Lúc tiếng chuông di động vang lên, Chử Tập đang thở hổn hển và giữ cằm Vệ Ngưng Nhiên, chuẩn bị rút ra du͙© vọиɠ đang muốn phóng thích từ trong miệng cô.
Một phòng xuân tình bị phá vỡ bởi âm thanh thình lình vang lên, hai người đều có chút bất đắc dĩ, lần đầu tiên oán niệm anh chàng đưa cơm hộp tới quá nhanh như thế.
Nhả dươиɠ ѵậŧ căng cứng ra, Vệ Ngưng Nhiên duỗi tay khẽ xoa lên khóe miệng: “Em đi lấy.”
Dáng vẻ hiện tại của Chử Tập quả thật không thể đi ra ngoài gặp người, cho nên anh dứt khoát kéo tấm chăn ở một bên qua che lại nửa thân dưới, cứ như vậy nghiêm túc ngồi trên sofa.
Mở cửa lấy đồ xong rồi lại khóa trái cẩn thận, vừa quay đầu lại cô liền nhìn thấy biểu cảm nghẹn đến mức khó chịu của Chử Tập, Vệ Ngưng Nhiên cúi đầu khẽ cười, đặt túi xuống và ngồi xổm lại bên chân anh: “Ở trong hộp giữ nhiệt rồi.”
Ngụ ý chính là, có thể tạm thời không ăn cơm, tiếp tục chuyện vừa rồi.
“Đói không em?” Anh vừa mở miệng, cả giọng nói đều khàn đυ.c, hoàn toàn phơi bày du͙© vọиɠ mãnh liệt trong cơ thể.
Sau khi ngậm cự vật dữ tợn vào trong miệng mυ'ŧ một lần nữa, cô mới ngước nhìn anh với khuôn mặt ửng đỏ: “Đói, nhưng em muốn… Ăn anh trước.”
Lúc cô tìm kiếm bài hướng dẫn ở trên mạng từng nhìn thấy có người nói rằng, trong quá trình hoan ái nói vài câu lộ liễu có thể tạo được hiệu quả trợ hứng, nhưng khi những lời cợt nhả ấy thật sự tới bên miệng, cô vẫn ngượng ngùng nói thẳng ra, chỉ có thể che giấu đi một vài từ cực kỳ không đứng đắn.
Nhưng chỉ với ba chữ kia cộng thêm dáng vẻ như thủy triều mùa xuân của cô, cũng đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến Chử Tập càng thêm hưng phấn từ thân thể đến trái tim.
Du͙© vọиɠ nóng rực như lửa không kìm được mà run rẩy, anh thở sâu một hơi, bắt lấy cánh tay cô và kéo cô lên, vội vàng cởi bỏ quần của cô.
Vệ Ngưng Nhiên vốn định thử làm anh bắn vào miệng mình, bởi rất nhiều người đều nói đó là sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn nhất đối với đàn ông, nhưng ngực cô thật sự hơi sưng đau vì vừa được Chử Tập dùng sức xoa nhẹ hai lần, chẳng mấy chốc thân thể cô cũng mềm nhũn, ngoan ngoãn ngồi vào trên sofa, phối hợp với anh trút bỏ quần áo.
Khi qυầи ɭóŧ bị xé toạc, vừa hay kéo ra cả một sợi chỉ bạc sáng lấp lánh, Chử Tập khẽ cười một tiếng, ngón tay thon dài dò xét đi vào giữa hai chân cô, nơi ngón tay chạm vào quả nhiên ướt nhẹp một mảnh.
Rõ ràng anh cũng chưa làm gì cả nhưng cô đã chuẩn bị sẵn sàng để cất chứa anh.
“Đã ướt.” Anh dịu dàng hôn lên vành tai cô, học cách cô dùng ngôn ngữ để tăng sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Hơi thở nong nóng truyền vào trong tai khơi lên một mảnh tê dại, Vệ Ngưng Nhiên vốn tưởng rằng mình sẽ không còn dễ dàng thẹn thùng nữa, vẫn bị những lời này của anh thiêu đốt đến nỗi bên tai cũng đỏ lên.
Chất lỏng sền sệt chậm rãi chảy ra từ cửa huyệt không ngừng khép mở, ngón tay anh vừa cắm vào, đã bị tầng tầng lớp lớp thịt mềm bên trong cắn chặt, anh dùng sức cào một cái, cô lập tức run rẩy phát ra tiếng rêи ɾỉ yêu kiều.
Đến khi lòng bàn tay anh cũng bị dính ướt hơn phân nửa bởi mật dịch ào ạt trào ra, Chử Tập mới thu tay lại, bước nhanh đến bên bàn làm việc, từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp áo mưa, động tác lưu loát xé mở bao bì ra tự mình mang lên.
Vệ Ngưng Nhiên vốn không nghĩ tới chuyện mang áo mưa này, hiện tại thấy động tác của anh, rốt cuộc cô cũng hiểu được, thì ra người đàn ông này sớm đã có ý định làm ở văn phòng.
“Khó trách Nguyễn Hạo nói anh ngoài lạnh trong nóng đó.”
Nghe thấy cô cười khúc khích và trêu chọc, Chử Tập duỗi tay bóp mạnh lên bầu ngực đầy đặn của cô: “Em không biết ở trước mặt bạn trai nhắc đến tình địch của anh ta là tối kỵ sao?”
“Vậy anh nói thật ra nha, có phải anh ngoài lạnh trong nóng không nào?”
Tuy rằng hai người đều ngầm hiểu ý rằng thường xuyên thay đổi cách yêu mới có thể duy trì cảm giác mới mẻ và kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhưng kỳ thật ngoại trừ trên giường, ở nhà bọn họ cũng chỉ từng thử qua phòng khách và phòng tắm, ngoài ra lần quá trớn gần đây cũng chỉ là xe chấn, về phần hoan ái ở văn phòng, trước ngày hôm nay, quả thật Vệ Ngưng Nhiên chưa từng nghĩ tới.
“Nếu phải thì sao? Em có thích không?”
Áo khoác của cô đã sớm bị ném sang một bên, áo len cũng treo hờ hững ở trên người, Chử Tập đưa tay luồn vào dễ như trở bàn tay, anh sờ soạng đến trên lưng cô cởi bỏ nội y, cầm một bên ngực mềm mại vuốt ve qua lại.
“Ừm…” Lúc lòng bàn tay anh xoa nắn lêи đỉиɦ ngực, cô không nhịn được ưm một tiếng rồi không ngừng thở gấp, “Rất… Thích…”
Thấy anh tách hai chân cô ra, chuẩn bị tiếp tục dùng tư thế truyền thống nhất cắm vào, Vệ Ngưng Nhiên đột nhiên bắt lấy cánh tay anh: “Em muốn… Thử ở phía trên.”
Chử Tập sửng sốt, ngay sau đó tràn đầy ý cười nhìn cô: “Em xác định?”
Tuy rằng chưa thử qua, nhưng cũng phải có lần đầu tiên đúng không.
Vệ Ngưng Nhiên gật đầu, không nhịn được duỗi tay khẽ chọc vào khóe môi cong cong của anh: “Anh đừng cười.”
Dứt lời cô trực tiếp ngồi vào trên người anh, hai chân mở rộng, có chút vụng về dùng tiểu huyệt ướt dầm dề nuốt chửng lấy du͙© vọиɠ của anh.
Chỉ nhìn thấy động tác này của cô, Chử Tập lại cảm thấy nhịp thở tăng gấp đôi, lúc đỉnh dươиɠ ѵậŧ nhạy cảm được bao phủ bởi cái miệng nhỏ nhắn mềm mại kia, anh càng sảng khoái đến mức da đầu tê dại.
Vệ Ngưng Nhiên cũng bị qυყ đầυ cực đại trướng to đến nỗi không nhịn được khẽ run, nếu không phải sớm đã vịn vào vai anh, e rằng suýt chút nữa cô đã nằm liệt ngã ngồi trên người anh.
Đôi chân trắng nõn thon dài và thẳng tắp tạo nên sự đối lập mãnh liệt với quần tây màu đen của anh, bộ quần áo được mặc trong trường hợp nghiêm túc, càng vẽ nên sự tương phản cực lớn trong một căn phòng xuân sắc kiều diễm.
Cô khẽ thở gấp và ngồi xuống, sau khi nuốt trọn du͙© vọиɠ sưng to vào, lại chậm rãi nhón chân để kéo thân thể lên, rồi hạ xuống nuốt lấy vật thô dài của anh lần nữa, phát ra từng âm thanh da^ʍ mĩ.
Ngực Chử Tập phập phồng, hầu kết lăn tròn, một tay nắm chặt eo cô giúp cô ổn định cơ thể, một tay nhấc áo len của cô lên, xoa nắn thưởng thức đôi bầu ngực sữa, rồi lại cúi đầu ngậm lấy bên kia liếʍ mυ'ŧ cẩn thận.
Sau mấy chục lần đưa đẩy vuốt ve, Vệ Ngưng Nhiên dần cảm thấy cạn kiệt sức lực, trên da thịt trắng nõn cũng từ từ tràn ra chút mồ hôi tinh mịn.
Bây giờ cuối cùng cô cũng cảm nhận được bình thường lúc làʍ t̠ìиɦ Chử Tập mệt đến mồ hôi đầy đầu là tư vị gì, đây quả nhiên không phải là một hoạt động thể chất đơn giản.
“Mệt rồi sao?” Thấy động tác của cô dường như chậm lại, Chử Tập cúi đầu khẽ hôn lên môi cô, “Vậy anh đến tiếp.”
Lần đầu tiên cô nếm thử tư vị nữ thượng mà lại như vậy, có phải hơi bị mất mặt rồi không?
Vệ Ngưng Nhiên thất bại trượt từ trên người Chử Tập xuống dưới, lúc ngồi trở lại sofa cô đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ngập ngừng cắn chặt răng, trước khi anh còn chưa tiến vào một lần nữa, cô xoay người ngồi quỳ trên sofa: “Từ… Từ phía sau…”
Nhìn cặp mông mềm đẫy đà trắng nõn ở trước mắt, cùng với hai huyệt thịt thần bí một trên một dưới trong kẽ mông, Chử Tập chỉ cảm thấy đầu mình sung huyết trong tích tắc, hô hấp hỗn loạn cũng đột ngột ngưng trệ.
Nhịp tim của Vệ Ngưng Nhiên đập nhanh, tuy rằng đã học hỏi đầy đủ cho việc làʍ t̠ìиɦ này, nhưng kiến thức lý thuyết là một chuyện, chân chính thực tiễn lại là một chuyện khác, cô cũng chưa từng dùng tư thế thẹn thùng như này để đối mặt với anh, cũng không biết có thể dọa đến anh hay không.
Đang lúc cô vô cùng do dự, một đôi tay ấm áp đã vững vàng giữ chặt mông cô, bóp nhẹ qua lại vài lần rồi dùng sức tách ra hai bên, vật thô to nóng rực gắt gao chống ở cửa huyệt, sau khi quấy loạn một vòng ái dịch, bắt đầu từ từ xâm nhập vào trong.
“A…” Cảm giác được lấp đầy làm cô thoải mái đến mức khẽ rên lên, cô chỉ có thể nắm chặt sofa, cố gắng ổn định thân thể, hé miệng hô hấp từng chút từng chút.
Có ái dịch dính nhớp làm chất bôi trơn, cây gậy của Chử Tập nhanh chóng cắm trọn vào, chùm trứng tròn trịa theo động tác đẩy eo thọc vào rút ra đập vỗ lên bờ mông cong vểnh của cô từng cái, hòa quyện với âm thanh nước chảy, tạo nên một giai điệu xinh đẹp và kỳ diệu.
Từ góc độ của anh, có thể nhìn thấy rõ dáng vẻ tiểu huyệt lúc đóng lúc mở phun ra nuốt vào dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông, dâʍ đãиɠ và mê hoặc khiến người ta nhìn mà hoàn toàn không dời mắt được.
Nghe tiếng rêи ɾỉ khe khẽ của cô, anh càng thêm tùy ý nhào nặn mông cô, làm nó biến hóa đa hình đa dạng ở trong tay anh, biên độ của hông cũng càng lúc càng lớn, va chạm đến nỗi toàn thân cô đều đang lắc lư run rẩy.
“Em quyến rũ anh như vậy, hôm nay anh cũng không muốn ăn cơm, chỉ muốn cứ mãi… làm em.”
Khi thanh âm trầm thấp vang lên ở bên tai, Vệ Ngưng Nhiên đột nhiên run rẩy một cái, trực tiếp rên lên rồi tiến thẳng đến đỉnh.
Xem ra ở phương diện năng lực thực tiễn này, Chử Tập vẫn mạnh hơn cô.
Một câu gợϊ ȶìиᏂ thậm chí có hơi thô lỗ lại được anh dùng giọng nói ôn nhu và dễ nghe như vậy nói ra, cô căn bản không hề có sức chống cự, trong chớp mắt đã bị đánh trúng, quân lính tan rã.