Ngôn Sanh nhắm mắt lại, mặc kệ anh nói gì cô đều không thèm để ý.
Một khắc đêm xuân giá ngàn vàng, loại thời điểm này, Thẩm Hoài Xuyên cũng không có tâm tư so đo với cô những việc nhỏ râu ria này.
Ngón tay anh rút ra khỏi bên trong huyệt cô, xuôi theo tuyến eo của cô hướng lên trên, cuối cùng dừng ở trước ngực.
Hai gò bồng đào tuyết trắng không bị bra ngực trói buộc, hoàn toàn nhảy lọt vào trong đáy mắt anh, trắng nõn còn mượt mà.
Nhũ hoa và vùng xung quanh cặp ngực nổi lên màu hồng nhạt, khiến người ta nhìn thấy liền không nhịn được muốn cắn lên trên một ngụm.
Thẩm Hoài Xuyên cảm giác được hít thở rất nặng nề, anh sát lại gần, gặm một hạt nhũ hoa của cô, bàn tay khác cũng không nhàn rỗi, đồng loạt ôm một bên khác.
Nhũ hoa bị khoang miệng ướt nóng bao bọc lấy, thân thể Ngôn Sanh run rẩy lâng lâng hết cả lên, khó chịu ưỡn ngực, trong miệng phát ra rêи ɾỉ khó nhịn: "A, ưm……”
Thẩm Hoài Xuyên không ngờ được thân thể của cô mẫn cảm như vậy, trong lòng vô cùng thích thú.
Anh dùng hàm răng nhẹ nhàng gặm đầu ti cô, chậm rãi mυ'ŧ vào, rất thành thạo kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô.
“A ư……”
Ngôn Sanh không thể khống chế bật ra tiếng rêи ɾỉ, cảm giác tê dại tựa như dòng điện len lỏi qua trong thân thể cô.
“Không, đừng mυ'ŧ…… Ưm……”
“Thế nào?” Thẩm Hoài Xuyên ngậm chặt đầu ti của cô, mập mờ không rõ hỏi: "Làm đau em hửm?”
“Ừm…… a……”
Anh thả nhẹ lực đạo, nhưng vẫn như cũ không hề nhả ra, gom càng nhiều nhũ thịt ngậm vào trong miệng.
Hai tay Ngôn Sanh nắm chặt khăn trải giường, trên trán túa ra tầng tầng mồ hôi mỏng.
“Nghe chính em kêu rối loạn một chút.” Thẩm Hoài Xuyên dùng đầu ngón tay véo chặt một bên nhũ hoa khác của cô: "Vật nhỏ thiếu được an ủi.”
Anh hoàn toàn chưa phát giác ra trong lời nói của mình có bao nhiêu hạ lưu khó có thể nghe lọt vào tai, Ngôn Sanh xấu hổ kinh khủng, hận không thể tìm một cái khe đất chui vào.
Thẩm Hoài Xuyên chơi đùa cặp ngực của cô không biết mệt, đau đớn từ lúc ban đầu của cô từng bước biến thành tê dại, dưới thân cũng tuôn trào ra một luồng nhiệt.
“Ưm…… Đừng, đừng mà……” Ngôn Sanh đầu óc choáng váng, cảm giác giống như bị anh chơi hỏng.
“Vì sao lại đừng?” Miệng Thẩm Hoài Xuyên hút thật mạnh: "Đùa ti em khó chịu sao?”
Mẹ nó, vừa non vừa mềm, thật muốn một ngụm nuốt luôn.
“Khó chịu quá……Hu hu……” Cô nức nở kêu: "Rất ngứa……”
“Chỗ nào ngứa? Bên trên hay là ở phía dưới?” Thẩm Hoài Xuyên một bên hỏi, một bên dùng cái tay khác sờ soạng lên xuống: "Là tiểu bức ngứa hử?”
(*) 小逼- tiểu bức: chỗ chật hẹp
Anh sờ soạng tìm được âm đế của cô, vừa nhẹ vừa nặng khảy.
“A ưm……” Lần đầu Ngôn Sanh nếm thử chuyện tìиɧ ɖu͙©, làm sao chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy: "Không, đừng mà……”
“Tôi thấy em rất thoải mái.” Thẩm Hoài Xuyên cười gằn nói: "Nếu Lục Đình Thần chưa từng thao em, hẳn là em cũng không được thoải mái như thế này hửm?”
Cô cắn môi cố gắn ngăn cản rêи ɾỉ, thân thể bị anh xoa nhẹ chưa tới vài cái đã mềm nhũn.
Người đàn ông lại mυ'ŧ ngực một hồi lâu sau mới nhả ra, đôi tay kéo hai chân cô ra, đặt mình vào trong đó.
Tim Ngôn Sanh lập tức vọt lên tới cổ họng: "Anh……”
“Cho tôi chơi đùa nơi chật hẹp.”
“……”
Mặt cô lập tức bùng nổ thành màu đỏ: "Đừng……”
Giọng điệu nhẹ nhàng bay bổng, nghe vào trong tai Thẩm Hoài Xuyên ngược lại càng như là muốn kháng cự còn nghênh đón.
“Nếu tôi không đem nơi chật hẹp đó của em chơi đùa thật lâu, trong chốc lát nữa lúc dươиɠ ѵậŧ cắm vào, người đau chính là em.” Vẻ mặt anh nói đương nhiên, giống như là vì muốn tốt cho cô.
Ngôn Sanh vẫn muốn cự tuyệt, lại không ngăn cản được động tác của anh, trơ mắt nhìn anh nâng cao hai chân của mình.
Tiểu bức sớm đã ướt đẫm rộng mở phơi bày dưới đáy mắt anh.
Bên trong phòng ngủ mở đèn, ánh sáng rất sáng, Thẩm Hoài Xuyên đem toàn bộ nơi riêng tư của cô nhìn rõ rõ ràng ràng.