Thẩm Hoài Xuyên.
Ngôn Sanh hít thở căng thẳng, không nghĩ tới sẽ từ trong miệng Lục Đình Thần nghe thấy cái tên này.
Cho nên, kẻ mà bọn họ trêu chọc là cùng một người?
“Sanh Sanh, trong khoảng thời gian này em vẫn đừng nên liên lạc với anh,” Lục Đình Thần thấy cô im lặng, lại gắng tự nói: "Em là người vô tội, chưa từng tham dự qua những việc này, anh không thể liên lụy em.”
Hắn nói xong câu này, Ngôn Sanh vẫn không hề đáp lại.
Dần dần Lục Đình Thần có hơi sốt ruột: "Sanh Sanh?”
Ngôn Sanh chậm rãi mở mắt ra, cố nén chua xót ở trong lòng: "Anh đồng ý với em, nếu như lần này có thể bình an vô sự, sau này hãy thu tay lại, đừng tiếp tục hại người hại mình, được không?”
“Anh cũng muốn bình an vô sự thu tay lại, nhưng…… Không có khả năng.”
“Vì sao lại không có khả năng?”
“Thẩm Hoài Xuyên đã theo dõi anh, cho dù anh có thu tay lại, một kiếp này cũng chỉ có thể trốn chạy.”
Hắn thừa nhận bản thân nói lời này có phần ngấm ngầm tính kế cô, nhưng đúng là sự thật, súng của hắn bắn trúng Thẩm Hoài Xuyên một lần, tuyệt đối không thể để hắn toàn thân trở ra.
“Em nói nếu như.” Ngôn Sanh ngầm chịu đựng bực bội trong lòng: "Nếu có thể bình an thoát thân, sau này chúng ta phải sinh sống thật tốt, được không?”
Hồi lâu.
Cuối cùng Lục Đình Thần ở giữa lo lắng không yên của cô chậm rãi đáp về một chữ: “Được.”
Ngôn Sanh ngẩng cao đầu, muốn đem nước mắt nghẹn nuốt trở vào, ánh nắng chiếu soi vào đáy mắt cô, hoang vắng vỡ vụn.
“Sanh Sanh……” Thanh âm của Lục Đình Thần lại truyền tới.
Nhưng cô không cho hắn cơ hội nói chuyện nữa, trực tiếp treo điện thoại.
……
Thời điểm nối thông điện thoại của Thẩm Hoài Xuyên, là rạng sáng hai giờ năm mươi hai phút.
Bên kia tiếp rất nhanh, vẫn là một giọng nói điệu bộ tản mạn: "Nửa đêm gọi điện thoại cho tôi, nhớ tôi sao?”
“Thẩm Hoài Xuyên, anh đã sớm biết tôi là bạn gái của Lục Đình Thần, có đúng không?”
“Đúng.” Trái lại hắn đủ thành thật: "Sau khi phẫu thuật tôi đã biết, huống hồ hắn còn nói với tôi, hắn có một người bạn gái công tác ở trong một bệnh viện thành phố, gọi là Ngôn Sanh.”
Ngôn Sanh cười lạnh: "Cho nên anh dây dưa tôi, là vì muốn trả thù hắn?”
Trả thù?
Thẩm Hoài Xuyên nhướng mày, cảm thấy từ này có điểm mới mẻ.
Dường như đúng, dường như cũng không đúng.
Trên bàn phẫu thuật, anh cũng không biết thân phận của cô, khi đó anh cũng chỉ vừa mới sinh ra một chút thiện cảm đối với cô, không nghĩ tới chiếm đoạt.
Nhưng sau lúc biết cô là bạn gái Lục Đình Thần, tâm tư của anh đã thay đổi.
Vết súng trên ngực trái anh, là tự tay Lục Đình Thần bắn ra.
Nhiều năm qua như vậy duy nhất lần đầu anh bị người ta phản bội tính kế, còn thiếu chút nữa vì thế ném cái mạng đi, dĩ nhiên trong lòng sẽ không cam tâm.
Hắn không hề muốn tiến hành tuần tự, anh muốn dùng phương thức nhanh nhất có được cô, hoàn toàn huỷ hoại cô và Lục Đình Thần.
“Thế thì lại làm sao?” Trước đến nay Thẩm Hoài Xuyên đối với hai chữ giải thích luôn khịt mũi coi thường: "Ngôn Sanh, chắc cô không biết, vết súng bắn trên người tôi, chính là được Lục Đình Thần ban tặng.”
Đồng tử Ngôn Sanh co rụt lại.
“Hắn thiếu chút nữa đã lấy mạng tôi, hiện tại tôi muốn người phụ nữ của hắn, không quá đáng nhỉ?” Miệng lưỡi Thẩm Hoài Xuyên dần dần hung ác nham hiểm, đôi mắt trong đêm tối sáng quắc như ma quỷ.
Anh cũng không cảm thấy đây là hại cô, bởi vì cho dù anh không nhúng tay tình cảm của cô, cô và Lục Đình Thần cũng sẽ không có kết quả.
Ngôn Sanh há miệng thở dốc, nhưng không thốt ra một chữ.
Quả nhiên là trả thù.
Giữa giằng co đấu tranh của hai người đàn ông bọn họ, cô vô tội lại trở thành vật hi sinh.
“Tôi đến nơi nào tìm anh?” Khi mở miệng lại, âm thanh của cô đã khôi phục sự bình tĩnh.
“Nam Ngạn Cư, số 6 lầu ba bài mục 802.”
Ngôn Sanh ghi nhớ cái địa chỉ này ở trong lòng, tiếp đó cúp điện thoại.
Nếu có thể, cô bằng lòng dùng thân thể của mình, đổi lại hắn bình an vô sự.