Lục Đình Thần nhìn nhìn thời gian, “Anh mới vừa xuống máy bay, hiện tại đi công ty xử lý chút việc nhỏ, chắc hẳn là sẽ xử lý xong rất nhanh thôi.”
“Được.” có Ngôn Sanh khàn khàn trả lời, “Vậy anh xử lý xong sớm một chút rồi tới tìm em.”
“Ừm, đi ngủ sớm một chút, đừng thức đêm.”
Giọng điệu của hắn ôn nhu, cho người ta một loại cảm giác như đắm mình trong gió xuân, Ngôn Sanh lại tưởng tượng Thẩm Hoài Xuyên lúc trước hùng hổ doạ người, trong lòng càng thêm ủy khuất.
“Đình Thần……” Cô nhịn không được khóc ra thành tiếng, “Em……”
Lục Đình Thần cuối cùng nghe ra giọng nói của cô không thích hợp, quan tâm hỏi: “Sanh Sanh, làm sao vậy?”
“Không, không có việc gì……” Ngôn Sanh cắn môi, cứ việc để trong lòng ủy khuất, cũng không dám nói ra, “Chờ anh trở về…… Chúng ta liền ở bên nhau, được không?”
“Đồ ngốc, chúng ta không phải vẫn luôn ở bên nhau sao?”
“Em không phải là ý tứ này, em là nói……” Cô hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí: “Chờ anh trở về, liền muốn em, được không?”
Lục Đình Thần ngẩn người.
“Chúng ta ở bên nhau, lập tức kết hôn,” Ngôn Sanh trong mắt từng giọt nước mắt nóng bỏng nhiệt lệ tuôn trào rơi xuống, “Em không bao giờ muốn cách xa anh nữa.”
Cô thật sự chờ không nổi.
Cái người đàn ông kia giống hệt như ma quỷ thường thường xuất hiện ở bên người cô, tựa như một quả bom tích tắc, không chừng ngày nào đó liền sẽ nổ thật to.
Sau một lúc lâu, Lục Đình Thần mới hồi phục tinh thần lại, “Sanh Sanh, em nói thật sao?”
Bọn họ tuy rằng ở bên nhau lâu như vậy, nhưng thời khắc thân mật nhất bất quá cũng chỉ là hôn môi, chưa từng có tiến thêm một bước nữa.
Hắn biết Ngôn Sanh tính tình hướng nội, muốn đem những gì trân quý nhất lưu giữ đến cuối cùng, cho nên cũng không có miễn cưỡng cô.
Cho nên cô đột nhiên nói ra, hắn là thật sự thực ngoài ý muốn.
Ngôn Sanh lời nói chắc chắn “Ừm” một tiếng, “Đình Thần, anh mau trở lại đi, em thật sự rất nhớ anh……”
Thẩm Hoài Xuyên đã trở thành cơn ác mộng của cô, đem cuộc sống hàng ngày của cô tra tấn đến khó yên.
Thời điểm Lục Đình Thần không ở bên cạnh, hô hấp của cô đều trở nên căng chặt.
Cô cùng Thẩm Hoài Xuyên mới quen biết không lâu, nói cảm tình quá khoa trương, nhiều nhất, bất quá là anh ta nhất thời cảm thấy mới mẻ.
Chờ cảm giác mới mẻ qua đi, lần đầu tiên của cô cũng không còn, anh đối với cô còn có thể có cái gì hứng thú?
“Được, anh sẽ mau chóng trở về.” Lục Đình Thần trong giọng nói khó nén kích động, nghe được ra, hắn cũng thực sự vui sướиɠ.
Sự lo lắng cùng khẩn trương trong lòng Ngôn Sanh giảm bớt không ít, hai người lại hàn huyên trong chốc lát, lúc này mới đem điện thoại cúp đi.
Lục Đình Thần đi ra sân bay, vừa định phất tay gọi xe taxi, liền thấy một chiếc Maybach màu đen ngừng ở trước mặt.
Cửa sổ xe hạ xuống.
“Lục tiên sinh.” Huống Tử cười cùng hắn chào hỏi, nhưng thật ra lại có vẻ rất khách sáo, “Ngài khoẻ chứ, có nhớ tôi không.”
Lục Đình Thần nhận ra hắn ta.
Cũng đúng là bởi vì nhận ra được, làm hắn trong nháy mắt hiểu rõ được, lần này vì cái gì sẽ đột nhiên xuất hiện ngoài ý muốn.
……
Ngôn Sanh sau khi cúp điện thoại, vẫn là không dám ngủ.
Ở trong trạng thái nôn nóng cùng chờ đợi một đêm, chỉ hy vọng ban ngày có thể nhanh nhanh nhìn thấy Lục Đình Thần.
Cô tinh thần không tốt, xin nghỉ ba ngày không đi làm, nhưng vẫn luôn chờ đến giữa trưa, lại chờ đến Lục Đình Thần nói lại xảy ra chuyện khác, chắc phải hơn dăm ba bữa nữa mới có thể giải quyết xong.
Trong điện thoại, hắn giữa những hàng chữ lộ ra nôn nóng.
Ngôn Sanh nhịn không được truy hỏi là chuyện gì, Lục Đình Thần lại không chịu nói, chỉ nói làm cô yên tâm, hắn sẽ xử lý tốt.
Nhưng hắn càng bình tĩnh như vậy, trong lòng cô liền càng cảm thấy lo sợ bất an.
Nếu thật sự chỉ là một chút phiền toái nhỏ, làm gì đến nỗi phải kéo dài lâu đến như vậy?
Bọn họ ở bên nhau ba năm, cô cũng chỉ biết hắn làm buôn bán kinh doanh, cũng không biết làm kinh doanh lĩnh vực gì.
Lần đầu tiên, trong lòng Ngôn Sanh nổi lên hoài nghi.