Côn ŧᏂịŧ của Tiêu Tranh không thô to như Tiếu Nhất, nhưng lại thắng ở chiều dài. Anh dường như muốn chẻ đôi người cô lại còn đâm đến chỗ sâu nhất bên trong… nơi mà ba năm này chỉ có anh mới mang lại cảm giác sung sướиɠ.
Tư Tuệ thấp giọng rêи ɾỉ: “Ưm… cậu chủ…”
Trong phòng vẽ tranh mở điều hòa mát lạnh, nhưng cái trán Tiêu Tranh lại chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, côn ŧᏂịŧ tàn nhẫn ra vào trong tiểu huyệt chặt khít của thiếu nữ.
Tư Tuệ nhỏ hơn anh tám tuổi, ở trong mắt anh cô vẫn luôn là một đứa trẻ.
Làn da của cô mềm mại, nơi riêng tư màu hồng run lên, ở bên cạnh anh ba năm thậm chí còn bị Tiếu Nhất làm thô bạo nhưng cô vẫn giống như một người thiếu nữ.
Nếu mà anh biết một tháng Tư Tuệ đã làm cùng với kích cỡ kinh người của Đường Tín tài xế lái xe buýt thì hẳn anh sẽ phải cảm khái về năng lực khôi phục của cô.
Sau khi cắm rút mấy chục lần vào trong chỗ sâu, Tiêu Tranh dùng con thú lớn của mình chống lên miệng tử ©υиɠ đã mềm ra của cô sau đó bắn ra từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt.
Thời gian anh thao không dài bằng Tiếu Nhất.
Anh thích hưởng thụ cảm giác thao, thích nghe tiếng rêи ɾỉ theo bản năng của cô, lời âu yếm lấy lòng, nhưng anh lại không hay nói gì.
Cảm giác đùi phải hơi hơi đau lên, nhắc nhớ anh không nên đứng nữa.
Nghĩ đến cảnh Tư Tuệ lại phải ngồi quỳ lung lay sắp đổ mà cưỡi anh.
Tiêu Tranh rũ mắt, rút côn ŧᏂịŧ bắn nhanh ra, ngồi trở về xe lăn. Mắt đen trầm tĩnh dừng nơi dịch trắng chảy xuống làm dơ bắp đùi của cô.
“Cậu chủ?”
Tư Tuệ chớp mắt mờ mịt.
Cô đã sướиɠ và cao trào rồi, nhưng cô có thể lại sướиɠ và cao trào lần nữa.
Mắt đen của Tiêu Tranh trầm tĩnh: Nếu cô không có bị Tư Mặc cưỡиɠ ɧϊếp, bị rót thuốc dạy dỗ, thì anh bình thường gặp được Tư Tuệ 18 tuổi, anh vẫn sẽ cáu giận vì cơ thể có nhiều bệnh, muốn te giải quyết du͙© vọиɠ cho cô.
Đợi đến khi ánh mắt mê man của thiếu nữ thanh tỉnh, Tiêu Tranh nói: “Tôi vì em chọn hai người mẫu, 18 tuổi, hàng to xài tốt.”
Tư Tuệ bình tĩnh: “Không sao cả, tôi có thể tự mình chơi, tôi có rất nhiều đồ chơi.”
Dứt lời, cô lại nhớ đến đây là phòng vẽ tranh của Tiêu Tranh, không phải phòng làm việc của cô, căng da đầu cầm lấy một cây bút vẽ đưa cho Tiêu Tranh: “Cậu chủ muốn chơi sao?”
Tiêu Tranh không nhận: “Tôi muốn vẽ em chơi 3P.”
Phong cách của Tiêu Tranh chủ yếu là phong cảnh, rất ít khi vẽ người.
Thỉnh thoảng linh cảm của anh sẽ cạn kiệt, sẽ vẽ cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, vẽ cô bị Tiếu Nhất thao huyệt.
Bởi vậy Tư Tuệ đoán ý nói hùa: “Được.”
Tư Tuệ gật đầu ngay lập tức, cửa phòng vẽ tranh bị đẩy ra, hai người mẫu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bước vào trong.
Một người có đôi mắt màu xanh lam trong suốt, một người là màu hổ phách, ngũ quan đẹp như tranh vẽ, nhìn mặt là một thiếu niên đẹp trai đến từ nước ngoài.
Nhưng kích cỡ côn ŧᏂịŧ của bọn họ rất khả quan.
Nhìn trông… có lẽ chỉ kém hơn một ít so với Đường Tín.
Một người thao cô, cô rất chờ mông… suy cho cùng cô thật sự rất thiếu một cái côn ŧᏂịŧ. Trong lòng cô rất ngưỡng mộ cảm kích Tiêu Tranh, bởi vì bị bệnh rất ít có thể khiến cô cảm thấy cực kỳ sung sướиɠ được.
Có lẽ năm 15 tuổi lúc cô vẫn còn là xử nữ, gặp được Tiêu Tranh, yêu Tiêu Tranh, sẽ nguyện ý như vậy với anh cả đời.
Nhưng bây giờ cô 21 tuổi, đã bị rất nhiều côn ŧᏂịŧ cắm rút tiểu huyệt, tính nghiện quấn thân, căn bản không có cách nào từ chối dụ hoặc.
Nhưng là khi hai người cùng đến, cái kích cỡ này có chút quá mức…
Nghĩ đến Tiêu Tranh cần có linh cảm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Tư Tuệ do dự hai giây liền đi đến người mắt xanh, khuôn mặt thiếu niên nhìn ngây thơ hơn.
Lần đầu tiên Chu Sách làm người mẫu khỏa thân, còn cần phải phục vụ một người phụ nữ. Nếu không phải Tiêu Tranh cho nhiều tiền thì sao cậu có thể đến được?
Nhưng ngàn vạn lần cậu không ngờ đến rằng người mà cậu và Dương Thụ phải chơi không phải là một người giàu hay phú bà xấu xí gì, mà là một cô gái xinh đẹp quyến rũ, dáng người cực phẩm.
Tư Tuệ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi về phía cậu, da thịt bị làm cho nổi mấy vết màu hồng, tiểu huyệt trơn bóng không có một sợi lông đang lộ ra vẻ động tình màu hồng nhạt, chỗ bắp đùi có dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhão– có lẽ vừa mới bị Tiêu Tranh bắn vào trong.
Nhưng mà cậu, cứng.