Tôi là Trần Hi, 16 tuổi, con gái duy nhất của tập đoàn bất động sản HFM. Hiện đang theo học tại một trường cấp 3 tư nhân trọng điểm.
Cuộc đời tôi chưa từng trải qua áp lực, bởi vì có bố mẹ và một người anh trai quyền lực chống lưng.
Từ Vũ là anh trai nuôi của tôi, lớn hơn tôi 1 tuổi, được bố mẹ nhận nuôi ở cô nhi viện về từ năm 3 tuổi. Kể từ khi chúng tôi bắt đầu hình thành nhận thức, bố mẹ luôn nói với chúng tôi rằng: Trần Hi là công chúa nhỏ, còn Từ Vũ là anh trai kỵ sĩ phải bảo bọc công chúa.
Vậy nên tính tôi rất mè nheo, thật may là anh luôn chiều chuộng tôi.
Chúng tôi cùng học trong một ngôi trường quý tộc lớn nhất Đế Đô, nơi mà tất cả học sinh đều là những người thừa kế sáng giá.
Bạn thân tôi là Lý An Dư, tiểu thư của một tập đoàn thời trang nổi tiếng. Anh trai cô ấy, Lý Phong, cũng là bạn trai hiện tại của tôi.
Chúng tôi chính là hình mẫu điển hình của những cậu ấm cô chiêu ăn chơi hào nhoáng, con cưng của trời.
***
“Alo, anh hai?”
“Em đang ở đâu?” Giọng Từ Vũ vang lên trong điện thoại, nghe có vẻ như anh đang khó chịu.
“Em đang đi chơi với tiểu Dư, mai em về.” Tôi đáp, ánh mắt liếc nhìn người bên cạnh.
“Em nói dối đúng không, anh vừa gặp tiểu Dư ở quán bar đây!”
Tôi chột dạ, vội nói: “Nói chung là em đi chơi rồi, mai em sẽ về ngay.”
Sau đó lập tức cúp máy.
Lý Phong ở bên cạnh nghiêng đầu qua ôm tôi vào lòng, chóp mũi cọ lên xương quai xanh khiến tôi cảm thấy nhột nhột.
“Lại là tên nhóc Từ Vũ đó à.”
“Ừm, anh ấy chỉ hỏi em đang ở đâu thôi.” Tôi vui vẻ hôn lên má anh.
“Em có chắc nó với em không có ý gì đó chứ? Quan tâm hơi kỹ rồi đó.” Lý Phong lầu bầu, đưa tay nắn bóp bầu ngực bị che đậy bởi váy ngủ của tôi.
Bàn tay anh như có ma lực, nhanh chóng câu dẫn lí trí của tôi, tôi híp mắt thoải mái nói: “Anh đừng nói bậy, anh ấy chỉ là anh trai của em thôi.”
“Cũng có phải ruột thịt đâu?” Lý Phong vừa đáp vừa tụt váy tôi ra, mấy ngón tay cầm lấy núʍ ѵú xoa tròn.
“Anh này, đừng nói thế chứ.” Tôi cười cười, giúp anh cởϊ áσ choàng tắm. “Anh ấy thật sự chỉ là anh trai thôi, người yêu của em ở đây cơ mà.”
“Miệng nhỏ sao mà ngọt vậy chứ?” Anh cười, hôn lên môi tôi, sau đó dùng lưỡi chui vào liếʍ mυ'ŧ cánh môi mềm mại.
Đến khi anh chịu nhả ra thì tôi đã thở hổn hển, gương mặt nóng bừng. Sau đó tôi dạng chân, nắm tay anh để xuống dưới, ẩn ý nói: “Chỗ này còn ngọt hơn đó.”
“Tiểu dâʍ đãиɠ.” Lý Phong cười, sau đó anh trườn người xuống, ụp đầu liếʍ mυ'ŧ mu thịt mềm mại đã rỉ nước. Đầu lưỡi anh điêu luyện liếʍ hộŧ ɭε của tôi day nhẹ, sau đó còn gặm nhẹ ở mép l*и kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho dâʍ ɖị©ɧ tiết ra.
“Ưm…” Tôi vui sướиɠ rên nhẹ mấy tiếng.