Bởi vì nhẫn nhịn quá mức khó chịu, trán Chử Tập sớm đã thấm ra một lớp mồ hôi mỏng, thậm chí gân xanh cũng nổi lên rõ ràng.
Vệ Ngưng Nhiên cảm động trong lòng, rồi lại hơi đau lòng, thấy anh không dám tùy tiện cử động, cô chỉ có thể hôn lên môi anh, nâng thẳng eo hướng về phía trước, thử chủ động phun ra nuốt vào vật to lớn của anh.
Cô vừa di chuyển, từng lớp nếp uốn nơi lối vào liền mấp máy siết chặt du͙© vọиɠ nóng rực, Chử Tập bị ép đến mức cả người tê dại, kɧoáı ©ảʍ cực hạn khiến vật đang chôn sâu bên trong huyệt cũng không kiềm chế được mà run giật vài cái, suýt nữa đã cứ như vậy mà phóng thích ra
.
Anh mở miệng thở dốc một lát, làm dịu lại tinh thần đang hưng phấn, rồi mới chậm rãi rút dươиɠ ѵậŧ ra ngoài, lúc chỉ còn lại phần đỉnh ở bên trong, lại đẩy mạnh eo từ từ tiến vào.
Bên trong của cô vừa ướt vừa mềm, cái cảm giác thỏa mãn khi được vách thịt non mềm bao bọc này, còn khiến người ta vui sướиɠ hơn bất kỳ lần tự an ủi nào, anh thật sự hận không thể cứ như vậy tung hoành ngang dọc không kiêng dè gì ở trong tiểu huyệt ấm áp, nhưng vì không muốn làm cô đau, anh chỉ có thể cố gắng kìm nén khát vọng trong lòng, dùng tốc độ thật chậm đẩy vào từng chút, lại rút ra từng chút.
“Ưm…” Rõ ràng là bản thân cô muốn di chuyển, nhưng khi dươиɠ ѵậŧ thô cứng kia tới lui phá vỡ từng lớp vách thịt non, Vệ Ngưng Nhiên vẫn bị cảm giác trướng đau xa lạ ấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức run rẩy.
Anh quá lớn, dù cô cố gắng cỡ nào, cũng luôn cảm thấy không thể ôm trọn hết được.
Thấy cô hơi cau mày, Chử Tập chậm lại tốc độ ngay, vừa cúi đầu hôn cô, vừa chen một ngón tay đến nơi hai cơ thể đang kết hợp kề sát, sờ lên tiểu hạch hơi nổi lên trên chỗ da thịt mềm, ấn vào xoa bóp nhẹ nhàng.
“A…” Thân thể Vệ Ngưng Nhiên rung động mãnh liệt, ôm chặt vào lưng anh, ngay cả đầu lưỡi đang quấn quýt cùng anh cũng không khỏi run lên trong miệng anh.
Cô vẫn luôn cảm thấy âm đế là nơi nhạy cảm nhất khắp cơ thể mình, thường ngày lúc tự an ủi chỉ cần dùng sức chạm đến chỗ kia, cô sẽ nhanh chóng đạt tới cao trào, vừa rồi Chử Tập chỉ tùy ý chạm vào hai lần cách một lớp qυầи ɭóŧ, cô cũng chảy ra rất nhiều nước, hiện tại lòng bàn tay thô ráp cứ như vậy không hề cách trở mà vân vê đè lên tiểu hạch tròn đầy, mang đến cho cô kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt suýt nữa làm cô không chịu nổi.
Tiểu huyệt vốn đang siết chặt chợt co rút mạnh, vách thịt mềm mại hung hăng mυ'ŧ vào du͙© vọиɠ của anh từng chút một, Chử Tập bị loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ mất hồn này bức đến nỗi đỏ mắt, dươиɠ ѵậŧ khẽ co giật trong tiếng rêи ɾỉ, một lần nữa thử thăm dò ra ra vào vào trong cơ thể cô.
Sau vài lần qua lại, cuối cùng Vệ Ngưng Nhiên cũng cảm thấy quen dần, bên cạnh cảm giác khó chịu nơi hạ thể, còn có một loại sung sướиɠ sảng khoái khi được lấp đầy. Cô cũng không phân biệt được cuối cùng là cảm giác nào mãnh liệt hơn, nhưng rốt cuộc cơ thể cũng dần dần thả lỏng, miệng cô bất giác bật ra tiếng ngâm khẽ như có như không.
“Còn đau không?” Chử Tập dừng động tác lại khẽ hôn lên trán cô, cẩn thận nhìn phản ứng của cô.
Vệ Ngưng Nhiên lắc đầu: “Không đau, anh có thể… nhanh một chút…”
Nói xong lời này, đôi má ửng hồng của cô trở nên nóng cháy hơn, đôi mắt ươn ướt, giống như có thể chảy ra nước, dáng vẻ này ở trong mắt Chử Tập, anh chỉ cảm thấy vừa xót vừa yêu, du͙© vọиɠ giữa hai chân lại không kiềm được sưng lớn hơn nữa, gắt gao chống đỡ ở lối vào chật hẹp của cô.
Đầu ngón tay vuốt ve âm đế làm chảy ra từng dòng dịch dính nhớp, dươиɠ ѵậŧ ra vào trong lối hẹp cũng ngày càng trơn tru hơn, mỗi một cú đâm vào rút ra, đều mang đến cho hai người kɧoáı ©ảʍ tuyệt diệu, làm hai cơ thể nóng như lửa càng dán sát chặt chẽ hơn.
“Ưm… Chử Tập…” Vệ Ngưng Nhiên vặn vẹo cơ thể mềm mại dưới thân anh, hai luồng mềm mại cọ tới lui vào bộ ngực rắn chắc của anh, đầu ngực run rẩy vô thức chà xát lên áo sơmi anh, “Chử Tập…”
Nghe tiếng rêи ɾỉ đứt quãng của cô, Chử Tập như nhận được sự cổ vũ lớn, rút ra dươиɠ ѵậŧ đã được tưới ướt, ngồi quỳ ở giữa hai chân cô, bắt đầu dùng sức tách đùi cô sang hai bên, lại đỡ cự vật giữa hai chân tiến vào một lần nữa.
Tư thế này không chỉ tiện cho anh nâng eo thọc vào rút ra, mà chỉ cần anh hơi cúi đầu, sẽ có thể nhìn thấy rõ ràng tiểu huyệt đỏ hồng của cô đang phun ra nuốt vào cực đại của anh như thế nào, sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt của thị giác làm xương sống anh tê dại, adrenalin không ngừng tăng cao.
Thấy anh cúi đầu nhìn nơi bọn họ giao hợp, Vệ Ngưng Nhiên thẹn đến mức muốn chui xuống đất, cô duỗi tay che mặt lại theo bản năng, cứng rắn đè nén lại tiếng rêи ɾỉ đang muốn bật ra.
Nhìn thấy phản ứng đáng yêu của cô, Chử Tập không nhịn được cong khóe môi, một tay ghì chặt eo cô, giúp cô ổn định thân thể, nghênh đón động tác đẩy vào rút ra của anh càng lúc càng nhanh, một tay anh giữ lấy một bên trái đào đang rung lắc không ngừng, nắm lấy viên tròn trên đỉnh vỗ về chơi đùa, tiếp tục cho cô thêm nhiều kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn.
Hai điểm trên dưới mẫn cảm nhất cùng lúc truyền đến kɧoáı ©ảʍ tê ngứa mãnh liệt, đây là sự thể nghiệm mà lúc Vệ Ngưng Nhiên tự an ủi chưa từng có được, kí©ɧ ŧɧí©ɧ sảng khoái làm cô dần quên mất ngượng ngùng, cô dời tay ra khỏi mặt, đổi thành nắm chặt drap giường dưới thân, hai chân cũng từ từ vòng lên eo anh, hạ thể nghiêng về phía trước phối hợp với luật động của anh.
“Thoải mái không?” Nhìn thấy cô chủ động, trong lòng Chử Tập vui sướиɠ, không nhịn được thì thầm hỏi cô.
“Ừm.”
Giọng cô rất nhỏ, nhưng cũng đủ để anh nghe được, cũng làm anh sinh ra chút cảm giác tự hào, càng thêm ra sức thẳng lưng khuấy đảo đến nơi sâu nhất của lối vào.
Mật dịch tí tách chảy ra từ huyệt khẩu, thấm ướt đẫm nơi hai người kết hợp, cũng khuếch đại âm thanh thọc vào rút ra lên mấy lần, truyền rõ vào trong tai hai người, giống như đang tấu vang khúc nhạc tuyệt vời nhất vì họ.
Vệ Ngưng Nhiên cảm thấy thẹn thùng, rồi không hiểu sao lại hưng phấn vì điều này, đặc biệt là tiếng thở dốc nặng nề của Chử Tập truyền vào trong tai, cô càng cảm thấy cực kỳ gợi cảm.
Cô biết hiện tại chắc chắn anh rất thoải mái, cho nên cô cũng vô cùng thỏa mãn bởi vì mình có thể mang đến cho anh niềm vui thích này.
“Chử Tập…” Cô không nhịn được run giọng gọi tên anh, trước mắt một màu trắng xóa, đầu óc hỗn độn một mảnh, “Chử Tập… A…”
Trong tiếng thét chói tai, vách thịt siết chặt co rút kịch liệt và run lên, hung hăng bao bọc lấy dươиɠ ѵậŧ đã đến chỗ sâu nhất, bức cho Chử Tập cũng khẽ rên thành tiếng, dươиɠ ѵậŧ bất giác giật lên, trong thoáng chốc phun ra một chất lỏng ấm nóng.
Vệ Ngưng Nhiên thất thần một lúc mới phản ứng lại kịp, cô và Chử Tập cùng lúc đạt tới cao trào, vật giữa hai chân anh vừa mới phóng thích xong, tạm thời còn chưa mềm đi, vẫn cứ chôn sâu ở trong cơ thể cô như thế.
Cô run rẩy rúc vào trong lòng anh, nghe nhịp tim mạnh mẽ có lực và tiếng thở dốc của anh, cảm nhận được anh tồn tại rõ ràng như vậy, cô đột nhiên cảm thấy chóp mũi hơi cay, nước mắt suýt nữa đã trào ra.
Cuối cùng không phải cảnh trong mơ nữa, cô và anh, thật sự ở bên nhau.
Bọn họ có mối quan hệ thân mật nhất, bọn họ thuộc về nhau.
“Nhiên Nhiên.” Hốc mắt Chử Tập cũng nóng lên khẽ hôn lên khóe mắt ướt của cô, ôm cô càng chặt hơn, “Anh là của em, vĩnh viễn, đều là của em.”