Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Chương 158: Không ra khỏi cửa

Vốn dĩ Lạc Vân Thanh còn có tâm muốn hảo hảo mà ở chung với Leonard mấy ngày, nhưng mấy vị giáo sư ở phòng nghiên cứu lại không quen nhìn hành vi đánh cá ba ngày phơi lưới hai ngày của cậu, hận sắt không thể thành thép khẩn cấp triệu hồi cậu về phòng thí nghiệm.

Vì thế vợ chồng son còn chưa ngọt ngào được bao lâu liền phải ly biệt, nhưng trước khi Lạc Vân Thanh đi, thành tích của Leonard đã có, biết chuyện này xong Lạc Vân Thanh cũng không có gì tiếc nuối, mang theo một loại vui mừng không thể hiểu nổi của người làm cha tiến vào phòng thí nghiệm.

Là trợ thủ số 1 trong phòng thí nghiệm, Lạc Vân Thanh trước khi tiến vào phòng thí nghiệm đã ký tên vào hiệp nghị bảo mật nghiêm khắc, khi thành quả còn chưa xuất hiện, tất cả những thứ trong phòng thí nghiệm cậu không được nói cho người khác, cho nên mọi người chỉ biết Lạc Vân Thanh tới phòng thí nghiệm mà giáo sư Ân Kỳ và giáo sư Satun làm chủ trì, chứ không biết bên trong phòng thí nghiệm đang thí nghiệm hạng mục gì.

Thứ mà phòng thí nghiệm của Ân Kỳ nghiên cứu rất quen thuộc với Chất lỏng sinh mệnh thực vật của Lạc Vân Thanh, nó được gọi là Chất lỏng gen thực vật.

Khái niệm Chất lỏng gen thực vật đến từ sự kết hợp của chất lỏng sinh mệnh thực vật và chất lỏng cải tiến gen.

Nếu thật sự có thể nghiên cứu ra thứ này, vậy lịch sử Liên bang nhất định sẽ bị thay đổi!

Đến lúc đó khi đào tạo hạt giống dùng chất lỏng gen thực vật chữa trị, khi thực vật sinh trưởng dùng chất lỏng sinh mệnh thực vật bồi dưỡng bổ sung, hai bút cùng vẽ còn phải lo thực vật không phát triển tốt được sao? Đó là không thể nào!

Thậm chí suy nghĩ cuồng vọng một chút, hai đồ vật này sẽ khiến thực vật phát triển trở nên đơn giản, thay đổi khuyết điểm khó phát triển của đại đa số thực vật ở Liên bang.

...........

Người trong phòng thí nghiệm đều mặc quần áo blouse trắng đi qua đi lại, nhưng không có ai ngoại lệ bọn họ đều thả nhẹ bước chân của bản thân.

Nhìn lại thí nghiệm lại một nữa bị thất bại, Lạc Vân Thanh thở dài một hơi thật sâu, vô lực ngồi xuống, sau đó tập mãi thành quen lại đem kết quả thất bại cùng quá trình ghi lại.

"Đừng nóng vội, nghĩ theo hướng tốt chúng ta lại thành công một bước." Ân Kỳ đứng ở một bên thấy Lạc Vân Thanh uể oải như vậy, ánh mắt nhu hòa an ủi cậu.

Nếu muốn Ân Kỳ nói việc làm đúng đắn nhất của ông năm nay là gì, thì đó chính là ra sức dẹp bỏ nghị luận kéo Lạc Vân Thanh còn trẻ vào phòng thí nghiệm.

Ban đầu nói là làm trợ thủ của ông học càng nhiều thứ hơn, nhưng chậm rãi ông kinh hỉ mà phát hiện học sinh của mình biến thành nhân viên nghiên cứu quan trọng của viện nghiên cứu, làm ra cống hiến, ý kiến đưa ra so với ông và Satun hai người gộp lại còn nhiều hơn.

Nghe thấy Ân Kỳ nói, Lạc Vân Thanh còn đang bận rộn trăm việc ngẩng đầu, hé miệng cười, nụ cười ấp áp như hoa, hoàn toàn không có suy sút của thí nghiệm thất bại: "Thầy, thầy không cần lo lắng cho em, em biết thất bại là mẹ thành công, hiện tại thất bại là tích lũy kinh nghiệm cho thành công sau này, em sẽ không ủ rũ, em tin là chúng ta có thể thành công!"

Hiểu chuyện như vậy, sao không khiến người yêu thương chứ, nghĩ tới cậu mất ăn mất ngủ đãi ở viện nghiên cứu, Ân Kỳ nhịn không được vươn tay sờ sờ đầu của cậu, giống như trưởng bối dặn dò: "Vân Thanh em đừng để bản thân quá mệt mỏi, có rảnh thì đi ra ngoài đi dạo nhiều một chút!"

Phải biết rằng từ lần trước cậu bị kéo tới phòng thí nghiệm tới nay đã một tháng chưa rời khỏi phòng thí nghiệm, ngay cả ngày thường ăn cơm đều là dùng dịch dinh dưỡng cho qua bữa, biểu hiện như vậy khiến Ân Kỳ vừa lo lắng vừa tự hào, lo lắng cậu vất vả ảnh hưởng thân thể, tự hào chính là học sinh của mình giống như là người trời sinh thích hợp với nghiên cứu khoa học, tuy tuổi còn trẻ nhưng được cả năng lực lẫn tính cách.

"Không được, em vừa rồi có chút manh mối, em phải ghi lại để lát nữa thí nghiệm thêm lần nữa." Lạc Vân Thanh lắc đầu.

Có manh mối? Lời vừa nói ra khiến người nào đang bận việc cũng lập tức tiến tới gần.

"Có lẽ chúng ta nên đổi một loại thực vật làm tài liệu chủ yếu." Lạc Vân Thanh nghĩ nghĩ vẫn là đem suy đoán của mình nói ra.

"Aiz...... Liên Bang có nhiều loại thực vật như vậy, nếu phải đổi một lượt, có lẽ mất vài chục năm mà cái hạng mục này của chúng ta cũng không nhất định có thể có thành quả."

Nhưng cũng không có cách nào khác, phóng mắt toàn bộ Liên bang ngoại trừ chất lỏng sinh mệnh thực vật của Lạc Vân Thanh ra có ai mà không phải tốn vô số thời gian và tâm huyết để nghiên cứu chứ. Người ở đây đều hiểu nghiên cứu là gì, vì thế cũng chỉ buồn bực cảm thán vài câu, cuối cùng mỗi người lại trở về cương vị của mình tiếp tục bận việc.

Mà lúc này Lạc Vân Thanh tìm được Ân Kỳ, thấp thỏm đề cập một cái ý kiến với ông: "Giáo sư, em cảm thấy có lẽ chúng ta có thể đem lá tuyết thảo đổi thành cửu cung quỳnh."

Phải biết là bọn họ đã dùng diệp tuyết thảo làm ra một phần nhỏ nghiên cứu, mà nghiên cứu cũng cho thấy có lẽ lá tuyết thảo chính là đồ vật bọn họ muốn tìm, nhưng mà....Lạc Vân Thanh cứ cảm thấy cửu cung quỳnh có hiệu quả hơn.

Ân Kỳ kinh ngạc không thôi: "Cửu cung quỳnh?"

"Đúng vậy." Lạc Vân Thanh ánh mắt kiên định gật gật đầu.

Kỳ thật cũng là vì gần đây quá bận rộn, cho nên cậu quên mất cửu cung quỳnh, lần này có thể nhớ ra là vì cậu thấy một loại thực vật gần giống với cửu cung quỳnh.

"Vậy em làm thử đi."

Thấy Lạc Vân Thanh cũng tự mình nghi hoặc, nhưng lại có một loại tự tin không thể hiểu nổi, Ân Kỳ gật gật đầu, buông tay để cậu đi làm thử.

Cái gọi là nghiên cứu khoa học còn không phải là

từ trong vô số thất bại tìm được con đường nghiên cứu thành công sao?

Có thể thành công đương nhiên là tốt, thất bại cũng chỉ là hao phí một chút thời gian mà thôi, bọn họ còn chấp nhận được.

Nhưng mà....

"Vân Thanh này, lúc trước thấy và giáo sư Satun đã nộp báo cáo, từ hôm nay trở về sau em không còn là trợ thủ nữa mà chính thức trở thành nhân viên nghiên cứu! Tất cả phúc lợi cũng sẽ thay đổi, xét thấy em có cống hiến đối với hạng mục này, bên trên cũng thông qua." Nói tới đây Ân Kỳ vui vẻ bật cười.

May mắn ông xuống tay sớm, bằng không cái hạt giống tốt này đã có thể bị người khác đoạt mất rồi!

Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, lúc trước những người cảm thấy cậu nhỏ tuổi, không coi trọng cậu, hiện tại đang hối hận đến xanh ruột.

"Cảm ơn giáo sư!" Nghe thấy tin tức này Lạc Vân Thanh cao hứng muốn nhảy cẫng lên.

Đối với việc mình có thể thăng chức thành nhân viên nghiên cứu mà nói cậu phi thường kinh hỉ.

Phải biết là nếu không có cống hiến rõ ràng, là nhân viên nghiên cứu chính thức của hạng mục nghiên cứu là phải có tư lịch phù hợp, mà Lạc Vân Thanh tuy đạt được huy chương Đế thưởng, nhưng cậu ngay cả học viện cao đẳng cũng chưa tốt nghiệp đâu, cho nên....

Mà người từng ngốc ở viện ngưu cứu đều biết nhân viên nghiên cứu chính thức và trợ lý khác nhau lớn như thế nào, chỉ cần nói tới thí nghiệm nghiên cứu thử, nhân viên nghiên cứu có thể tự mình xin tài liệu và kinh phí tiến hành nghiên cứu thử, nhưng trợ lý thì không thể.

"Vân Thanh em làm cho tốt, chờ chất lỏng gen thực vật làm ra, có lẽ em có thể trở thành viện sĩ nhỏ tuổi nhất của Liên bang chúng ta."

Chỉ cần có thể chứng minh năng lực của bản thân, bằng cấp cũng không phải tiêu chuẩn duy nhất của viện sĩ, đối với bọn họ mà nói chính là vật dệt hoa trên gấm mà thôi.

Cho nên cho dù Lạc Vân Thanh hiện tại còn đang học năm nhất thì thế nào, có thể độc lập nghiên cứu phát minh ra chất lỏng sinh mệnh thực vật sau đó lại nghiên cứu ra chất lỏng gen thực vật, hai thành tựu này đủ để cho cậu tốt nghiệp sớm, hơn nữa tiến vào viện khoa học.

Tiêm máu gà cho học trò đắc ý của mình xong, Ân Kỳ vừa lòng nhìn cậu toàn thân toàn tâm tiếp tục tập trung vào nghiên cứu thí nghiệm.

Điên cuồng thí nghiệm ngày đêm không dừng, trong một lần thí nghiệm thử sau một tháng Lạc Vân Thanh đạt được đột phá lớn, thí nghiệm chứng minh cửu cung quỳnh đối với việc tối ưu hóa chuỗi gen, cải thiện phần tử gen khuyết thiếu bên trong chuỗi gen có tác dụng quan trọng.

"A a a, cho nên chúng ta đây là sắp thành công sao?"

"Nhanh hơn, nhưng mà còn thiếu một vài thứ quan trọng nhất giống như vậy nữa, chỉ cần tìm được nó thí nghiệm này của chúng ta có thể thành công."

Đối lập với người khác mừng như điên, Lạc Vân Thanh có vẻ rất là lo âu.

Cậu không tìm thấy đồ vật mấu chốt kia, nhưng cậu có dự cảm chỉ cần tìm được một chút mấu chốt nhất này thì thí nghiệm này tuyệt đối có thể thành công.

Nhưng mà nó là cái gì? Là cái gì nhỉ?

Không ngừng nhớ lại chỗ phạm sai lầm khi làm thí nghiệm, Lạc Vân Thanh chau mày.

Cứ cảm thấy mình đã bỏ qua thứ gì đó, nhớ lầm cái gì đó, nhưng cố tình lại không thấy bất cứ manh mối gì.

Loại cảm giác lo lắng chỉ kém một bước nữa là tới cửa này khốn hoặc cậu một tuần, hơn nữa càng ngày càng có dấu hiệu lo lắng, cuối cùng thậm chí Lạc Vân Thanh ngay cả thí nghiệm cũng làm không tốt.

Cuối cùng vẫn là Ân Kỳ nhìn không nổi xách cậu ra khỏi phòng thí nghiệm, cưỡng chế thả cậu ra ngoài hai ngày để cậu về ký túc xá nghỉ ngơi, bằng không ông thật sự sợ học trò của mình làm thí nghiệm đến phát điên.

Nỗ lực là chuyện tốt, nhưng nghiên cứu khoa học có đôi khi cũng không chỉ phải dựa vào nỗ lực là có thể thành công, có đôi khi còn cần linh cảm, mà linh cảm? Đôi khi thoải mái mới có thể xuất hiện, tinh thần căng thẳng chỉ có thể xuất hiện ảo giác.

Thế giới bên ngoài và phòng thí nghiệm là hai địa phương hoàn toàn không giống nhau, phòng thí nghiệm nơi nơi đều là vách tường lạnh băng còn có nhân viên nghiên cứu mặc áo blouse trắng nghiêm túc làm thí nghiệm, còn ở bên ngoài thì sao?

Núi đồi xanh biếc, hoa thơm chim hót, ăn mặc thoải mái, giọng nói non nớt của học sinh mới là chủ yếu.

Nhìn thấy đám học sinh vui thì cười giận thì mắng, ngay cả đi bộ cũng không yên tĩnh được, Lạc Vân Thanh lập tức bỗng nhiên có chút hoảng hốt.

Nhưng hoảng hốt qua đi, trong lòng lại xuất hiện một tia hiểu ra như có như không. Đỡ trán, ngẫm lại trong khoảng thời gian này sống trong thí nghiệm không thấy ánh mặt trời, Lạc Vân Thanh bỗng nhiên cảm thấy ngăn cách với thế nhân thật đáng sợ.

Về sau hay là lúc cần nỗ lực thì nỗ lực, ngàn vạn không thể giống như lúc này liên tục mấy tháng không biết ngày đêm ngốc trong viện nghiên cứu, viện nghiên cứu này cũng thật có độc, sẽ nhốt người tới ngốc!

Sau này Ân Kỳ biết được suy nghĩ về sau mặc kệ có bận rộn bao nhiêu đều phải từ viện nghiên cứu ra ngoài "chơi đùa" nhiều hơn của Lạc Vân Thanh xuất phát từ hành vi mạnh mẽ cho cậu nghỉ ngơi một chuyến ngày hôm nay của mình sinh ra hối hận đến chết, nhưng đây là chuyện sau này tạm thời không đề cập tới.

............

Trở lại tiểu biệt thự, Lạc Vân Thanh nằm ở trên chiếc giường rộng rãi, ngửi thấy hương vị độc thuộc về Leonard ở trên gối đầu, trên khăn trải giường, trên chăn, Lạc Vân Thanh an tâm ngủ.

Ngủ một giấc mười mấy tiếng cậu không phát hiện Leonard sau khi trở về thấy cậu thì kinh hỉ, còn thật cẩn thận ôm lấy cậu khi thấy khuôn mặt mệt mỏi của cậu.

Khi tỉnh lại cảm nhận được độ ấm bên người, Lạc Vân Thanh xoay người một cái đem bản than vùi vào ngực Leonard.

Khuôn ngực dày rộng tựa hồ có thể vì cậu che chắn tất cả mưa gió.

"Em muốn ăn gì không?" Leonard tỉnh lại không hỏi Lạc Vân Thanh vì sao hiện tại mới trở về, thấy cậu tỉnh lại chỉ gắt gao ôm lấy cậu hỏi cậu muốn ăn cái gì.

Chôn ở trong l*иg ngực Leonard, Lạc Vân Thanh hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu hôn lên khuôn hàm góc cạnh của Leonard, hai tay ôm lấy cổ hắn, hiếm khi làm nũng nói: "Muốn ăn thịt."

Nghe được cái chữ thịt này không biết nghĩ tới điều gì, Leonard nhẹ nhàng cười cười, gương mặt vốn dĩ lạnh lùng tựa hồ đều trở nên nhu hòa.

Hôn hôn trán Lạc Vân Thanh, định xuống giường tìm thịt cho cậu ăn.

Nhưng không nghĩ tới Lạc Vân Thanh cư nhiên ôm lấy hắn không cho hắn xuống giường?

Leonard: Nghi hoặc.jpg

"Nếu không chúng ta ăn thịt trước?" Từ thịt này nói ra như chưa đã thèm.

Vuốt cơ bụng tám múi xa cách đã lâu của Leonard, ánh mắt Lạc Vân Thanh chợt lóe lên liếʍ liếʍ môi, bỗng nhiên muốn "thư giãn thả lỏng", cảm thấy so với những loại thịt trước kia mình càng muốn ăn khối thịt Leonard này.

Ánh mắt Leonard tối sầm lại, thân thể không tự chủ được có phản ứng, nhưng nhớ tới bộ dáng mệt mỏi của cậu không định cho cậu như ý, ám ách ngắt đứt: "Đừng nháo."

Lần này Lạc Vân Thanh không muốn, ăn thịt sao có thể gọi là nháo chứ?

Hít sâu một hơi, Leonard khống chế bản thân nhảy xuống giường: "Em đã ngủ mười mấy tiếng, ăn cơm trước đã."

Lạc Vân Thanh lắc đầu, đôi mắt đào hoa ba quang liễm diễm đáng thương hề hề nhìn hắn, ngữ khí tùy hứng nói: "Khôn muốn ăn cơm, muốn ăn anh."

Leonard: "......" Thiếu niên ngươi đây là chơi với lửa ngươi biết không?

Lần này cho dù năng lực tự chủ của Leonard có mạnh mẽ cỡ nào cũng vô dụng, bị Lạc Vân Thanh dăm ba câu kéo lên trên giường, thuận theo ý cậu bắt đầu không ăn không ngủ kéo cậu vào "đại chiến" ăn thịt hài hòa.