“Ưm……” Trong miệng Ngôn Sanh phát ra tiếng ưm nho nhỏ, tiểu bức co chặt một trận, lại không thể kiểm soát tuôn ra một dòng dâʍ ŧᏂủy̠.
Thật sự cô không biết tại sao thân thể của mình lại như vậy, trong lòng rõ ràng chống đối người đàn ông này tới chán ghét cực độ.
“Thật chặt.” Thẩm Hoài Xuyên bị cô hút đến da đầu tê dại: "Lúc này mới chỉ là một ngón tay mà thôi, nếu dươиɠ ѵậŧ của tôi cắm vào, không phải sẽ bị tiểu bức lẳиɠ ɭơ cắn đứt?”
Anh biết cô là xử nữ, cũng biết nhất định sẽ rất chặt, nếu không thì sẽ không có kiên nhẫn giúp cô mở rộng như thế, nhưng lại thật không ngờ được chặt đến cả một ngón tay cũng nửa bước khó đi……
Cuối cùng, đã thâm nhập đi vào trọn một ngón tay.
Anh nhẹ nhàng thọc vào rút ra qua lại, nhìn thấy huyệt thịt của cô lúc bị mình lôi kéo ra, sau đó lại bị đâm trở về.
Dần dần, thân thể căng thẳng của Ngôn Sanh thả lỏng ra, cuối cùng một ngón tay của anh cũng có thể không gặp trở ngại.
Thẩm Hoài Xuyên lại thử thăm dò cắm vào thêm một ngón tay, cảm giác được tiểu bức của cô lúc anh cắm vào rõ ràng rụt lùi lại.
“Anh, anh muốn thì nhanh lên……” Miệng cô bật ra tiếng nức nở, vừa khuất nhục vừa tủi thân: "Không cần phải đùa bỡn tôi như vậy……”
Người đàn ông nghe vậy, nhịn không được phát ra tiếng cười nhẹ, anh cố ý xuyên tạc hàm ý của cô: “Gấp không chờ nổi hửm?”
Ngôn Sanh cắn chặt cánh môi, không muốn phản ứng với anh.
Không phải gấp không chờ nổi, chỉ có điều dù sao thì hôm nay bất luận ra sao cũng tự cô trốn qua, vậy còn không bằng sớm kết thúc một trận hoang đường ngoài ý muốn này.
Nhịn nhịn, nhịn đến lúc kết thúc thì tốt rồi.
Cô ở trong lòng an ủi chính mình như vậy.
Chỉ cần qua tối nay, về sau bọn họ sẽ không còn quan hệ, sau cùng cô cũng có thể cùng với Lục Đình Thần bình an vững vàng mà sống.
Thẩm Hoài Xuyên kéo hai chân nhỏ nhắn trắng nõn của cô quấn lên trên eo của mình, cầm lấy côn ŧᏂịŧ cọ xát nơi riêng tư cô, cự long hễ chút lại nảy lên một chút, dường như đã gấp không chờ nổi muốn chui vào cái động nhỏ hẹp kia.
Qυყ đầυ nghiêng qua cọ xát cửa động của cô, chọc đến âm đế hồng nhạt ở trước.
Thứ này cùng với ngón tay anh không giống nhau, thô chắc hơn không biết bao nhiêu lần, lại còn cứng, chọc Ngôn Sanh thoáng cái đã bắt đầu run rẩy.
“Ngoan,” Anh dụ dỗ cô: "Tự mình tách tiểu bức ra.”
Ngôn Sanh lưỡng lự phân vân không hề động tay, cô biết rõ đêm nay bản thân chạy trời không khỏi nắng, nhưng chủ động tách chỗ đó ra…… Thật sự cô không làm được.
Thẩm Hoài Xuyên thấy cô không hề phản ứng, sắc mặt lạnh lùng: "Sao nào, không bằng lòng nữa?”
Cũng đã đến bước này, Ngôn Sanh cũng không muốn lại chọc anh không hài lòng, không tình nguyện chủ động chìa tay tách mở tiểu bức ra.
Dâʍ ŧᏂủy̠ tuôn trào càng ngày càng mãnh liệt, làm ướt khăn trải giường dưới thân.
Thẩm Hoài Xuyên bóp chặt một chân cô, tay khác cầm phần gốc côn ŧᏂịŧ của mình, qυყ đầυ màu tím đen chống lên cửa miệng chật hẹp ẩm ướt của cô, chui vào bên trong một ít.
“A, a ha……” Ngôn Sanh trong lòng vừa sợ vừa thẹn, hai chân vươn thẳng run run.
Qυყ đầυ mới tiến vào phân nửa, cô đã đau đến sắc mặt trắng bệch, không ngừng co rụt cơ thể lại, muốn bắt anh gạt bỏ ra.
Thẩm Hoài Xuyên bị cô kẹp đến nửa bước khó đi, cứng rắn chen vào bên trong chính anh cũng không chịu nổi, chỉ có thể kiên nhẫn dụ dỗ cô: "Ngoan, thả lỏng thân thể, em như vậy tôi không vào được……”
Căn bản Ngôn Sanh nghe không vào lời anh, trong miệng chỉ kêu loạn “ưm ưm a a”.
Anh bất đắc dĩ phải đè lại âm đế của cô xoa nắn, nỗ lực giúp cô thả lỏng.
“Ưm ư……” Ngôn Sanh bị anh xoa liên tục thở dốc yêu kiều, mồ hôi thấm ướt tóc dán bên gò má.
Qua một lát, chờ cảm giác được cô có chút buông lỏng, anh mới thử thăm dò bước tiếp theo.
Toàn bộ qυყ đầυ hoàn toàn cắm sâu vào nơi chật hẹp của cô, trong miệng Ngôn Sanh bật ra tiếng kêu rên, đau đến hít thở cũng hơi không thoải mái.