Ngôn Sanh cắn chặt khớp hàm có hơi phát run, nhìn chằm chằm khuôn mặt trưng ra vẻ đạo mạo trước mặt này, hận không thể hung hăng tát một cái lên đó.
Nhưng…… Cô không dám.
Không có việc gì cả, cô an ủi trong lòng mình như vậy, chẳng qua là ngủ với anh ta một lần mà thôi.
Một đêm của cô, đổi lấy một mạng của Lục Đình Thần, món giao dịch này không lỗ.
“Đến phòng ngủ đi,” Ngôn Sanh đem sự oán giận trong lòng kia nuốt nghẹn trở về: "Tôi sẽ chứng minh cho anh, là tôi tự nguyện, anh không hề cưỡng ép tôi.”
“Chứng minh thế nào?”
“……” Cô cảm thấy bản thân suýt nữa bị anh bức điên.
Thẩm Hoài Xuyên thấy biểu tình của cô càng ngày càng tuyệt vọng, nước mắt nhịn hồi lâu cũng vỡ đê tuôn ra, trong lòng không ngọn nguồn mềm xuống.
Anh thở dài, không tiếp tục trêu đùa cô: "Quên đi.”
Nói xong, bàn tay dày rộng từ bên hông cô trượt đến chỗ khớp gối chân, cúi người xuống bế cả người cô lên, bước đi hướng tới phòng tắm.
Thẩm Hoài Xuyên bật nước thật ấm ở trong bồn tắm, sau đó đem cô thả vào trong: "Trước tiên tắm rửa.”
Ngôn Sanh đan chéo hai tay ôm lấy chính mình, rõ ràng đặt mình vào trong làn nước ấm áp, nhưng cô vẫn cảm thấy cả người lạnh như băng.
“Cởϊ qυầи áo ra.”
Mệnh lệnh của người đàn ông từ trên đỉnh đầu truyền xuống, ngang ngược, cường thế, không cho phép khước từ.
Ngôn Sanh buông bản thân ra, run rẩy bắt tay vào cởϊ qυầи áo trên người ra.
Cởi thẳng cho đến khi trần như nhộng, lại cuộn tròn mình trong bồn tắm lớn, hai tay vun vén ở trước ngực, có thể ngăn cản nhiều một chút thì là một chút.
Tuy rằng biết rõ, làm như thế là tốn công vô ích.
Thẩm Hoài Xuyên từng bước một tới gần, cô sợ hãi lùi về phía sau, nước trong bồn tắm theo động tác của cô tràn ra rất nhiều.
Ngôn Sanh ngửa đầu ngẩng lên, chống lại cặp mắt hẹp dài kia của hắn, ở trong ánh đèn tối tăm đặc biệt lạnh lẽo mê hoặc.
“Tắm đi.” Động tác anh không tiến thêm một bước, ở bên cạnh bồn tắm ngồi xuống, thúc giục nói: “Nhanh chóng tắm rửa xong làm chuyện nghiêm chỉnh.”
Trong lòng run sợ trôi qua hai mươi phút, Thẩm Hoài Xuyên dần dần có hơi mất kiên nhẫn chờ đợi, thấy cô vẫn luôn không có ý tứ đi ra, trực tiếp mang cô từ trong nước vớt lên.
Anh ôm cô trở lại phòng ngủ, đem cô ném lên trên giường, sau đó kéo dây lưng bên hông áo ngủ ra.
Làn da rõ ràng màu mật ong trên ngực của người đàn ông hoàn toàn lộ ra, Ngôn Sanh không dám nhìn anh, ánh mắt không yên quét qua khắp nơi.
Giờ khắc này, cô thật sự hy vọng bản thân là một kẻ đui mù, cái gì cũng không nhìn thấy.
Thẩm Hoài Xuyên quỳ một gối xuống giường, giật bàn tay đang che ở trước ngực cô ra: "Không phải cam tâm tình nguyện sao?”
“……”
Anh nhìn chằm chằm vẻ mặt đầy khuất nhục của cô, bên môi tùy ý giơ lên ý cười tàn nhẫn: "Nằm xuống, mở chân ra.”
Ngôn Sanh khép hai chân lại, không biết làm thế nào cho phải.
“Không muốn để Lục Đình Thần tiếp tục sống hay sao?”
Anh nói một câu, kí©ɧ ŧɧí©ɧ khuôn mặt nhỏ cô vốn không chút huyết sắc càng thêm trắng bệch.
Ngôn Sanh sau một lúc lâu do dự, cuối cùng vẫn nằm xuống mở chân ra.
Thẩm Hoài Xuyên cúi người mình xuống, hai mắt nhìn chằm chằm vào giữa hai chân cô, rừng cây màu đen che giấu tiểu huyệt non mềm yêu kiều của cô, hai mảnh cánh hoa liên tục run rẩy, dường như cũng đang sợ hãi.
Anh duỗi tay khảy một bên cánh hoa, cười nhạt: "Non nớt như vậy, vẫn còn hồng nhạt.”
Ngôn Sanh gắt gao cắn môi, nước mắt trong suốt hoàn toàn chảy vào giữa sợi tóc mai.
Thẩm Hoài Xuyên vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng xoa nắn âm đế mềm mại bên dưới cô.
Cô không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, âm đế dần dần cứng lên, cửa huyệt nho nhỏ cũng tiết ra một cổ dịch thể bôi trơn trong suốt.
Ngón tay thon dài của người đàn ông nhẹ nhàng cắm vào, đang cảm nhận được tầng trở ngại kia thì dừng lại.
Rất tốt, mấy ngày nay, cô vẫn chưa cùng Lục Đình Thần lên giường.
“Em nói xem, nếu như Lục Đình Thần biết nữ nhân của hắn hiện giờ đang nằm trên giường của tôi, thì sẽ như thế nào?”