Anh vừa moi móc vừa trêu đùa viên trân châu cứng rắn ở tiểu huyệt cô, dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ gấp đôi, cô cảm giác cả người như là sắp chết đến nơi.
Trong đầu bỗng nhiên hiện lên một tia sáng, Ngôn Sanh hô hấp căng thẳng, nhìn thấy một dòng dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt trong lúc cô cào trào liền phun ra từ miệng nhỏ của cô, bắn tới cái gương đối diện.
Cô nhìn thấy cảnh này vô cùng rõ ràng.
Cô thật sự bắn ra.
Dưới sự đùa giỡn của Thẩm Hoài Xuyên.
Cao trào qua đi, cô cũng giống như bị rút đi hết sức lực, toàn thân xụi lơ ngã vào trong lòng ngực của anh.
Thẩm Hoài Xuyên đỡ lấy một bên vai cô, “ Nhìn thấy bản thân bị tôi làm tới phun nước rồi sao?”
“ Nếu như chưa nhìn thấy, tôi không ngại làm lại một lần nữa cho em xem đâu.”
“ Đừng...” Ngôn Sanh hoảng sợ, vội vàng ngăn cản anh, liên tục bị anh làm đến cao trào hai lần, cô thật sự không chịu nổi cao trào lần nữa.
Thẩm Hoài Xuyên thấy cô thừa nhận, lúc này mới cảm thấy hài lòng rút ngón tay từ trong người cô ra.
Anh cầm lấy côn ŧᏂịŧ đã sớm cứng rắn, hướng đến miệng tiểu huyệt cô hung hăng đâm vào.
“ A...” Ngôn Sanh bị anh đâm vào cơ thể không ngừng lắc lư, ngay cả một câu cũng không thể nói hoàn chỉnh, “ Anh, anh rõ ràng nói...”
“ Nói cái gì?” Thẩm Hoài Xuyên nắm lấy hai tay cô, ánh mắt nhìn chằm chằm nơi giao hợp dưới thân, “ Tôi cũng đã nói, không nên tin tưởng lời của đàn ông lúc ở trên giường.”
Cô cắn môi, khẽ rêи ɾỉ, cảm giác hai chữ “ vô sỉ” dùng để hình dung người đàn ông này.
Bao qυყ đầυ chạm đến miệng tiểu huyệt, sau đó cả côn ŧᏂịŧ đều chui vào bên trong, thỉnh thoảng đâm mạnh, thậm chí chạm vào miệng tử ©υиɠ.
“ A a...”
Ngôn Sanh không khống chế được thét chói tai, cảm giác bên trong tiểu huyệt vừa đau vừa tê dại, cô muốn nói với anh bản thân chịu không nổi, nhưng bị hắn cắm đến căn bản không nói nên lời.
Cô cũng không biết người đàn ông trên người mình có bao nhiêu tinh lực, giống như vĩnh viễn không biết mệt mỏi.
Trận làʍ t̠ìиɦ kịch liệt và điên cuồng này vẫn tiếp diễn cho đến khi trời tờ mờ sáng, cuối cùng cô chống đỡ không được sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt mà ngất đi, trước khi nhắm mắt lại cô còn chút ý thức, là Thẩm Hoài Xuyên đặt vào trong người cô thêm một ngón tay.
Tỉnh lại đã là buổi chiều.
Ngôn Sanh mở mắt, cảm giác cơ thể giống như bị xe nghiền nát, vừa rát vừa đau.
Ánh mắt cô đảo qua bốn phía, phát hiện cảnh vật vô cùng lạ lẫm, bên hông còn có một cánh tay dài.
Thẩm Hoài Xuyên còn chưa thức dậy.
Ngôn Sanh cố nén sự ghê tởm và buồn nôn ở trong lòng, di chuyển cánh tay hắn ra khỏi người, sau đó ngồi dậy.
Cô không dám phát ra âm thanh, không có mang dép, chân trần đi vào phòng tắm, nhặt lên quần áo của bản thân mặc vào.
Quần áo bị nước làm ướt, mặc ở trên người có chút lạnh, lạnh lẽo giống như lòng cô.
Tất cả, hẳn là nên kết thúc rồi chứ?
Ngôn Sanh đứng trước bồn rửa mặt, dùng nước lạnh rửa mặt, sau đó chỉnh lại quần áo của bản thân một lần.
Cổ áo cao che khuất vết hôn loang lổ ở cổ, nhưng che giấu không được vẻ chật vật cả người cô.
Khi từ trong phòng tắm bước ra, Thẩm Hoài Xuyên đã ngồi trên sô pha của phòng khách.
Nửa người trên của anh dựa vào lưng ghế, toàn thân toát lên sự lười biếng.
Ngôn Sanh nhìn thấy anh, sau khi hoảng sợ hai giây thì lấy lại bình tĩnh, “ Thẩm tiên sinh, những gì anh muốn cũng đã chiếm được rồi, hy vọng anh có thể nói phải giữ lấy lời, để cho hắn đi.”
Thẩm Hoài Xuyên không chút để ý mà thản nhiên lấy hộp thuốc lá trên bàn trà, rút ra một điếu.
Ngôn Sanh vô cùng căm ghét dáng vẻ cao cao tại thượng của anh, cuộc sống không có sự bình đẳng, nhưng dựa vào cái gì mà bọn họ ỷ vào quyền cao chức trọng một cái búng tay là có thể gϊếŧ chết một sinh mạng?