Bình thường khi cô tự an ủi giữa hai chân cũng sẽ ướŧ áŧ, Vệ Ngưng Nhiên vẫn luôn biết đó là phản ứng sinh lý bình thường, nhưng hôm nay rõ ràng chảy quá nhiều nước, ngay cả qυầи ɭóŧ cũng gần như ướt đẫm, ngón tay anh chỉ chạm nhẹ vào cách lớp quần jean, bên trong cô lại khẽ run lên rồi trào ra không ít chất lỏng, dinh dính một mảnh.
Vai áo khoác tây trang bị tay cô nắm trở nên nhăn nhúm, cảm giác được sự nhạy cảm của thân thể cô, Chử Tập càng không dám càn rỡ chút nào, vẫn luôn cố gắng nhẫn nhịn khát khao muốn phá cơ thể thoát ra, anh kiên nhẫn hôn cô một cách dịu dàng, ngón tay cởi bỏ khóa kéo từng chút, chậm rãi cởϊ qυầи dài của cô xuống.
Giữa hai chân ướt thành như vậy, e rằng cách lớp qυầи ɭóŧ anh cũng có thể phát hiện ra rồi? Vệ Ngưng Nhiên vừa thẹn vừa bối rối, khuôn mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, hoàn toàn không dám giương mắt nhìn anh, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nâng chân lên, phối hợp với động tác cởϊ qυầи của anh.
Hiện tại, trên dưới toàn thân cô chỉ còn sót lại một chiếc qυầи ɭóŧ bằng ren.
Ánh mắt Chử Tập từ từ di chuyển dọc theo đôi chân dài thẳng tắp, cuối cùng dừng lại ở giữa hai chân cô.
Mảnh vải màu đen ôm sát đùi cô, lộ rõ cả hình dạng của vùиɠ ҡíи, hơn nữa phía trên còn có ánh nước ẩn hiện.
Ánh mắt của Chử Tập sâu hơn, hô hấp nặng nề, tay phải đỡ lấy đầu gối cô vuốt ve một đường thẳng đến giữa hai chân, phủ lên trên mặt qυầи ɭóŧ mỏng manh.
Bộ phận nào đó quả nhiên đã ướt một mảnh, thậm chí còn ướt hơn anh nghĩ rất nhiều.
“Ưm…” Vệ Ngưng Nhiên run rẩy kịch liệt, vô thức khép hai chân lại, kẹp cả bàn tay to của anh vào chính giữa.
Ngón tay anh tiếp tục vuốt ve lên xuống dọc theo khe hẹp kia trong chốc lát, sau khi kéo ra ít chất lỏng nóng ấm, Chử Tập nghĩ màn dạo đầu chắc là khá ổn, lúc này mới kéo qυầи ɭóŧ của cô xuống.
Mảnh rừng màu đen tinh tế dần dần lộ ra khỏi viền qυầи ɭóŧ, tạo nên sự đối lập rõ ràng với da thịt trắng nõn, bên dưới âm phụ đầy đặn còn vương vài giọt nước trong suốt lấp lánh, đó là biểu hiện cho sự động tình của cô, cùng với u cốc thần bí sâu thẳm kia, trông càng quyến rũ đến cực hạn.
Nhịp tim của Chử Tập cứng lại, hoàn toàn quên mất cử động.
Thấy anh chăm chú nhìn thẳng vào giữa hai chân mình, Vệ Ngưng Nhiên càng xấu hổ đến nỗi muốn chui xuống đất, trong lòng cũng thấp thỏm bất an hơn.
Mấy bộ phim cô thường xem, những nữ diễn viên đó đều tẩy sạch hết lông tóc nơi riêng tư, hơn nữa rất nhiều tiểu thuyết cũng viết rằng, đàn ông thích bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© sạch sẽ không có lông tóc nhất, trước đó cô còn chưa chuẩn bị làm gì cả, ở trong mắt anh nơi ấy có xấu xí lắm không?
“Đừng… Đừng nhìn…” Giọng nói của cô còn run rẩy hơn cả thân thể, lúc đầu cô định bảo anh tắt đèn, nhưng hiện tại muốn cô nói ra một câu hoàn chỉnh cũng thật sự quá khó.
Dáng vẻ ngượng ngùng này của cô, chỉ làm cho du͙© vọиɠ của Chử Tập càng tăng cao.
Hơi thở của anh nặng nề, cúi xuống hôn lên môi cô, đồng thời vội vàng cởi bỏ thắt lưng, giải phóng cho du͙© vọиɠ đã sưng to, rồi vươn tay lấy áo mưa.
Động tác anh vụng về xé mở giấy gói rồi tự mang vào cho mình, nhìn kích cỡ, cuối cùng anh cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may, anh không thua kém ở phương diện này. Nếu áo mưa quá lớn, anh cũng không biết mình có còn dũng khí để tiếp tục nữa không.
Tầm mắt của Vệ Ngưng Nhiên căn bản không dám rơi xuống nơi giữa hai chân anh, từ lúc anh bắt đầu cởi thắt lưng, cô vẫn còn nhìn chằm chằm lên trần nhà, khẩn trương chờ đợi động tác tiếp theo của anh.
Anh phủ lên trên người cô một lần nữa, cảm nhận được vật cứng rắn nào đó để thẳng vào giữa hai chân, cô càng run rẩy nhiều hơn, ngay cả đầu lưỡi cũng sắp líu lại: “Có phải… Rất đau không? Em… hơi… Sợ…”
Tuy rằng cô cũng từng tự an ủi, nhưng chỉ giới hạn trong việc vuốt ve âm đế, ngón tay chưa từng đưa vào đó, hiện tại xúc cảm ở giữa hai chân rõ ràng như vậy, nơi đó của anh hình như rất to lớn, dù rằng cô đã bằng lòng cho anh, nhưng cũng không tránh khỏi cảm giác sợ hãi được.
Thấy cả người cô đều run một cách kỳ lạ, lại kết hợp với phản ứng ngượng ngùng và cơ thể cực kỳ nhạy cảm của cô tối nay, trong đầu Chử Tập chợt lóe lên một suy nghĩ không dám tin: “Em là… Lần đầu tiên sao?”
Vệ Ngưng Nhiên sớm đã co rúc lại ở dưới thân anh, run rẩy khẽ gật đầu: “Em… Chưa từng quen bạn trai, anh… nhẹ một chút…”
Chử Tập ngơ ngẩn nhìn cô, trong khoảnh khắc thế nhưng anh lại không biết tâm tình của mình là thế nào.
Vui vẻ sao? Chắc chắn là có, rốt cuộc thì những hình ảnh lúc trước anh từng tưởng tượng cô nằm ở dưới thân người đàn ông khác, anh cũng sẽ đố kỵ đến phát điên, hiện tại biết cô chưa từng thân mật với người đàn ông nào như thế, đương nhiên anh sẽ kinh hỉ không nói nên lời.
Nhưng sau khi kinh hỉ qua đi, dưới đáy lòng lại tràn ra vài tia chua xót và đau lòng không hiểu được. Mấy năm nay, cô đều lẻ loi cô độc ở đây sao?
“Có phải… Bởi vì anh không?” Du͙© vọиɠ trong mắt hơi tan đi, anh ôn nhu nhìn chăm chú vào cô, duỗi tay khẽ vuốt ve khuôn mặt ửng hồng của cô, “Bởi vì anh, cho nên mới không quen bạn trai sao?”
Vệ Ngưng Nhiên cắn môi, yên lặng nhìn anh, do dự một chút, cuối cùng mới lấy hết can đảm mở miệng nói: “Ngoại trừ anh, em không muốn một ai cả.”
Hốc mắt của Chử Tập sớm đã đỏ lên bởi vì du͙© vọиɠ dâng cao, bây giờ nghe cô nói xong câu này, hai mắt càng nóng và ướt hơn, ngay cả thân thể cũng đang run nhẹ.
“Nhiên Nhiên…” Anh hơi khàn giọng gọi tên cô, cúi đầu nhẹ nhàng hôn cô, từ trán đến đôi mắt, rồi đến chóp mũi và khóe môi, cuối cùng ngậm vào trong miệng hai cánh môi đỏ tươi của cô, liếʍ mυ'ŧ tỉ mỉ.
Mỗi một động tác của anh đều thật cẩn thận, giống như sợ làm đau cô, Vệ Ngưng Nhiên nhanh chóng chìm đắm trong sự dịu dàng tận cùng này, thân thể vẫn luôn phát run cũng dần thả lỏng, hai tay ôm chặt lấy cổ anh, vừa nhiệt tình lại chủ động đón ý hùa theo môi anh, nơi giữa hai chân vô thức cọ qua lại vật to lớn của anh.
Da thịt non mềm và ươn ướt không ngừng cọ xát đỉnh du͙© vọиɠ của anh, Chử Tập bị cọ đến mức gần như phát điên, nhưng nghĩ đến đây là lần đầu tiên của cô, anh lại cố gắng áp chế nỗi xúc động muốn trực tiếp tiến vào, duỗi tay đỡ lấy vật cứng nơi hạ thể, cọ xát qua lại lên xuống dọc theo nơi ướt đẫm của cô.
Nhiệt độ cơ thể anh vốn đã cao hơn cô, lúc vật kia chạm vào nơi hơi lạnh giữa hai chân, xúc cảm nóng như lửa càng thêm rõ ràng, từng chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cô không nhịn được rùng mình, da thịt non nớt giữa hai chân nhanh chóng co rút lại, ái dịch càng tuôn càng mãnh liệt.
“Chử Tập…” Cô đáng thương nhìn anh, nơi đó thật sự rất khó chịu, vừa ngứa vừa tê, bên trong cũng trống rỗng vô cùng.
“Anh vào nhé?” Vốn đã bị tra tấn đến phát đau, hiện giờ cảm nhận được cô còn ướt hơn vừa rồi rất nhiều, một giây anh cũng không muốn đợi thêm nữa, “Anh sẽ nhẹ chút.”
“Vâng.”
Vừa dứt lời, vật nóng cứng rắn như sắt thép đã từ từ tiến vào cửa huyệt chật hẹp. Giống hệt như cảm nhận vừa rồi của cô, nơi đó vừa cứng vừa lớn, mới tiến vào một chút cô đã cảm thấy hạ thể căng trướng, có hơi khó chịu, thậm chí còn hơi đau đớn.
Cảm giác sợ hãi bỗng dâng lên, Vệ Ngưng Nhiên nắm chặt áo sơmi của anh, thân thể đã hoàn toàn cứng đờ ngoài tầm kiểm soát của cô, vách thịt non nơi cửa huyệt siết chặt đỉnh du͙© vọиɠ của anh, theo bản năng ngăn anh tiến vào thêm nửa bước.
“Nhiên Nhiên, thả lỏng nào.” Du͙© vọиɠ sưng to cua anh bị kiềm chặt ở lối vào chật hẹp, đồng thời kɧoáı ©ảʍ cũng đánh úp lại, còn có sự đau đớn khi bị cô kẹp chặt.
Vệ Ngưng Nhiên cắn môi, cố gắng hít sâu, cố hết sức tự nhủ mình quên đi cảm giác khó chịu kia: “Anh… Tiến… Vào đi… em… Không đau…”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng phản ứng của cô rõ ràng đã chứng mình tất cả, Chử Tập sao nỡ làm cô đau, cho nên chỉ có thể cố nén chịu nỗi xúc động muốn tiếp tục tiến sâu vào bên trong, cúi đầu ngậm lấy một bên trái anh đào, dùng môi lưỡi bao bọc cuốn lấy rồi khẽ cắи ʍút̼.
“Ưm…” Cô không nhịn được khẽ rêи ɾỉ, tất cả lực chú ý đều bị hấp dẫn bởi kɧoáı ©ảʍ trước ngực, vách thịt nơi hạ thể cũng không kiềm được mà mở ra khép vào, nuốt chửng du͙© vọиɠ của anh từng chút.
Chử Tập kêu lên một tiếng, đôi tay nắm chặt mông cô, áp thân thể của cô về phía mình, nâng eo từ từ đẩy mạnh vào.
Vệ Ngưng Nhiên vốn đã nghĩ đau dài không bằng đau ngắn, bảo anh nhanh chóng đi vào, có lẽ chỉ hơi đau trong giây lát cũng sẽ không sao, không ngờ anh lại có thể nhẫn nhịn như vậy, mỗi một bước đều thật cẩn thận như thế, toàn bộ quá trình trừ hơi trướng đau ra, lại không có chút sự khó chịu nào khác.
Dươиɠ ѵậŧ thô dài khó khăn tiến đến chỗ sâu nhất, thân thể vẫn luôn căng cứng của Chử Tập cuối cùng cũng được thả lỏng một chút.
Nghe anh cắn răng rêи ɾỉ một tiếng, thở hắt ra một hơi, hốc mắt của Vệ Ngưng Nhiên không khỏi nóng lên, chủ động duỗi hai chân vòng lên trên hông anh: “Em không đau, một chút cũng không đau, anh không cần phải kiềm chế, có thể cử động được mà.”
Cô thật sự không đau nữa.
Cô được anh bảo bọc dịu dàng như vậy, sao có thể mà đau nữa?