Nghiệt Hỏa (H)

Chương 16: Há miệng ngậm lấy âm đế của cô

Hai mảnh môi âʍ ɦộ vừa rồi trải qua kɧıêυ ҡɧí©ɧ của anh không hề khép lại, hai bên hơi rộng mở về hai phía khác nhau, bên trên dính dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt sánh mịn, màu sắc kia vừa hồng vừa non mềm, giống với hạt nhũ hoa của cô.

Cửa miệng chật hẹp rất nhỏ, vừa thấy liền biết không bị thao quá nhiều, run lên run lên phun dâʍ ŧᏂủy̠ ra bên ngoài, vô cùng dâʍ đãиɠ.

Yết hầu Thẩm Hoài Xuyên căng chặt một trận, linh hồn cũng đã bị câu mất, nhịn không được cúi đầu, há miệng trực tiếp ngậm lấy âm đế của cô.

“A ưm ——”

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mức rốt cuộc khiến cho Ngôn Sanh không khống chế được chính mình, đột nhiên phun ra một dòng nước lớn.

“Tiểu bức non mềm này, thật đúng là lẳиɠ ɭơ.” Thẩm Hoài Xuyên đêm nước chảy ra từ bên trong nơi chật hẹp của cô nuốt hết: "Nếu không phải còn có một tầng màиɠ ŧяiиɧ kia, thật sự rất giống như đã bị người ta dạy dỗ khá tốt.”

Ngôn Sanh thật sự không chống lại được loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, vội vàng ôm lấy đầu của anh: "Không, đừng mà……”

Thẩm Hoài Xuyên cầm lấy cổ tay của cô kéo ra, dùng hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn âm đế, tỉ mỉ cọ xát.

“A a…… Ưm……” Thân thể cô không ngừng run rẩy, dâʍ ŧᏂủy̠ càng tuôn ra mạnh mẽ.

Anh mυ'ŧ một hồi lâu, thấy cô thật sự chịu không nổi miệng mới nhả ra, đầu lưỡi linh hoạt liếʍ quá âm môi của cô, lại thử thăm dò cắm vào trong miệng tiểu bức.

“Không, không được ưm……” Ngôn Sanh nghe được thanh âm của mình đều đã phát run, cô muốn khép lại hai chân, nhưng lại càng kẹp chặt đầu của anh.

Anh…… Đầu lưỡi của anh ta cắm vào rồi……

Bàn tay to của Thẩm Hoài Xuyên nắm chặt eo cô nâng lên cao, sau đó thoáng cái dùng sức, đem toàn bộ nơi chật hẹp của cô nhét vào trong miệng của mình.

Ngôn Sanh ở dưới sự liếʍ láp của anh hoàn toàn xụi lơ, nắm chặt khăn trải giường, lại phun ra một dòng dâʍ ŧᏂủy̠.

Thẩm Hoài Xuyên đem sợi chỉ bạc dâʍ đãиɠ trên cằm lau đi, ngửa đầu ngẩng lên hỏi: "Thích không?”

Ngôn Sanh há miệng hít thở từng ngụm lớn, căn bản không có sức lực trả lời anh.

Trong đầu cô giống hệt như là có người ở đốt pháo hoa, vang bùm bùm một trận, rung động đến cả người đều sắp chết.

Hai mảnh non mịn sinh ra giữa chân không ngừng run lên, bị làm đến khép cũng không khép lại được.

Thẩm Hoài Xuyên kéo áo ngủ trên người xuống, cự vật giữa háng kia vừa thô lại vừa lớn lộ ra, qυყ đầυ rất lớn có màu tím đen, thân gậy đầy gân xanh đan xen, thoạt nhìn vừa dữ tợn lại vừa ngấm người.

Ngôn Sanh khẽ liếc sang dươиɠ ѵậŧ sưng to như thiết của anh, tim cũng ngừng đập.

“Em chủ động hiến thân, nên chủ động tự giác.” Thẩm Hoài Xuyên nắm lấy bả vai của cô, mang cô kéo đến trước mặt mình: "Lấy lòng tôi.”

“Tôi, tôi sẽ không……” Ngôn Sanh bị cự vật giữa hai chân anh dọa sợ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

“Sẽ không không việc gì.” Thẩm Hoài Xuyên cười khẽ: "Em có thể từ từ sờ soạng, dù sao hôm nay tôi đều có kiên nhẫn và thời gian.”

Cô không có biện pháp, cũng không có đường lui, đành phải dựa vào một chút kinh nghiệm của mình từ lúc xem được trong tiểu thuyết kia tới lấy lòng anh.

Đầu tiên là vươn bàn tay nhỏ bé không ngừng run rẩy ra, sau đó chậm rãi, nắm lấy côn ŧᏂịŧ cứng rắn của anh……

“Hít ——”

Trái lại Thẩm Hoài Xuyên thoải mái đến hít hà một hơi, cảm giác máu huyết cả người cùng lúc dồn về hướng dươиɠ ѵậŧ.

Ngôn Sanh từ thuở bình sinh tới nay lần đầu làm loại sự tình này, giống như ruồi bọ không đầu không có chút manh mối nào, lúc vuốt ve dươиɠ ѵậŧ anh cũng không khống chế tốt sức lực, không phải nhẹ chính là mạnh.

Cảm giác thoải mái không được nhiều, đôi khi trái lại rất đau.

Ánh mắt Thẩm Hoài Xuyên đảo qua, liếc mắt thấy được cặρ √υ' no đủ của cô, giữa cổ họng lại căng chặt một trận.

Anh ôm vòng eo của cô, đem cô nhét xuống dưới thân của mình, sau đó áp sát đè lên.

Ngôn Sanh nhìn người đàn ông trên thân mình, y như đầu dã thú đáng sợ.

Thẩm Hoài Xuyên lại sờ đến nơi chật hẹp của cô, ở cửa huyệt cắm vào phân nửa ngón tay, sau đó kéo xuống.

Tiểu huyệt hồng hồng mịn màng bị kéo ra một khe hở hẹp dài, ngón tay anh còn đang định thử tiến về phía trước.