Tôi Trở Thành Thú Cưng Của Anh Trai Nuôi

Chương 2: Trừng phạt sự ᗪâʍ Đãиg này của em [H+]

Âm thanh xì xụp mυ'ŧ lấy dâʍ ɖị©ɧ của anh làm núʍ ѵú tôi sưng lên, hai tay tôi nắm lấy bánh bao của mình nhào nặn, thích thú rêи ɾỉ.

“A… lưỡi của anh… thích quá… thích chết mất… ưm…”

Dường như anh biết cơn hứng tình của tôi đang lên, anh thò một ngón tay giữa đút vào trong khe l*и, đầu ngón tay cọ xát chui tọt vào bên trong cơ thể.

Tôi run rẩy rướn mu l*и lên cao, hổn hển cầu xin: “Anh ơi, ȶᏂασ em đi… ưm… em không thích ngón tay, cho em ©ôи ŧɧịt̠ của anh đi… em không nhịn nổi, nứиɠ quá đi mất.”

“Mới đó mà đã nứиɠ vậy rồi sao, em da^ʍ quá, Tiểu Hi.” Lý Phong mυ'ŧ lấy hộŧ ɭε, dùng răng cắn nó khiến đùi tôi run rẩy.

“Hãy trừng phạt sự dâʍ đãиɠ này của em bằng ©ôи ŧɧịt̠ của anh đi… đi mà… em muốn lắm rồi… anh à…” Tôi rêи ɾỉ, bàn tay bóρ ѵú càng lúc càng dùng lực.

“Được rồi, cho em.” Lý Phong ngồi dậy, kéo chân tôi quắp lấy hông anh, sau đó đè dươиɠ ѵậŧ vào chính giữa cọ xát bên ngoài mấy cái.

“Phạch phạch.” Chớp mắt một cái, dươиɠ ѵậŧ thô ráp được bọc bαo ©αo sυ đã đυ.c sâu vào cơ thể tôi, thẳng đến sát tử ©υиɠ.

“Aaa…” Tôi sung sướиɠ thở ra, nở nụ cười thoả mãn nhìn xuống dưới, đùi tôi bị anh giữ chặt, hông anh không ngừng dập vào giữa háng.

“Sướиɠ quá anh ơi… aa… a… ưnmm… sướиɠ quá đi… anh cọ sâu quá…”

Cảm giác cơ thể bị xâm chiếm khiến tôi thích thú rên la, bàn tay với lên nũng nịu: “Anh ơi, hôn em.”

Lý Phong cúi đầu, cắи ʍút̼ môi tôi, hai đầu lưỡi không ngừng cọ vào nhau, mồ hôi chảy ròng ròng.

***

Ở một căn phòng VIP trong quán bar nọ, một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau trên ghế sô pha.

Cô gái quỳ rạp dưới đất, vừa khóc vừa rêи ɾỉ: “Hức, anh nhẹ một chút, đừng thô lỗ vậy mà.”

Chàng trai vẫn một mực im lặng, ra sức nhấp từng đợt mạnh mẽ, bàn tay thô lỗ nắm bóp bầu vυ' trắng nõn.

“Đừng… đừng mà… Vũ ca… hức… nhẹ một chút… xin anh đấy.” Lý An Dư khóc lóc bấu chặt ghế sô pha.

“Tiểu Dư, ngoan nào, đừng quậy.” Từ Vũ bóp mạnh bờ mông căng tròn của cô gái, tiếp tục dùng lực.

“A.. tại anh.. ưm… anh làm đau người ta mà… hức…”

“Thế anh dừng nhé?” Từ Vũ chợt hỏi.

Lý An Dư lập tức im bặt, chỉ còn tiếng sụt sịt ở mũi, sau đó khẽ đáp: “Ứ chịu.”

“Á… đừng… sao lại đột ngột vậy.. ưm… a…!!! Em nhịn không nổi nữa… a…” Lý An Dư run rẩy hét lên, sau đó sụp người xuống ghế, thở dốc.

Từ Vũ cũng thoả mãn rút dươиɠ ѵậŧ của anh ra, cởi bαo ©αo sυ ném vào sọt rác.

Chờ hai người bình tĩnh lại, Lý An Dư nằm xụi lơ trên sàn bỗng cất tiếng, giọng nói khản đặc vì khóc quá nhiều. “Tiểu Hi đi đâu em thật sự không biết, anh đừng có lúc nào cũng đè em ra truy hỏi như thế.”

Từ Vũ không nói gì, dùng khăn ướt giúp cô lau người sau đó đi vào nhà tắm.

Lý An Dư một mình ngồi trên ghế, ánh mắt trầm tư nhìn anh.

Cô biết mình chỉ là người thế thân, nhưng không nhịn được bị anh cuốn hút.

“Anh hai à, anh nợ em lần này đó.”