếng, ánh mắt đều nhìn thẳng.

Sợi tóc đen như mực xõa tung trước ngực, vòng eo tinh tráng hữu lực rắn chắc, nhìn là muốn để người đem chân kẹp lên, nhất là cự vật giữa hai chân kia, đã hoàn toàn cương cứng, thẳng tắp dựng đứng, côn ŧᏂịŧ tráng kiện rõ ràng có thể thấy được, mà trên qυყ đầυ cực đại kia đang chầm chậm chảy ra dịch nhầy.

Thứ này khổng lồ như vậy! Cố Thiêm muốn trợn mắt há hốc mồm, đây chính là thứ đã thao hắn hai đêm, đem hắn thao đến mức xây xẩm đầu óc, hôm nay cuối cùng cũng thấy được toàn bộ!

Lúc trước nếu không phải bị tìиɧ ɖu͙© tra tấn thần chí không rõ thì cũng chính là do ngọn đèn hôn ám mờ mờ ảo ảo khiến hắn không nhìn rõ, hôm nay vừa thấy, Cố Thiêm đột nhiên nghĩ mà sợ, như thế này sao có thể không thao liệt huyệt của hắn được.....

Vừa nghĩ đến điều này, Cố Thiêm liền nhịn không được sợ tới mức kẹp chặt mông.

"Ô ô...... Thao chết ta đi...... Thao chết ta đi...... Quan nhân...... Chỗ đó...... Dùng lực...... A......" Thanh âm ái muội lúc này lại rõ ràng từ cách vách truyền đến.

"Nhìn bên kia kìa." Mộ Dung Thanh Viễn chỉ chỉ, "Tiểu quan đó nhìn qua rất là hưởng thụ phải không?" Ngay sau đó Mộ Dung Thanh Viễn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ôm Cố Thiêm nằm dưới đất lên, phóng lên giường.

Nhưng giường này lại còn có một xuân cung khác.

Vốn hẳn phải có một vách tường ngăn cách hai gian phòng, lúc này lại có một tấm mành thay thế, xuyên thấu bên kia mành, Cố Thiêm thấy rõ rành rành một đôi uyên ương thân mình dây dưa cùng một chỗ khó có thể chia lìa!

Cự vật nam nhân hung hăng xỏ xuyên qua huyệt sau của tiểu quan, bành bạch xì xì rung động.

Thân mình đột nhiên mềm nhũn ra ngay lập tức, Cố Thiêm thẹn thùng nhắm mắt lại.

Hai ngày nay hắn bị nam nhân khai phá huyệt, đã trở nên mẫn cảm dị thường, vừa nhận được dụ hoặc là cửa động tịch mịch đã mở miệng, hộc ra nước.

Cố Thiêm bị dây thừng trói chặt giữa hai đùi, cả người khổ sở không thôi.

"Ô hô...... Ưʍ......" Y phục bằng tơ bị dây thừng siết chặt vào kẽ hở bên trong huyệt, miệng huyệt khẽ nhếch nuốt vào, Cố Thiêm vừa động, kɧoáı ©ảʍ cùng với ngứa ngáy khó nhịn từ chỗ đó lập tức quét đến.

Càng động càng ngứa, càng ngứa lại càng động, hai chân Cố Thiêm bắt đầu run lên, cắn chặt răng, mặt mũi đỏ rần, mồ hôi thấm ướt một mảnh.

"Kêu mấy cái đi, ngươi nghe tên tiểu quan kia kìa, kêu hăng hái một chút, nam nhân kia càng ra sức thao lộng!" Mộ Dung Thanh Viễn nằm ngửa trước mặt Cố Thiêm, chất giọng đầy từ tính giống như là chú ngữ khiến Cố Thiêm bất tri bất giác thả lỏng hàm, sau đó từng tiếng u u bắt đầu lọt ra.

"Ô ô...... Ha...... A...... A ha...... Ha......" Cố Thiêm khẽ hé đôi môi mỏng, không ngừng cọ xát trên giường, phục sức hắc ám càng khiến Cố Thiêm mang một loại vẻ đẹp cấm kỵ, mà người đẹp như vậy lại bị dây thừng cột chặt đến cực hạn.

Làm cho người ta không nhịn được muốn ngược đãi.

Con ngươi Mộ Dung Thanh Viễn dần dần dấy lên dục hỏa, bàn tay to lớn nắm lấy côn ŧᏂịŧ của mình bắt đầu thong thả triệt động, mắt nhìn chằm chằm mĩ nhân không ngừng phát tao phát lãng trên giường không rời, ngược lại y muốn xem người nọ còn có thể chống cự bao lâu, y muốn chờ đến khi hắn buộc phải cầu y đến thao hắn.

Cây gậy thịt của nam nhân đang ở ngay trước mắt, dựng thẳng, dươиɠ ѵậŧ Cố Thiêm thật sự ngứa không chịu nổi, liếʍ môi, ánh mắt mê muội cứ dính chặt ở côn ŧᏂịŧ nam nhân như vậy.

"A...... Nô gia...... Nô gia muốn ăn dương căn nam nhân...... Muốn ăn ...... Dương căn lớn...... A hức...... Ô ô......" Tiếng kêu bên kia trở nên không biết thu liễm, hơn nữa từ trong bóng tối lại thêm một nam nhân khác bước ra, nam nhân giương cao côn ŧᏂịŧ, lập tức cắm vào miệng tiểu quan.

Tiểu quan kia híp mắt run rẩy liếʍ láp, đung đưa cổ, phía trước phía sau bắt đầu bộ lộng, nước bọt trong miệng theo khóe miệng chảy xuống dưới, kéo thành từng sợi chỉ bạc.

Mông cũng lắc lư, xì xụp mυ'ŧ, cảnh tượng thật sự là da^ʍ mĩ cực điểm.

"Ô ô...... Ô ô......" Trong lỗ hậu tiểu quan kia còn cắm một cây, trong miệng còn ngậm một cây, ăn cực kì ngon!

Ngồi nhìn hắn ăn mà thèm mắt.

Nhịn không được nhanh chóng kẹp chân lại, tiết khố đang bị dây thừng siết chặt hung hăng ma sát qua tiểu nhục châu sưng đỏ, Cố Thiêm rít the thé một tiếng, từ trong hoa huyệt trào ra một cổ dâʍ ŧᏂủy̠ cực lớn, toàn bộ phun tung toé trên tiết khố hắn.

"A...... A --"

Không được......

Trong mắt Cố Thiêm toàn bộ đều là dương căn dữ tợn, đang đong đưa trước mắt hắn!

Chỉ cần hắn duỗi đầu ra phía trước một chút là có thể ngậm nó vào miệng, giống như tên tiểu quan kia vậy!

Miệng của hắn cũng sẽ được nếm thử hương vị côn ŧᏂịŧ nam nhân!

"Đến đây, há miệng ra, sau đó vươn đầu lưỡi ra, liếʍ một chút, sau đó ngậm vào." Mộ Dung Thanh Viễn đỡ dương căn đưa đến sát mặt Cố Thiêm, sau đó chọc chọc vào cái miệng nhỏ nhắn đỏ sẫm của hắn.

Cố Thiêm do dự, nhưng cuối cùng vẫn là bị nam nhân trêu đùa không nhịn nổi, ngập ngừng vươn lưỡi ra, thử liếʍ liếʍ đỉnh dươиɠ ѵậŧ nam nhân.

"Ư......" Nam nhân bị liếʍ thét lớn một tiếng, đẩy mạnh eo, dươиɠ ѵậŧ liền chọc vào miệng Cố Thiêm.

"Hô hô......" Cố Thiêm bị bắt ngậm toàn bộ côn ŧᏂịŧ.

Trong miệng đều là tao vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc trưng của nam nhân, mang theo xạ hương nhàn nhạt xao động.

Cố Thiêm bị hương vị này mê hoặc, ghé vào giữa đùi nam nhân, đầu lưỡi từ gốc côn ŧᏂịŧ bắt đầu liếʍ lên, tỉ mỉ không bỏ sót chỗ nào.

Âm nang thô to nặng trịch, Cố Thiêm dùng đầu lưỡi ấn ấn, sau đó ngửa cổ, thò đầu lưỡi vào liếʍ đến trên mã mắt.

Cuối cùng hắn cũng học theo bộ dáng tiểu quan kia, ngậm dương căn nam nhân phun ra nuốt vào.

"Ô ô...... Ô ô...... Ô ô......" Cố Thiêm nức nở, cảm giác bộ dạng mình lúc này dọa người đến cực điểm, nhưng là, chính là hắn muốn bị nam nhân đối xử như vậy!

Nước bên trong hai huyệt làm ướt hơn phân nửa tiết khố, ép sát đùi hắn cực kì khó chịu.

Mộ Dung Thanh Viễn ấn đầu Cố Thiêm cử động eo lưng, nhưng chỉ mới vài cái, tên kia liền mặc kệ, một ngụm đem dương căn của y phun ra.

"Khụ khụ...... Ngứa...... Chỗ đó ngứa quá...... Mau vào......" Cố Thiêm ho khù khụ, lung lay mông, khóe môi nhếch lên chảy nước bọt, khóe mắt hồng hồng, ngay cả nốt ruồi màu hồng nhạt trên cánh mũi kia cũng đều tản ra yêu dã quang.

Bộ dáng này thật sự rất mê người.

Mộ Dung Thanh Viễn không chút khách khí vươn tay dùng lực xé rách tiết khố giữa đùi hắn.

"Xoẹt --" Một tiếng, tiết khố cư nhiên bị xé thành quần yếm, lộ ra hai huyệt khẩu lầy lội ướŧ áŧ dị thường.

Dây thừng trước đó trói giữa đùi rơi vào huyệt phùng, Mộ Dung Thanh Viễn gẩy gẩy, Cố Thiêm run rẩy cả người, "A ách...... Ô ô......"

Ánh mắt Mộ Dung Thanh Viễn bỗng trở nên đỏ rực, đem côn ŧᏂịŧ sưng đến mức phát trướng đâm thẳng vào.

Hết chương 10