“Á.” Lý An Dư bỗng bị đè mạnh vào tường, cả người bị thân hình cao lớn bao bọc.
Ánh mắt Từ Vũ tối sầm, bóp cằm cô nhấc lên, gằn từng chữ. “Được, em muốn tôi chứ gì? Đừng có hối hận.”
Nói rồi anh cúi đầu, tham lam dùng lưỡi cắи ʍút̼ môi cô, bàn tay sỗ sàng trượt xuống vuốt ve bờ eo thon.
“Xoạc!” Chiếc áo sơ mi đồng phục dễ dàng bị anh xé rách.
“Ưm… ưm!” An Dư bị anh hôn đến mức nghẹt thở, bàn tay chỉ có thể bám víu lấy cổ anh.
Mông cô bị anh nhấc lên, chân không chạm đất chỉ có thể quặp lên hông anh để khỏi ngã.
Từ Vũ buông môi cô ra, sau đó hôn từ má trượt xuống cổ, rồi xương quai xanh.
Sau đó anh kéo áσ ɭóŧ cô sang một bên, đưa tay nhào nặn, vừa bóp vừa nhìn cô. “Thế nào, có phải muốn thế này đúng không.”
Gương mặt An Dư đỏ ửng, khoé miệng còn dính nước bọt, ánh mắt long lanh mơ hồ, mấp máy đáp: “Em… không…”
Không chờ cô đáp, Từ Vũ đã dùng bàn tay còn lại chui vào trong qυầи ɭóŧ cô, ngón giữa tì mạnh lên hột lê chà xát.
“Ưʍ..ư… đừng…” An Dư bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức run rẩy, hổn hển thở sâu, núʍ ѵú sưng tấy đỏ hồng.
Dâʍ ɖị©ɧ của cô tiết ra ướt đẫm ngón tay anh, hai bắp đùi theo bản năng kẹp chặt khiến Từ Vũ không thể rút tay ra.
Lý trí Từ Vũ đã hoàn toàn bị vùi lấp, trong đầu anh là cảnh cô em gái nhỏ tiểu Hi đang bị anh ôm trong lòng.
“Nào, mở chân ra, ngoan nào.” Anh cúi đầu, ngậm lấy núʍ ѵú mυ'ŧ nhẹ, sau đó liếʍ liếʍ ở đâu ti kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự hưng phấn của cô trỗi dậy.
An Dư run rẩy bị anh câu hồn, bắp đùi chậm rãi dạng ra, sau đó cảm nhận được một thứ to dài và ấm nóng đang cọ xáy ở giữa háng.
“Nóng… nóng quá…” Cô run rẩy ôm anh. “Nó… đang cọ xát vào em… thứ đó của anh…”
“Nói là em muốn nó đi, em muốn được thoả mãn bằng dươиɠ ѵậŧ của anh, nói đi.” Từ Vũ thủ thỉ bên tai cô như một câu thần chú.
“Em… em muốn dươиɠ ѵậŧ của anh… áaa!!!” An Dư ré lên thất thanh, cảm giác như cơ thể bị xé toạc làm nhiều mảnh.
Nước mắt cô rơi xuống, run rẩy đưa tay chạm vào phía dưới, nài nỉ: “Rút ra đi, đau quá, em đau quá… huhu…”
Từ Vũ bị tiếng hét của cô làm cho thức tỉnh, nhìn rõ được người trước mặt mình là ai.
Nhưng chuyện đã đến bước này, bản năng đàn ông không cho phép anh ngừng lại.
Anh nhìn phía dưới, vài giọt máu nhỏ hoà lẫn dùng dâʍ ɖị©ɧ đang chảy ra giữa mơi hai người giao hoan.
Một cảm giác khó chịu trong lòng Từ Vũ chợt dâng trào, anh đỡ eo cô, cúi đầu xuống hôn môi, nhẹ nhàng trấn an. “Từ từ sẽ quen, em thả lỏng người ra đi.”
“Hức… đau lắm… dươиɠ ѵậŧ của anh to quá, em không chịu được…” An Dư khóc lóc vùi mặt lên ngực anh.
Lời than khóc của cô vô tình lại khiến ngọn lửa trong người Từ Vũ rạo rực, anh cắn răng nói: “Đau thì cắn anh, anh nhấp đây.”
Nói rồi anh đẩy hông mấy nhịp, đè được dươиɠ ѵậŧ vào sâu trong cơ thể cô, bắt đầu luận động.
“Khoan.. đừng! Đừng mà! Á… ưm… ưm…” An Dư đau phát khóc, gặm lấy vai anh. “Huhu… dừng lại… hức…. Em chịu không được mà…”
Một lúc sau, âm thanh nức nở đã dần bớt đi, thay vào đó là tiếng rêи ɾỉ từ sâu cổ họng vang lên.
“Ưm… a… a… sâu quá… ư…” An Dư hổn hển bám chặt anh, cơ thể đã đạt cao trào tận mấy lần không thể đứng vững.
Từ Vũ khẽ gừ nhẹ một tiếng, ngay giây phút quan trọng nhất thì rút dươиɠ ѵậŧ ra, bắn tinh lên bụng cô.
Chất nhẩy trắng đυ.c dính cả lên váy, chậm rãi chảy xuống chân.