Cô vừa muốn hỏi anh làm cái gì, còn chưa kịp mở miệng đã thấy Thẩm Hoài Xuyên dùng một tay cầm lấy côn ŧᏂịŧ thô to giữa hai chân.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cảm thấy còn lớn hơn so với vừa rồi.
Gân xanh trên côn ŧᏂịŧ đan xen nhau dữ tợn, bao qυყ đầυ có thể ngang bằng với quả trứng vịt.
Thẩm Hoài Xuyên kéo cô đến trước bồn rửa mặt, sau đó ôm lấy để cô ngồi lên trên, một lần nữa kéo hai chân cô ra...
Tiểu huyệt bị dâʍ ŧᏂủy̠ làm cho ướt nhẹp hiện ra, mặc dù có chút sưng sưng, nhưng rõ ràng đã tốt hơn so với lúc vừa rồi.
Hẳn là, có thể làm được rồi chứ?
Hai ngón tay của anh khép lại, trực tiếp tiến thẳng đến tiểu huyệt chen vào trong.
Dù sao cô cũng đã chảy ra không ít dâʍ ŧᏂủy̠, cũng không cần phải làm bước dạo đầu.
Mặc dù đã đủ trơn, nhưng vách thịt đột nhiên bị vật lạ xâm nhập, Ngôn Sanh vẫn là không kịp thích ứng, “ A...”
“ Cũng đã phá thân rồi, vẫn còn chặt như vậy.” Thẩm Hoài Xuyên cau mày, hai ngón tay ở khe huyệt chật hẹp của cô bắt đầu đâm vào rút ra.
“ A a... không, không được...”
Ngôn Sanh thở dốc dồn dập, những lời cầu xin của cô cũng không có đổi lấy được chút thương tiếc nào, ngược lại đổi được anh ở trong tiểu huyệt chạm đến điểm G một cái thật mạnh bạo.
“ A a...” Không không ngừng kìm chế tiếng thét chói tai, âm thanh vừa dâʍ đãиɠ vừa phóng túng.
Thẩm Hoài Xuyên dùng sức ở đầu ngón tay vân vê điểm mẫn cảm, vừa vuốt ve vừa hỏi cô, “ Có thích không?”
“ Rất, rất khó chịu...” Ngôn Sanh muốn khép lại hai chân, nhưng bị anh giữ chặt không nhúc nhích được.
Tiểu huyệt dưới sự trêu đùa của anh dần dần ướt đẫm, dâʍ ŧᏂủy̠ dinh dính chảy từ trên tay anh chảy xuống.
“ Sao lại nhiều nước như vậy, dâʍ đãиɠ đến chết người.” Thẩm Hoài Xuyên càng mạnh thêm, đầu ngón tay cái hung hăng khảy khảy viên trân châu của cô.
Trong khoảng thời gian ngắn mà Ngôn Sanh đến cao trào vài lần, cơ thể đã mẫn cảm đến không chịu được, nơi đó sao có thể chống lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, rất nhanh liền co giật một đợt, phun ra dâʍ ŧᏂủy̠.
“ A a...” Cô kích động thét chói tai, tiểu huyệt co rút kẹp chặt lấy tay anh, “ Không, không xong rồi...”
Nếu không phải là có cái màиɠ ŧяiиɧ đó, tôi thật sự nghi ngờ em bị Lục Đình Thần dạy dỗ ra thành cái dạng gì.” Thẩm Hoài Xuyên nắm lấy cằm cô nâng lên, đối diện với cái gương, “ Xem xem bản thân ở trong gương, rốt cuộc có bao nhiều dâʍ đãиɠ.”
Ngôn Sanh điên cuồng lắc lắc đầu, muốn để anh buông tha cho bản thân.
“ Nhìn xem tiểu huyệt của em.” Thẩm Hoài Xuyên cắn răng, gằn từng chữ có chút tức giận, “ Tôi chỉ dùng ngón tay khảy vài cái liền có thể phun nước.”
“ Không được... a...”
Cô không muốn nhìn, nhưng trong gương phản chiếu một màn này lại đem toàn bộ sự chật vật cùng với sự lúng túng của cô phơi bày ra hết.
Sau khi tiểu huyệt cao trào miệng huyệt co rút lại, dâʍ ŧᏂủy̠ ở bên trong muốn thoát ra, chảy ra ướt cả bồn rửa mặt.
“ Tôi, tôi không có...”
Cô không muốn thừa nhận thân thể của chính mình thật sự dâʍ đãиɠ theo như lời anh nói, một khi thừa nhận, vậy tình cảm của cô đối với Lục Đình Thần được tính là cái gì?
Tình yêu dành cho một người, cơ thể lại thuần phục dưới thân của một người đàn ông khác?
“ Không có?” Thẩm Hoài Xuyên cười lạnh, “ Được, vậy tôi sẽ cho em nhìn xem, rốt cuộc là có hay không.”
Anh đem hai chân cô tách ra đến cực hạn, để tiểu huyệt hiện ra trước gương, “ Nhìn chằm chằm vào bên trong!”
Ngôn Sanh nghĩ muốn nhắm mắt lại, rồi lại giống như bị si mê, ngơ ngác nhìn xuống dưới.
Thẩm Hoài Xuyên cắm hai ngón tay vào cơ thể cô không có rút ra, lại tiếp tục ở bên trong gây sóng gió, đầu ngón tay lục lọi chỗ mẫn cảm kia hung hăng mà chơi đùa.
Lần này anh còn ác hơn vừa rồi, hoàn toàn hướng tới mục đích là làm cho cô phun nước.
Ngôn Sanh bị ngón tay của anh đâm chọc khiến cho liên tục thét chói tai, đến cuối cùng, âm thanh khàn khàn cũng không phát ra nổi.