Nghiệt Hỏa (H)

Chương 9: Lần đầu tiên gặp mặt em liền nghĩ đến việc thao em

Ngôn Sanh sợ tới mức thở cũng không dám thở mạnh, “Thẩm tiên sinh, tôi thật không biết ngài xem trọng tôi ở điểm nào……”

Cô chỉ là một người bác sĩ nhỏ bé bình thường mà thôi, không có gia thế tốt, cũng chỉ có một khuôn mặt hơi chút ưa nhìn.

Với thân phận địa vị của anh, muốn tìm một người phụ nữ xinh đẹp hơn khó lắm sao?

Thẩm Hoài Xuyên kéo xuống khóe miệng, “Muốn biết tôi coi trọng em ở điểm nào sao?”

Ngôn Sanh nắm chặt đôi tay, một tiếng cũng không nói.

Anh duỗi tay nắm lấy cằm của cô, nâng lên, khuôn mặt tuấn tú chậm rãi tới gần.

Hơi thở của hai người giao hòa, quấn quanh tạo ra bầu không khí ái muội.

Mặt trong ngón tay cái của Thẩm Hoài Xuyên mơn trớn cánh môi kiều nộn của cô, mỉm cười nói, “Lần đầu tiên gặp mặt em liền nghĩ đến việc thao em, cái lý do này đã đủ chưa?”

“Anh……” Sắc mặt của cô nhanh chóng đỏ lên, thẹn quá thành giận mắng: “Vô sỉ!”

“Mới nhiêu đây đã là gì đâu, về sau càng vô sỉ hơn nhiều.”

Người đàn ông vừa nói xong, liền đem cả người cô ấn ở trên vách thang máy, không màng sự hoảng sợ của cô, mà trực tiếp hôn lên.

“Ưm……” Đôi tay của Ngôn Sanh dùng sức đẩy anh ra, “Buông tôi ra, hỗn đản……”

Thẩm Hoài Xuyên mắt điếc tai ngơ, thậm chí còn quá mức mà kéo khóa kéo áo khoác của cô ra, sau đó dùng sức kéo xuống dưới.

Ngôn Sanh bên trong mặc một chiếc áo thun cộc tay, sau khi bị anh kéo áo khoác xuống, bả vai trắng nõn liền tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lộ ra ở bên ngoài.

Anh nhìn chằm chằm thân thể kiều nộn của cô, hai mắt dần dần chuyển thành màu đỏ tươi cuồng dã.

“Anh, anh muốn làm cái gì a……”

Hai mắt cô dần phiếm hồng, gấp đến độ sắp khóc ra tới nơi.

Thẩm Hoài Xuyên đè nặng môi cô tùy ý hôn lên môi, rồi sau đó lại trượt xuống đến cổ của cô, cắn lên xương quai xanh của cô, chôn mặt vào bộ ngực cao ngất.

Chỉ ngắn ngủn mấy ngày, lại bị anh như vậy khi dễ hai lần.

Cô cả người như đang bên bờ sụp đổ, nước mắt ngăn như thế nào cũng ngăn không được.

Vì cái gì…… Vì cái gì lại muốn đối với cô như vậy……

Cô cái chuyện xấu gì cũng chưa từng làm a, chỉ là ở trên bàn phẫu thuật cứu anh một mạng, anh vì cái gì mà khi dễ cô như vậy?

“Đinh ——”

Thang máy tới tầng lầu cô ở, rồi dừng lại.

Thẩm Hoài Xuyên ở trước ngực cô mυ'ŧ ra vài cái dấu vết, đem cô làm cho tới chật vật bất kham, tương phản, chính anh lại không có chút nào hỗn độn.

Cửa thang máy chậm rãi hướng hai bên mở ra, anh buông cô ra, thong thả ung dung sửa sang lại chính mình.

Ngôn Sanh cũng bất chấp chính mình chật vật, anh vừa buông lỏng tay ra cô liền lập tức gấp không chờ nổi mà chạy đi ra ngoài.

Thẩm Hoài Xuyên vẫn chưa đuổi theo ra tới.

Ngôn Sanh chạy đến cửa, hoang mang rối loạn từ trong túi tìm kiếm chìa khóa, lại bởi vì khẩn trương, tìm kiếm đến nửa ngày mới tìm thấy.

Ở phía sau, cửa thang máy vẫn luôn mở ra, Thẩm Hoài Xuyên cũng nhìn chằm chằm vào cô.

Cô run run đem chìa khóa cắm vào ổ khóa, khi cánh cửa kia mở ra trong nháy mắt, phía sau thang máy cũng chậm rãi khép lại.

“Ngôn Sanh, em sớm hay muộn cũng sẽ chủ động bò lên trên giường của tôi, không sao cả, tôi có rất nhiều kiên nhẫn để chờ đợi em.”

Một giây cuối cùng trước khi cửa đóng lại, thanh âm quỷ mị của anh xuyên thấu qua khe hở nhẹ nhàng truyền vào.

Ngôn Sanh đem cửa khóa trái, thân thể mềm mại vô lực dựa vào ván cửa chậm rãi trượt xuống mặt đất, giống như là toàn bộ thể lực đều đã bị rút cạn.

Cô ngồi xổm trên mặt đất, đôi tay nâng lên che lại mặt, nước mắt trong suốt từ khe hở ngón tay tràn ra ngoài.

……

Lục Đình Thần lần này rời đi thời gian không dài, ngày thứ ba liền đã trở lại.

Thời điểm vừa xuống máy bay đã là nửa đêm, mới vừa khởi động lại máy, Ngôn Sanh đã liền gọi điện đến.

“Làm sao vậy,” Lục Đình Thần nghe điện thoại, “Đã giờ này rồi vẫn còn chưa ngủ?”

“Em sợ hãi.” Cô nắm chặt di động, thanh âm có chút run rẩy, “Nhắm mắt lại liền luôn gặp ác mộng, không dám ngủ.”

Nghe vậy, người đàn ông nhịn không được thấp thấp cười một cái, “Đã lớn người như vậy rồi, lá gan như thế nào vẫn còn bé như vậy .”

Đúng vậy, đã lớn người như vậy rồi, lá gan như thế nào còn bé như vậy chứ.

Một mình Thẩm Hoài Xuyên, liền đem cô dọa sợ tới mức ba ngày không ngủ yên giấc được.