Tinh Dịch Hữu Độc

Chương 8: Bị người ta bịt mắt "Ꮯưỡиɠ Ꮆiαи"!?

"Ô ô...... Thật là khó chịu...... A a......" Cố Thiêm không kịp leo lên giường, vội vàng khó nén lập tức nằm ngửa trên mặt đất ngay cạnh chân bàn.

Hắn muốn phát cuồng, căn bản không rảnh bận tâm đến điều gì nữa, một chân gác lên lưng ghế dựa, một chân hơi gập lại, hai chân mở rộng hết cỡ.

Cái kia ở giữa phiến mông bị ngón tay xâm phạm đã sưng đỏ, huyệt khẩu không có gì che chắn hiện ra, Cố Thiêm bắt đầu điều khiển vài cây bút lông, đuôi bút lông lập tức đâm chọc hai phát tại huyệt khẩu, tiểu huyệt liền phốc xuy một tiếng đem bọn họ ăn vào trong.

"Ngô......" Cuối cùng cũng có thể thả lỏng, Cố Thiêm nhẹ nhàng chậm chạp, thế nhưng tiểu huyệt cũng chỉ mới được thỏa mãn một chút, đợi không được bao lâu, chỗ đó liền hấp đuôi bút lông một cái thật mạnh, đâm sâu bên trong.

Nóng! Thật--- thật ngứa!

Rốt cuộc hắn không chịu nổi siết bút lông đưa đẩy, ô ô...... Đâm đến chỗ sâu nhất, đến! Đến rồi! Chính là chỗ đó!

Thân thể trần trụi của Cố Thiêm mấp máy kề sát mặt đất, mông đã nâng lên cao cao giữa không trung, hắn giống như sợ cào không đến chỗ ngứa nhất vậy, mông xoay điên cuồng, góc độ biến hóa liên tục, lập tức đã cắm vừa sâu vừa thích.

"A hơ...... Nhanh lên...... Mau...... Không được......" Thanh âm dính dấp tìиɧ ɖu͙© nghẹn ngào quanh quẩn trong phòng, cũng mặc kệ hắn đưa đẩy ra sao, động tác trong tay nhanh hơn như thế nào, nhưng chính là, chính là không thể xoa dịu nổi cái nóng rực bên trong huyệt!

Ô ô...... Thân mình bị tìиɧ ɖu͙© tra tấn phiếm đỏ khác thường, độ ấm nóng cháy thiêu đốt cả người, sợi tóc bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp dinh dính lộn xộn trên gương mặt hắn, Cố Thiêm lắc đầu, trước mắt cũng là một mảnh đỏ thẫm, xuất hiện ảo giác dường như trước mắt tất cả đều dươиɠ ѵậŧ căn căn dữ tợn của nam nhân, a...... Hắn rất muốn được nó cắm vào.

"Cứu ta...... Không...... Không được......" Cố Thiêm cắn môi phát ra tiếng cầu cứu, nhưng hắn có thể cầu cứu ai?

Thân thể quỷ dị phát tình, biết nhờ ai giúp đây?

Dưới khố hạ của Mộ Dung Thanh Viễn, hùng căn đã sưng phát đau, bên trong con ngươi toàn bộ đều là du͙© vọиɠ hỏa diễm, y siết chặt nắm đấm, thấp giọng mắng chửi một tiếng.

"Đáng chết!" Y thế nào mà một điểm tự chủ cũng không có?

Mộ Dung Thanh Viễn phi thân nhảy xuống, y nhất định phải đem tiểu tặc trêu chọc người kia thao chết!

Cố Thiêm hoảng hốt, cảm giác cửa sổ phòng mình bị ai đó mở ra, sau đó một thân ảnh lóe qua.

Bộ dạng hắn như thế này làm sao có thể để cho người khác nhìn thấy?

"Ư...... Ai...... Là ai......" Cố Thiêm kích động chống tay gượng dậy, nhanh chóng khép hai chân lại, thế nhưng thân thể hắn đã nhuyễn thành một bãi, đấu tranh hồi lâu, cư nhiên lại ngã xuống đất một lần nữa.

"Hô...... A......" Thân mình mẫn cảm đáng xấu hổ bị mấy động tác lôi kéo run rẩy không thôi, Cố Thiêm nóng đến khổ sở, lập tức mềm xuống, khuôn mặt đỏ bừng vô lực dán lên mặt đất.

"Cố công tử muốn được nam nhân thao lộng, thèm khát đến phát cuồng rồi à?" Mộ Dung Thanh Viễn dùng biến thanh, Cố Thiêm căn bản không thể nhận ra người này chính là người cùng mình hoan ái ngày hôm qua.

Mà y cố ý đi vòng sau lưng Cố Thiêm, ôm lấy hắn đứng dậy, bàn tay to lớn che mắt hắn, ngón tay miết nhẹ vành tai hắn, đùa giỡn nói: "Dạng này, thật muốn để người ta hung hăng thao lộng."

Nói xong, Mộ Dung Thanh Viễn kích động vừa ra sức gặm cắn cổ Cố Thiêm, vừa tự tay xé rách quần áo của mình, thở gấp phun khí thô nóng cháy, phảng phất bên tai Cố Thiêm, Cố Thiêm bị nhiệt khí hun nóng khiến thần chí trở nên mơ hồ.

"Ư...... A...... Ngươi...... Ngươi ...... To gan...... ...... A......" Trên ngón tay thon dài sạch sẽ ngày xưa dính dấp toàn bộ dâʍ ɖị©ɧ của chính mình, Cố Thiêm muốn kéo bàn tay nam nhân đang che mắt mình ra, thế nhưng đầu ngón tay truyền đến cảm giác trơn nhớt rõ ràng, khiến hắn xấu hổ vươn tay ra, do dự một lát lại thả xuống.

Làm sao bây giờ? Hắn bị người ta bắt gặp đang thủ da^ʍ?

A, ngày mai, đợi ngày mai người này lan truyền tin tức ra ngoài, sau đó toàn bộ Tô Châu thành đều sẽ biết hết.

Sau, sau này hắn thật sự không cần sống làm gì nữa.

Nhưng mà hiện tại bên trong huyệt của hắn ngứa muốn đòi mạng, tiểu huyệt cắm bút lông không được đưa đẩy đã cảm giác được sự trống trải mà bắt đầu kêu gào!

"Ô ô...... Buông ra ta...... A...... Nóng...... Ngứa chết ......" Thật là không có cốt khí!

Cố Thiêm oán hận bản thân, tay lại nắm lấy bút lông, bắt đầu đưa đẩy một lần nữa.

"A...... A...... Nóng muốn chết...... Ô ô...... Buông ra...... Buông ta ra......" Cố Thiêm một bên tự thủ da^ʍ, một bên chống cự lại sự xâm phạm của nam nhân, dục cự còn nghênh trên thân nam nhân cọ xát mở ra.

Móc dải lụa đã sớm chuẩn bị trước ra, Mộ Dung Thanh Viễn phủ lên mắt Cố Thiêm ba vòng dây, thắt nút chặt chẽ sau đầu hắn rồi mới nói: "Buông ngươi ra? Làm sao có thể, Cố công tử thật sự không cần dươиɠ ѵậŧ nam nhân sao? Ta thấy ngươi thực sự cơ khát."

"Ngươi...... Ngươi...... Ngậm miệng......" Hắn muốn dươиɠ ѵậŧ nam nhân, muốn đến phát cuồng!

Nhưng mà, nhưng mà hắn không thể lại phóng túng bản thân, để cho nam nhân đùa bỡn!

Thật sự là khẩu thị tâm phi, tay còn đưa đẩy nhất quyết không thả lỏng, mông lắc lắc, thân mình run rẩy co giật, như vậy còn muốn giả bộ thanh cao?

Mộ Dung Thanh Viễn cười, kéo tay Cố Thiêm qua đặt trên dươиɠ ѵậŧ của mình, tay còn lại mò đến hoa huyệt hắn niết niết, nói: "Nơi này ướt như vậy, có muốn nó nhanh chóng tiến vào hay không, căn dươиɠ ѵậŧ này có cực đại không?"

"A...... Ưʍ...... A...... Thật...... Thật thoải mái a......" Tay nam nhân ấn ấn xoa xoa tiểu hạch sung huyết kia một trận, lời nói ra khiến hắn thẹn đến mức muốn chui xuống đất, cảm giác sung sướиɠ lại cuộn trào mãnh liệt phun trào, Cố Thiêm mạnh mẽ trừng mắt, nhưng mà trước mắt tối đen một mảnh, lúc này hắn mới hậu tri hậu giác phát hiện, mắt hắn bị người ta phủ lên này nọ từ lúc nào?

"Ngươi...... A...... Nhanh...... Cởi ra...... Cho ta......Ư......" Trong lời toàn bộ đều là âm rung, tự mình nghe còn cảm giác được quá ngượng ngùng, ra lệnh cho nam nhân mà nói nhuyễn nhu nhu như vậy thì thực giống như là khẩn cầu.

"Không!" Ngón tay Mộ Dung Thanh Viễn càng dùng lực, cắn răng nói.

"A...... A...... Không cần...... A......"

Ô ô...... Tại sao.... có thể như vậy!

Cố Thiêm định thò tay tự tháo dải lụa xuống, nhưng lại luyến tiếc, động tác ngừng lại một chút, tay còn lại bị thân mình đè nặng.

Hắn đành phải lung tung lắc đầu, khiến cho cái ót cọ xát trên l*иg ngực rắn chắc của nam nhân, hắn nghĩ: Như vậy có thể mượn lực cọ dải lụa che mắt kia rơi xuống.

Động tác này thật sự khiến tâm Mộ Dung Thanh Viễn mềm nhũn, tại sao lại đáng yêu như vậy?

Mộ Dung Thanh Viễn nhất thời hung bạo xoay người hắn, áp chặt bộ phận bên dưới của cả hai, sau đó đẩy eo nhắm ngay hoa huyệt bùn lầy kia đâm mạnh vào.

"A...... Ra...... Đi ra ngoài...... A...... A...... Thật thoải mái...... A ha......" Cố Thiêm bị thao bất ngờ khiến thân thể căng cứng, toàn thân đều banh thẳng, dươиɠ ѵậŧ nam nhân vừa tiến vào bên trong hoa huyệt, ngoại trừ cảm thấy một loại kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ ngập đầu, cái gì hắn cũng bất chấp!

"A...... Thật thoải mái...... A...... Cắm vào lâu chút...... A hức......" Cố Thiêm kéo tay nam nhân đưa lên miệng cắn cắn, hai chân mở rộng, giống như rắn độc linh hoạt quấn quanh eo lưng tinh tráng của nam nhân, mông gấp gáp đυ.ng vào người nam nhân, bút lông ở huyệt sau càng bị chính hắn phối hợp cắm vào sâu đến mức không thể hơn được nữa.

"Không phải nói không cần sao?" Mộ Dung Thanh Viễn buồn cười trêu đùa, Cố Thiêm nhất thời lại không được tự nhiên, lập tức liền run rẩy thanh âm, ủy khuất nói: "Đi ra ngoài...... Đi ra ngoài...... Ô ô......"

Nam nhân làm như không nghe thấy, đối với hoa tâm đỉnh lộng một trận mạnh mẽ, "Đi ra ngoài? Ngươi tao lãng như thế này còn muốn ta ra ngoài?"

"A...... Ưʍ...... Đừng nói...... Ô ô......" Cố Thiêm bị người nọ bắt nạt, cảm giác không còn mặt mũi nào gặp người khác, kéo tay nam nhân hung hăng cắn.

"Ô ô......" Đưa đến bên miệng lại ngậm ngón tay nam nhân mà nức nở, chung quy người này giúp hắn giải ngứa, nhưng mà người này lại dụ dỗ gian da^ʍ hắn a!

Cố Thiêm làm hái hoa tặc nhiều lần như vậy, kết quả lại bị người khác hái!

Hết chương 8