Thời điểm Thánh chỉ đưa đến Tống gia, tất cả mọi người đều phải tới tiền viện tiếp chỉ.
Nữ quyến Nhị phòng đang ở yến tiệc, hôm nay sinh thần Xu Xu, tuy chỉ mời hai nhà, thì vẫn phải dùng quy củ đãi khách tốt nhất.
Cho nên lúc thánh chỉ tới, người nhị phòng đang tham gia yến tiệc, tất cả mọi người đều mờ mịt, Xu Xu bỗng thấy khẩn trương, hiện tại thánh chỉ đưa tới phủ để làm gì? Có thể nào liên quan đến Tống Ngưng Quân? Không đúng, mấy ngày này Tống Ngưng Quân không có ra phủ, đời trước lúc này Tống Ngưng Quân cũng không có công lao gì lớn, vậy thánh chỉ này có cái gì?
Có thánh chỉ, Đại phòng Tam phòng và cả lão quốc công gia lão phu nhân đều đến tiền viện chờ tiếp chỉ.
Tống Ngưng Quân một mình ngồi trong phòng ở Quan Bình viện dùng tiệc sinh nhật, lúc này nghe Xuân Đào nói có thánh chỉ đến, phải tới tiền viện tiếp chỉ, nàng ta mờ mịt nói: “Thánh chỉ tới vì ai?”
Xuân đào nói: “Nô tỳ cũng không biết, cô nương mau qua đó đi, hiện tại chủ tử các phòng đã tới tiền viện tiếp chỉ, quốc công gia lão phu nhân cũng đã qua đó.”
Trong lòng Tống Ngưng Quân căng thẳng, luôn luôn có dự cảm không tốt, nàng ta buông đũa, đứng dậy tới tiền viện tiếp chỉ.
Lúc Tống Ngưng Quân qua tiền viện, các phòng đều đã tới, thái giám tổng quản Trần Vượng Đức bên người Thuận Hòa Đế đến tuyên chỉ.
Đợi mọi người đến đông đủ, phu nhân Tam phòng Vạn thị được bọn nha hoàn đỡ chậm rãi quỳ gối xuống đệm mềm, hiện giờ bụng bà ấy đã rất lớn, còn chưa tới hai tháng nữa thì sinh.
Mọi người đến đông đủ, Trần Vượng Đức bắt đầu tuyên đọc thánh chỉ, nói thuốc Tống Tam cô nương phối đã cứu mạng rất nhiều binh lính, khen thưởng Xu Xu làm người khác vui lòng, cử chỉ đại thiện*, sắc phong ngũ phẩm huyền quân**, phong hào Bảo Phúc.
(*) Cử chi đại thiện : ý chỉ người làm nhiều việc thiện, giúp đỡ nhiều người, công lao to lớn.
(**) Huyền quân: Huyền (Huyện), Quân là sắc hiệu phong cho phụ nữ thời xưa
Xu Xu sửng sốt, nàng không hề nghĩ thánh chỉ lần này chính là phong nàng làm Huyền Quân.
Bởi vì thuốc lúc trước nàng phối cho Đại ca sao? Theo lý thuyết thì đúng vậy, cho dù thuốc này cứu được nhiều binh lính biên thành, nhưng công lao này còn chưa đủ để phong Huyền Quân, thậm chí còn ban phong hào.
Huyền quân chính là ngũ phẩm cáo mệnh, nói như vậy thì sẽ không có phong hào.
Hoàng đế không chỉ vì việc nàng phối dược mà phong huyền quân, mà còn thưởng phong hào.
Xu Xu dập đầu tạ ơn.
Người Tống gia đều lấy lại tinh thần, nỗi lòng mọi người phức tạp, nhưng cũng vui vẻ vì Xu Xu.
Chủ mẫu Đại phòng Tam phòng đều là người lòng dạ rộng rãi, vốn rất đau lòng vì từ nhỏ Xu Xu đã chịu khổ, hiện tại còn được phong huyền quân thì cũng vui mừng cho nàng, huống chi hoàng đế còn ban phong hào.
Bảo Phúc, đã Bảo còn thêm Phúc, mọi người đương nhiên đều nghĩ ngay tới lời đồn gần đây nói Xu Xu mạng xấu, khắc phụ khắc mẫu khắc phu quân sau này, hoàng đế lập tức ban cho Xu Xu phong hào như vậy, có thể thấy đây là để cho mấy người đồn đại trong kinh thành phải câm miệng, ngay cả đế vương cũng yêu thương vãn bối như vậy, sao có thể là người mạng xấu.
Mọi người đứng dậy chúc mừng Xu Xu, Tống Ngưng Quân cách đó không xa sắc mặt trắng bệch, lung lay sắp đổ, lại nhớ tới chuyện trong mơ.
Ngay cả hoàng đế cũng là chỗ dựa của Tống Ngưng Xu, có phải là sẽ tứ hôn hay không?
Châu Châu, Khang Bình quận chúa vui vẻ chúc mừng Xu Xu.
Thôi thị vội vàng tiếp đón Trần Vượng Đức, Trần Vượng Đức cười nói: “Bảo Phúc huyền quân là vãn bối Hoàng Thượng yêu thích, Hoàng Thượng còn nói, để cho Bảo Phúc huyền quân phối thêm nhiều thuốc nữa.”
Thuận Hòa Đế còn ban thưởng rất nhiều nhân sâm, dược hiệu ít nhất cũng đến vài chục năm, Xu Xu có năng lực sẽ phối được rất nhiều dược.
Nhớ tới đây, Xu Xu lại nhỏ giọng nói: “Xin Trần đại nhân từ từ đã, thần nữ có cái này kính dâng lên Hoàng Thượng.”
Nàng trở lại thư phòng, lấy mấy bình thuốc cầm máu và thuốc cứu mạng, nàng nhớ tới hoàng đế vì việc nước mà ngày đêm vất vả, hao phí tâm thần, lấy ba bình thuốc dưỡng sinh đặt vào trong hộp gấm muốn tặng cho hoàng đế, nàng không biết Thục Vương sớm đưa ba bình thuốc dưỡng sinh cho Thuận Hòa đế.
Đến lúc Xu Xu đem hộp gấm đưa cho Trần Vượng Đức, Xu Xu thẹn thùng nói: “Đây đều là thuốc thần nữ phối được, kính dâng lên Thánh Thượng một ít, đa tạ Thánh Thượng.”
Trần Vượng Đức cẩn thận nhận lấy hộp gấm, cười tủm tỉm nói: “Bảo Phúc huyền quân là người có phúc khí, chúng ta phải hồi cung phục mệnh rồi .”
Quốc Công gia tự mình tiễn Trần Vượng Đức ra cửa chính phủ Định Quốc Công.
Mọi người lục tục chúc mừng Xu Xu, Xu Xu để người đỡ phu nhân Tam phòng Vạn thị về trước, bụng thẩm thẩm đã lớn, hành động không tiện, Xu Xu vẫn luôn qua bắt mạch cho thẩm thẩm, còn thảo luận với sư phụ khai một thực đơn cho thẩm ấy,yêu cầu người ăn uống đúng theo thực đơn.
Bởi vì Xu Xu nhớ rõ đời trước mặc dù thẩm thẩm mang thai lần này là nam hài, nhưng đứa nhỏ quá lớn nên có chút khó sanh, làm tổn hại đến thẩm ấy rất nhiều.
Đứa nhỏ ở lâu trong bụng mẫu thân ảnh hưởng đến đầu óc, đã trở thành chuyện tiếc nuối nhất của phủ Quốc Công.
Cho nên đời này Xu Xu vô cùng chú ý đến cái thai này.
Chờ thẩm về phòng, Xu Xu lại nói lời cảm tạ với người thân, đang chuẩn bị quay về Nhị phòng.
Tống Ngưng Quân chậm rãi đi đến bên này, ôn nhu nói: “Chúc mừng Tam muội muội .”
Xu Xu nhẹ nhàng nói: “Cùng vui.”
Lúc này mọi người còn chưa tản ra, ánh mắt Tống Ngưng Quân từ từ chạm đến Thôi thị, thấy Thôi thị nghiêm mặt, nàng ta tiến lên khẩn cầu nói: “Mẫu thân.”
Thôi thị nhìn Tống Ngưng Quân, “Ngươi có chuyện gì?”
Tống Ngưng Quân đột nhiên khóc lên, “Mẫu thân, đã qua lâu như vậy, ngài còn không chịu tha thứ cho Quân nhi hay sao? Quân nhi thật sự muốn ở cùng ngài và phụ thân, còn nhớ Nhị ca Tứ đệ, Quân nhi muốn gặp bọn họ. Mẫu thân, nếu có thể con cũng không muốn chuyện năm đó xảy ra, nhưng chuyện đã rồi, nương dưỡng dục Quân nhi mười ba năm, Quân nhi đã xem nương là người thân, hiện tại lại muốn vứt bỏ ta, làm cho Quân nhi không có cách nào tẫn hiếu* trước mặt phụ thân mẫu thân, mỗi lần chịu đủ nỗi khổ tơ vương, xin mẫu thân thương tiếc Quân nhi, Quân nhi sẽ nghe lời, chỉ muốn hiếu thảo với phụ thân mẫu thân, xin mẫu thân thành toàn.”
*tẫn hiếu : hiếu thảo, chăm sóc cha mẹ báo đáp ơn nuôi dưỡng