Thời gian nghỉ ngơi hai ngày, Lạc Vân Thanh cơ bản đều dùng vào việc "ăn thịt" nên càng trở nên kiều diễm dễ chịu.
Nhưng đối lập với cậu là Leonard, hai ngày nay hắn giống như bị yêu tinh hút hết tinh khí ngay cả quầng thâm mắt cũng hiện ra.
Điên cuồng mấy hiệp, thân thể thoải mái nhưng kỳ nghỉ cũng chỉ còn dư lại nửa ngày. Nghĩ tới ngày mai liền phải tới viện nghiên cứu, Lạc Vân Thanh trong lòng hơi có kháng cự, nhưng lại không thể không đi, cuối cùng chỉ có thể nhận mệnh thở dài một tiếng, đơn giản không thèm nghĩ nữa, dạo bước ra sân.
Lúc trước trở về còn không phát hiện sân có cái gì bất đồng, nhưng hiện tại Lạc Vân Thanh tùy ý liếc mắt một cái liền phát hiện có chỗ không thích hợp ở đó, vì thế tinh tế quan sát, chờ nhìn kỹ xong cậu mới nhịn không được che lại ngực mình, cảm giác ngực mình đau đớn giống như bị người khác cắm cho một đao!
Đôi mắt đào hoa tràn ra bi thương quả thực có thể đem người bao phu!
Lúc sau tức muốn hộc máu gọi một tiếng "Leonard!"
Đây là cái gì? Đây là cái gì?
Có tiền cũng không thể tiêu như vậy đi?
Leonard tên bại gia tử này thật không biết không làm chủ gia đình không biết củi gạo quý, cư nhiên tiêu tốn trăm triệu đồng Liên bang chỉ để mua vòng bảo hộ cao cấp cho đám cây cối không đáng tiền trong sân vườn?
Trên trăm triệu đồng liên bang đấy!
Dùng lợi nhuận của đám thực vật này một trăm năm cũng không bù nổi, mà bọn họ ở chỗ này chỉ có bốn năm! Bốn năm!
"Sao thế?"
Không biết xảy ra chuyện gì khi Leonard ra tới còn không quên cầm theo thùng tưới cây.
Tuy trong sân của bọn họ có trang trí hệ thống tưới, nhưng hệ thống tưới kia thật sự quá đơn giản, có khi còn không tốt bằng nhân lực, cho nên khi ở trường chủ yếu là hai người cẩn thận xử lý, mà hiện tại Lạc Vân Thanh đi viện nghiên cứu, cũng chỉ còn lại Leonard xử lý.
Từ lúc đầu còn luống cuống tay chân đến bây giờ bình tĩnh tự nhiên, Leonard đối với cái sân này trả giá không ít hơn Lạc Vân Thanh, hiện tại sau một quãng thời gian càng là thích xử lý những thứ không phù hợp với hoạt động của mình.
Càng nhìn càng cảm thấy cái l*иg phòng hộ trong sân này so với trong tưởng tượng của mình còn cao cấp hơn, Lạc Vân Thanh đau đầu hỏi: "Anh từ khi nào thì mua thiết bị phòng hộ?"
Vốn dĩ còn tưởng Lạc Vân Thanh có chuyện quan trọng gì tìm mình, phát hiện là việc này Leonard sửng sốt một chút sau đó nói: "Không phải mua."
Bộ dáng bình tĩnh tự tin kia vừa thấy liền biết chắc chắn không nói dối.
"Chẳng lẽ là...."
"Đúng vậy, đúng là như em nghĩ."
Em còn chưa nói gì đâu, anh sao biết được là em đang nghĩ tới cái gì?
Lạc Vân Thanh trừng mắt nhìn Leonard rõ ràng có hiềm nghi nịnh hót.
"Đây là l*иg phòng hộ năng lượng kiểu mới mà Thất Ngôn mới nghiên cứu phát minh, trước mắt còn chưa chính thức bán ra bên ngoài, nhưng vì chất lượng và công năng so với loại trên thị trường còn tốt hơn, anh thấy vừa vặn thích hợp nên mang tới đây dùng."
Khi nói những lời này Leonard rất tự tin, thậm chí khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười hài lòng đối với sản phẩm của công ty mình.
"Công ty các anh nghiên cứu phát minh l*иg phòng hộ sao? Công ty các anh không phải là bán vũ khí sao?""
Nghe được là sản phẩm mới nghiên cứu phát minh ra của công ty bọn họ chứ không phải là bỏ tiền ra mua, Lạc Vân Thanh cuối cùng cũng không đau lòng nữa, nhưng mà..,..
Cậu vẫn có chút khó hiểu, dù sao Thất Ngôn mà mọi người quen biết chính là sản xuất đủ loại vũ khí, ở trong mắt của mọi người loại đồ vật phòng ngự như l*иg phòng hộ này căn bản là không thuộc loại vũ khí.
"Phòng ngự cũng là một loại vũ khí"
Leonard dở khóc dở cười không thể không giải thích với dân thường Lạc Vân Thanh sự khác nhau giữa các loại vũ khí thuận tiện phổ cập một chút phạm vi nghiệp vụ kinh doanh chủ yếu của Thất Ngôn cùng với giới thiệu nhân tài trong công ty cho cậu.
"L*иg phòng hộ này này là Garfield chủ trì thiết kế, phạm vi trong l*иg phòng hộ có tác dụng tinh lọc không khí, điều tiết độ ấm....hơn nữa hắn còn tăng thêm một dụng cụ chuyển đổi năng lượng, làm cho l*иg phòng hộ gia tăng tác dụng bảo vệ gấp hai lần, thời gian liên tục tăng thêm 45,8% đồng thời cũng giảm bớt số lượng và phẩm chất của nguồn năng lượng thạch mới."
Lạc Vân Thanh: "......"
"Cho nên nói dùng cái l*иg phòng hộ này còn phải bỏ thêm đá quý vào bên trong?"
Lạc Vân Thanh nghe đều hiểu, nói tóm lại cái l*иg phòng hộ này rất trâu bò, phi thường trâu bò, cực kỳ trâu bò!
Nhưng trâu bò thì trâu bò, nó cư nhiên phải dùng nguồn năng lượng thạch mới để làm nguồn năng lượng?
Nguồn năng lượng thạch kiểu mới = đá quý, đẳng thức mà toàn bộ người Liên bang đều biết!
Ngẫm lại bản thân mua mấy cái nút tay áo còn có viên đá quý bằng năng lượng thạch kiểu mới mà Leonard đưa cho, Lạc Vân Thanh cảm giác bản thân cũng ngại chạm vào cái l*иg phòng hộ này.
Đây đúng là đồ vật từng giây từng phút đều đốt tiền!
Hơn nữa....l*иg phòng hộ này dùng như thế nào?
Đây hẳn là vũ khí phòng ngự dùng để bảo hộ an toàn cho cá nhân khi xuất hiện nguy hiểm đi? Hiện tại cư nhiên bị Leonard dùng để làm nhà ấm?
Này, này cũng quá.....xa xỉ....
"Anh đang làm thử nghiệm sao?" Ôm hi vọng mong manh Lạc Vân Thanh nhược nhược mở miệng.
Trong lòng cầu nguyện Leonard trả lời là phải, bằng không cậu cũng không biết bản thân sẽ làm gì với hắn, ngẫm lại mỗi giây mỗi phút l*иg phòng hộ đều đang đốt tiền "cỡ lớn", Lạc Vân Thanh liền cảm thấy bản thân hít thở không thông.
"Đúng vậy."
Leonard lắc đầu cười cười, đưa ra câu trả lời mà cậu muốn.
Kỳ thật cũng không phải thí nghiệm, l*иg phòng hộ này là hắn sai nhân viên kỹ thuật của công ty đặc biệt chế tác ra, kích cỡ có thể bao phủ cái biệt thự mà bọn họ đang ở này.
Sau khi mở ra l*иg phòng hộ, căn biệt thự này tương đương có một cái mai rùa rắn chắc che chắn cho dù bị pháo lượng tử, súng laser... tấn công cũng không vấn đề gì.
Đương nhiên Leonard cũng không phải muốn cái công năng phòng ngự này, dù sao không có ai luẩn quẩn trong lòng muốn tấn công trái tim của Liên bang -- Đế Đô, càng không thể tấn công vào học viện Liên bang đệ nhất, cho nên tác dụng của l*иg phòng hộ này chỉ là để điều tiết khí hậu, tương đương với một căn nhà ấm có chất lượng và công năng mạnh hơn nhà ấm bình thường mà thôi.
Nhưng mà...... Nhà ấm chính là nhà ấm, công năng có nhiều cũng không ngăn cản được sự thật nó chỉ là một cái nhà ấm.
"Công ty các anh cũng quá xa xỉ, còn không phải là làm một cái thử nghiệm sao, làm một cái bé hơn là được, l*иg phòng hộ lớn như vậy một ngày đêm tốn bao nhiêu nguồn năng lượng thạch kiểu mới chứ." Lạc Vân Thanh vô lực phun tào.
Tuy biết Leonard có được một cái quặng mỏ năng lượng kiểu mới nhưng Lạc Vân Thanh vẫn cảm thấy đau lòng.
Đây đều là đồng Liên bang trắng toát nha! Nếu như tiêu vào việc gì chính đáng cậu cũng không nói, nhưng tiêu ở chỗ như này!
Như này có khác gì bại gia tử ở thế kỷ 21 cầm Mao chủ tịch đi đốt chứ? Lại còn không phải đốt một lần, mà là đốt từng tờ một, liên tục đốt mấy ngày mấy đêm, trong nhà có mỏ quặng cũng không phải dùng như vậy!
"Không coi là nhiều." Nhưng cũng không ít, nhưng Leonard thông minh cũng sẽ không nói những lời này, lừa dối cho qua chuyện là được rồi.
"Đúng rồi Vân Thanh em lại đây nhìn xem rượu chúng ta nhưỡng đã được chưa?" Vừa nói vừa kéo Lạc Vân Thanh đi tới cây hoa đào duy nhất trong sân nhà bọn họ kia.
Cây hoa đào này khác với những cây hoa đào trồng ở Phúc trang, đây là cây đào mà Lạc Vân Thanh gieo trồng từ lúc bắt đầu vào học tại học viện Liên bang đệ nhất.
Bắt đầu từ khi gieo xuống nó không ngừng được dị năng cải tạo, lại cải tạo, hơn nữa sau khi gieo Lạc Vân Thanh còn thường xuyên tới bên này tiến hành "vuốt ve" quan tâm, khiến cho cây này quá thừa dinh dưỡng, mà cây đào quá thừa dinh dưỡng dẫn tới nó phát triển cao lớn dị thường, dù sao mặc kệ nhìn thế nào nó cũng không giống như cây ăn quả chỉ mới trồng được nửa năm, ngược lại là giống như được tỉ mỉ chăm sóc bồi dưỡng mấy năm trong nhà ấm.
Leonard cũng không ngốc, hắn đã sớm phát hiện dị thường trong sân, nhưng mà thế thì sao chứ? Mặc kệ Vân Thanh có bí mật gì thì cậu vẫn là người hắn yêu không phải sao?
Vì thế đối với người yêu nhỏ bé ngày thường khôn khéo, nhưng đôi khi lại có chút mơ hồ này, Leonard cũng làm một ít việc sau lưng, nếu không bí mật ở cái sân này cũng sẽ không giấu được đến tận bây giờ, thậm chí những dị thường này ở trong mắt người khác cư nhiên cũng trở thành tồn tại bình thường!
............
Rượu hoa đào và rượu hoa quế chôn trong sân là Lạc Vân Thanh và Leonard từ khi khai giảng trở về hái hoa đào và hoa quế ở đây nhưỡng ra.
Khi ủ rượu, hai người lãng mạn học theo cổ nhân, hợp lực đem những bình rượu này chôn dưới gốc đào, chờ lần sau hoa đào lại nở thì đem rượu đào ra.
Cổ nhân ủ rượu bởi vì tài nghệ, nguyên liệu, thời tiết mấy nhân tố ảnh hưởng cần có thời gian kỹ thuật, nhưng theo kỹ thuật phát triển, mấy thứ hạn chế này kỳ thực đã rất nhỏ, hơn nữa men rượu sau vô số lần được cải tiến, thời gian và tài nghệ ủ rượu lại càng giảm bớt rất nhiều.
Cho nên khi Lạc Vân Thanh đi tới viện nghiên cứu tới giờ rượu hoa mà bọn họ nhưỡng đã sớm thành rượu.
Lạc Vân Thanh chôn xuống không ít rượu nhưng lại chưa từng uống thử, nghĩ tới đây con sâu rượu bắt đầu trỗi dậy, có loại xúc động muốn uống hai ly.
Bởi vì càng tiếp cận cái mùi rượu trong tưởng tượng kia, Lạc Vân Thanh dùng bình gốm làm vò rượu, bình rượu dễ vỡ khiến cho động tác của bọn họ phải thật cẩn thận từng li từng tí một.
Rượu này bọn họ chôn nông, chôn loạn, lúc chôn rượu muốn tạo cho mình một kinh hỉ nên thừa cơ hai loại bình rượu này còn đang lẫn lộn, lại vì bề ngoài của hai loại bình rượu giống nhau như đúc, cho nên muốn nhận ra loại nào là rượu gì chỉ nhìn bề ngoài là không thể đoán ra.
Nhưng Lạc Vân Thanh và Leonard cũng không thèm để ý tới rượu mình đào ra là loại rượu gì là được.
Đào ra hai vò rượu, hai người ăn ý thu tay lấp lại đất như cũ.
Quét sạch bùn đất trên bình rượu, Lạc Vân Thanh tràn đầy chờ mong mở ra cái bình bên tay trái kia.
Lập tức một cỗ mùi rượu hoa đào thuần hậu xông vào mũi!!
Mùi hương thuần hậu độc thuộc về cổ xưa còn có mùi thơm của hoa đào bá đạo chiếm cứ tất cả không khí, mùi rượu tựa hồ có thể khiến người bị huân say.
Nhắm mắt lại, hai người như say như mê trong mùi hương của rượu cất, giống như đặt mình vào trong tiên cảnh tràn ngập hoa đào nở rộ!
Đẹp, quá đẹp...
Nếu là rượu ngon người ngửi được rượu này chắc chắn không thua gì người hào sắc nhìn thấy tuyệt sắc mỹ nhân!
Lướt qua một ngụm, vị rượu tinh khiết theo yết hầu trượt xuống, hương hoa đào nồng đậm nổ tung trong khoang miệng, khiến cho đầu lưỡi khó quên đi một lần thịnh yến này, đây là một loại tư vị không thể dùng từ ngữ để miêu tả được.
"Rượu trong tiệc cưới của chúng ta có chỗ dựa rồi." Rượu tốt như vậy chắc chắn phải dùng ở trong tiệc cưới của mình về sau!
Trầm mê hồi lâu mới tỉnh lại hai người trăm miệng một lời đồng thời lên tiếng, sau đó mê muội nhìn cây hoa đào và cây quế phong tư yểu điệu trong sân.
Thì ra thực vật cậu trường kỳ dùng dị năng bồi dưỡng ra lại kỳ diệu như vậy, tư vị rượu hoa này có thể so với những loại rượu ngon uống trước kia tốt hơn quá nhiều, thậm chí Lạc Vân Thanh còn tin tưởng nó hoàn toàn không kém với những loại rượu gọi là lưu danh thiên cổ.
Vừa mới ủ đã có tư vị như vậy, vậy nếu lại ủ thêm mấy năm thì sao?
Nghĩ tới đây, Lạc Vân Thanh quyết định về sau phải làm một đứa trẻ cần lao, về sau đào tạo nhiều hơn mấy cây này (sợ bị phát hiện dị thường cùng lắm thì tốt nghiệp liền chuyển cây đi), chờ bọn chúng nở hoa liền hái cánh hoa xuống ủ rượu, có bao nhiêu thì làm bấy nhiêu!
Trước kia những loại rượu lưu danh thiên cổ
tương truyền có thể cất giữ hàng trăm năm, ngàn năm!
Hơn nữa không chỉ rượu của Hoa Hạ có tiếng truyền thuyết mà của nước ngoài cũng có, một số trang trại rượu có lịch sử lâu đời của nước ngoài có nơi nào là không có thời gian cửu viễn danh tửu chứ?
Đây là rượu sao? Này không đơn giản là rượu, mà còn là lịch sử và danh khí!
Nghĩ đến đây Lạc Vân Thanh nhịn không được cười!
Nếu những bình rượu còn lại cũng có
phẩm chất như này, vậy cậu để lại cho thế hệ sau này không phải là rượu, mà là đồng Liên bang trắng toát!