Thôi thị để Xu Xu dẫn Châu Châu và Khang Bình quận chúa tới trong viện chơi, bà cùng Tiết thị, Anh Vương phi cùng nói chuyện.
Xu Xu liền dẫn Châu Châu và Khang Bình trở về Thấm Hoa viện, lúc này báo xa-li và sư tử trắng đều đang ngủ trong thư phòng, bên trong còn có một bồn băng, vô cùng mát mẻ, người chúng nó đầy lông vậy nên rất sợ mùa nóng như thế này, vậy nên dù Xu Xu không ở trong thư phòng thì bọn nha hoàn cũng sẽ mang bồn băng lên cho hai chúng nó.
Xu Xu dẫn mấy người bạn qua thư phòng, hai con vật quỳ rạp trên mặt đất nhanh chóng tỉnh dậy, nghe thấy tiếng bước chân người lại thì ngẩng đầu lên nhìn.
Nhìn thấy Xu Xu, lúc này hai sủng vật mới đứng lên, rồi làm động tác đưa hai chân trước lên duỗi người.
Khang Bình nhìn thấy vậy , “Xu Xu, chúng nó thật đáng yêu.”
Lông xù còn đang duỗi người, tuy rằng nhìn bộ dáng uy phong hung mãnh, nhưng không có nhe răng nhe vuốt với mấy nàng, nhìn cũng chỉ giống như hai con mèo lớn.
Phương Châu Châu có chút sợ, nhưng thấy hai con vật cũng không công kích, còn đến cọ cọ vào người Xu Xu, nàng ấy nhìn đám lông xù của chúng mà thích thú.
Xu Xu dẫn Châu Châu và Khang Bình đi đến thư phòng, hai con vật cũng đuổi theo, chúng nó không hề công kích hai người, báo xa-li đã hoàn toàn không sợ người, nhưng sư tử trắng thì vẫn có chút dữ dằn với con người, đôi mắt thú thường nhìn về phía Châu Châu và Khang Bình, giống như chỉ cần hai người có động tác khác thường thì cắn một phát là hai người mất mạng.
“Tiểu Bạch.” Xu Xu dở khóc dở cười, đưa tay xoa xoa cái đầu lông xù của nó, “Hai vị này là bạn tốt nhất của ta, không thể khi dễ.”
Sư tử trắng cọ cọ vào lòng bàn tày Xu Xu, giống như nghe hiểu, không hề nhìn chằm chằm Châu Châu và Khang Bình, lại theo báo xa-li ngồi bên cạnh bồn băng.
Khang Bình rất thích mấy động vật lông xù, nên có nói với Xu Xu: “Xu Xu, ta cũng muốn sờ sờ chúng nó .”
Xu Xu liền dẫn Khang Bình tới sờ báo xa-li, sư tử trắng vẫn còn kháng cự con người.
Báo xa-li nằm ngửa để lộ bụng tùy ý Xu Xu và Khang Bình xoa nó, Khang Bình quận chúa kích động đến hai tròng mắt rưng rưng, một đám lông xù mềm như nước để nàng ấy tùy tiện sờ.
Xúc cảm thật tốt, Khang Bình còn nói nhỏ với Xu Xu, “Xu Xu, về sau ta sẽ thường tới tìm ngươi chơi.”
Đây là lần đầu tiên Xu Xu mời các nàng đến phủ, Xu Xu ngày thường cũng bận rộng, các nàng đều biết.
Xu Xu cười nói: “Được, ta nghỉ ngơi một thời gian sẽ để mấy người đến phủ ta chơi.”
Phương Châu Châu thấy hai khuê nữ sờ con mèo nhỏ đến rên hừ hừ, nàng ấy cũng không nhịn được nữa, ngồi xổm xuống mà sờ soạng nó giống như hai người bạn.
Xúc cảm thật là vô cùng tốt, cũng không biết Xu Xu nuôi dưỡng như thế nào, lông trên người con báo xa-li này mềm mại bóng loáng, vuốt còn thích hơn là tơ lụa trắng mịn.
Phương Châu Châu lập tức thích cảm giác này, hơn nữa, sờ sinh vật lông xù có khuôn mặt mềm mại như vậy dễ chịu vô cùng, cảm giác giống như có thể chữa được mọi loại bệnh tật.
Ba cô gái cứ như vậy ngồi trong thư phòng sờ báo xa-li.
Sư tử trắng ghé vào bên cạnh, đôi mắt long lanh trong suốt nhìn tay Xu Xu một lát, chậm rãi vượt mức quy định nằm úp sấp xuống, giống như báo xa-li dùng cái đầu lông xù cọ vào tay Xu Xu.
Vì thế Xu Xu đưa tay qua sờ sư tử trắng, Khang Bình quận chúa nhìn thấy sư tử trắng, trong lòng cũng khó nhịn, thừa dịp sư tử trắng không chú ý, trộm sờ soạng một phen, cảm giác thịt ngập tay, lông trên người nó ngắn hơn nhưng cũng bóng loáng, Khang Bình quận chúa cảm thấy mỹ mãn, sư tử trắng quay đầu lại nhìn nàng ấy một cái.
Ba các cô nương ngồi trong phòng bị hai mãnh thú chọc cười.
——-
Trong hoàng cung, tẩm cung của Thuận Hòa đế, lúc này mới vừa hạ triều, Thuận Hòa đế trở lại tẩm cung thay một thân y bào thoải mái.
Buổi sáng mặc long bào rất nặng vào triều sớm, quả thực là tra tấn, lúc trở lại tẩm cung xiêm y bên trong đã sớm ướt đẫm, lúc này khi thay xong một thân y bào nhẹ nhàng thoải mái, ngay cả Thuận Hòa đế cũng thở nhẹ ra một hơi.
Dễ dàng nhìn thấy được tinh thần Thuận Hòa đế tốt hơn trước rất nhiều, mặt đầy hồng quang, đế vương cũng biết đây là do công hiệu của thuốc dưỡng sinh mà Tống tam cô nương đưa.
Ông ấy có lòng muốn ban thưởng cho Tống Tam cô nương mà không có lý do.
Thuận Hòa đế nghĩ nghĩ một lát rồi phê duyệt tấu chương, bên ngoài truyền đến giọng nói lanh lảnh của thái giám, “Bẩm báo, Bình Cao Thành cho người tới mật báo.”
Thuận Hòa Đế ngẩng đầu, lập tức nói: “Tuyên, mau cho người vào điện.”
Đại thái giám Trần Vượng Đức lập tức đi đến cửa đại điện, cao giọng nói: “Cho người vào điện!”
Một binh lính mặc áo giáp ngay lập tức tiến vào, trên tay ôm một hộp gấm chứa mật tín, quỳ trên mặt đất khấu kiến đế vương, Trần Vượng Đức tiếp nhận hộp gấm trong tay người lính rồi lấy mật tín còn dán chặt bên trong, cúi thân mình đưa đến trước bàn của Thuận Hòa đế, cung kính đưa cho Thuận Hòa đế.
Thuận Hòa đế vội vàng tiếp nhận mật tín, mở ra, lấy lá thư nhỏ bên trong ra xem xét.
Nội dung trong thư không nhiều, chỉ có mấy từ ngắn ngủn, Thuận Hòa đế xem xong cũng vỗ bàn cười to, liền nói ba tiếng ‘tốt’.
Trần Vượng Đức cung kính nói: “Hoàng Thượng, chính là tin chiến thắng điện hạ truyền đến sao.”
Thuận Hòa đế gật đầu, mặt rồng đại duyệt, “Đúng là Liễm Chi đã thắng trận, tạm thời Bình Cao thành không còn nguy cơ, trong thư còn nói lần này Tống Tam cô nương lập công lớn, thuốc cầm máu và thuốc cứu mạng do nàng phối đã cứu được không ít binh lính.”
“Tống Tam cô nương quả nhiên là quảng thi thiện hạnh* , làm việc thiện tích đức.” Trần Vượng Đức biết được hoàng đế vẫn luôn muốn ban thưởng cho Tống Tam cô nương, lúc này ông ấy lại thêm mấy lời hay về Xu Xu.
*Quảng thi thiện hạnh: Ưa làm việc thiện giúp người, tích góp phước đức.
Thuận Hòa Đế cười nói: “Tống Tam cô nương đáng nhận thưởng.” Cũng không chỉ như thế, trong thư Thục Vương còn nói nguyên liệu chính trong thuốc cứu mạng đó là nhân sâm.
Thuận Hòa đế biết ý tứ của nhi tử là gì, là hy vọng ban cho Tống Tam cô nương một ít nhân sâm, dù sao thứ này giá rất đắt, hiệu thuốc bắc không có nhiều.
Thuận Hòa đế vốn là đã có ý định ban thưởng cho Xu Xu, lại thêm lần này lập công lớn, hai loại thuốc kia đã cứu được rất nhiều binh lính, Thuận Hòa đế gọi Trần Vượng Đức hạ chỉ, tự mình viết một thánh chỉ.
Lúc viết thánh chỉ Thuận Hòa đế do dự một chút, hỏi Trần Vượng Đức bên cạnh, “Ngươi nói xem, Liễm Chi có ý gì với Tống Tam cô nương hay không? Trong thư thì cố gắng khen người ta, hỏi hắn muốn tứ hôn hay không thì hắn cũng không nói.”
“Nô tài cả gan đoán tâm tư của Đại điện hạ một chút.” Trần Vượng Đức thật cẩn thận.
Thuận Hòa đế nói: “Trẫm cho ngươi nói.”
Trần Vượng Đức cẩn thận chặt chẽ nói: “Nô tài đoán Đại điện hạ rất thương tiếc Tống Tam cô nương, biết được nếu để Thánh Thượng ban hôn, sợ rằng Tống Tam cô nương chỉ có thể ở trong phủ, rốt cuộc không thể xuất môn làm nghề y cứu người nên Đại điện hạ mới không xin Thánh Thượng tứ hôn, vẫn là muốn từ từ để cho Tống Tam cô nương thêm hai năm nữa.”
Thuận Hòa Đế giật mình, lắc đầu bật cười, “Xú tiểu tử này thật ra lại rất biết nghĩ cho cô nương nhà người ta, thôi, trẫm ban cho Tống Tam cô nương một phong hào, để mấy người trong kinh thành ngậm miệng lại, cũng để cho Tống Tam cô nương thanh tịnh một hai năm, đợi Liễm Chi từ biên thành trở về thì bàn hôn sự, lúc ngươi tới phủ quốc công tuyên đọc thánh chỉ, cũng ra hiệu cho họ một chút, đừng để họ tùy ý đính hôn Tống Tam cô nương .”