Tư Tuệ ngồi lên bụng của Tiêu Tranh, hai đầu gối để bên sườn xe lăn của anh, tay trái đỡ lấy tay vịn, tay phải mở tiểu huyệt nóng ướt của mình ra, người dưới đặt lên thân gậy thô dài của anh.
Côn ŧᏂịŧ kết hợp, Tư Tuệ rút tay phải về, đỡ lấy một tay vịn của sườn khác rồi mạnh mẽ ngồi xuống.
Tiêu Tranh đỡ lấy vòng eo nhỏ bé của cô, giúp cô cố định nửa người trên, hơn nữa còn đỉnh hông đâm thẳng để côn ŧᏂịŧ cắm sâu vào trong tiểu huyệt của cô, như muốn chẻ cơ thể của cô ra làm đôi.
Thuốc của Tư Mặc khiến cô trở nên nghiện, cũng càng làm cho năng lực khôi phục của cô trở nên càng mạnh.
Thậm chí… càng thao càng mềm.
Cô dâʍ đãиɠ, thân thể của cô phù hợp với sự mềm mại 21 tuổi, thậm chí là 18 tuổi.
Tiêu Tranh phối hợp ngoài sức tưởng tượng của cô, cô thấp giọng kêu đau một tiếng, rất nhanh cô đã chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ bôi trơn.
“Cậu chủ, cậu muốn tôi động không?”
Tư Tuệ duy trì tư thế quỳ, huyệt thịt co rút lại, mật mật hút cắn thân gậy thô nóng của anh.
Tiêu Tranh: “Tôi nghĩ rằng em không nghe lời.”
Tư Tuệ càng cảm thấy Tiêu Tranh bị cái kí©ɧ ŧɧí©ɧ khó lường gì đó.
Nhưng cô không hỏi, hai đầṳ ѵú tuyết trắng nhỏ nhắn và tròn trịa cọ áo sơ mi của anh: “Cậu chủ, tôi đã bị một người đàn ông không phải Tiếu Nhất bắn vào trong rồi.”
Tiêu Tranh có thói ở sạch rất nhỏ.
Lúc trước cô ở phòng bệnh quyến rũ anh, trước tiên anh để Tiếu Nhất chơi cô, phỏng chừng là cảm thấy phụ nữ đưa tới cửa “không sạch sẽ”.
Tiêu Tranh bị thương, Tiếu Nhất vì cô “nhúng chàm” Tiêu Tranh mà ném cô cho bốn tên bảo vệ thay phiên thao làm, sau đó cô lại trải qua không ít đàn ông nữa.
Lúc Tiếu Nhất thao cô thường nói: “Kỹ nữ vạn người thao huyệt, nhìn hồng như thực tế lại dơ.”
Tiêu Tranh chưa bao giờ nói vậy.
Nhưng cô cảm thấy tuy rằng đã hứa trong ba năm này anh không thỏa mãn được cô thì có Tiếu Nhất có khả năng thỏa mãn cô, nhưng lúc cô bị anh cắm vào tiểu huyệt không dùng bảo hộ còn tự nhiên nói cô bị người đàn ông khác bắn vào trong, Tiêu Tranh sẽ cảm thấy khó chịu.
Quả nhiên khuôn mặt ôn hòa của Tiêu Tranh hơi cứng lại: “Ai?”
“Một người đàn ông có vợ vô sỉ.” Cằm đặt lên vai phải của anh, Tư Tuệ hôn lên vành tai anh, từ từ thổi khí: “Cậu chủ, cậu sẽ chê tôi dơ ư?”
Tiêu Tranh khẽ rùng mình.
Bỗng nhiên anh xoay xe lăn, đôi tay nắm lấy eo nhỏ của cô đứng lên, chân trái dùng sức ấn cô lên trên tường.
Toàn bộ quá trình côn ŧᏂịŧ hoặc đâm sâu hoặc rút về, lưu luyến mật huyệt chật hẹp, cắm đến cô phun nước tung tóe.
“A! Cậu chủ… rất, rất sướиɠ…”
Tư Tuệ uyển chuyển rêи ɾỉ, mị nhãn như tơ.
Tiêu Tranh mấp máy môi mỏng, ôm chân trái của cô lên, quàng qua vai phải của cô.
Cô có thể chơi tất cả các tư thế, tách cái đặt lại dễ như trở bàn tay.
Làn da tuyết trắng của cô bị anh đè ép lộ ra màu hồng nhạt dụ người.
Tiêu Tranh cảm thấy cô không dơ chút nào.
Ít nhất khi cô nhìn anh, trong con ngươi mãi mãi trong suốt chưa đựng tình cảm ngưỡng mộ.
Cho dù làʍ t̠ìиɦ cô cũng sẽ không trở nên cực kỳ dâʍ đãиɠ– giống như khi cô đối mặt với Tiếu Nhất.
Tiêu Tranh có thể cảm nhận được cô thật lòng.
Trên đời này chỉ có cái thật lòng là tốt đẹp thuần khiết nhất.
Tư Tuệ biết đùi phải của anh không tốt, cánh tay quấn quanh eo của anh nhìn như rất dính người, nhưng nếu anh lảo đảo cô sẽ ôm lấy anh trước tiên.
“Cậu chủ, cậu biết… sao, người đàn ông kia vừa ngắn vừa nhỏ, chỗ bây giờ anh chạm đến, anh ta căn bản không thấy được… a!”
Tiêu Tranh chợt đâm sâu hơn, qυყ đầυ thật lớn nghiền cửa tử ©υиɠ của cô, cô rêи ɾỉ thành tiếng, dâʍ ŧᏂủy̠ phun tung tóe.
“Tư Tuệ, đủ rồi.”
Tiêu Tranh rút ra một nửa côn ŧᏂịŧ, hưởng thụ cơn co rút bao bọc hút lấy của huyệt thịt cô.
Tư Tuệ chớp mắt: “Cái gì cơ?”
“Em không ngủ cùng người đàn ông ngắn nhỏ nào, tôi biết.” Đợi đến khi tình cảm nóng bỏng của cô qua đi, anh liền chọc vào trong chỗ sâu của cô: “Em không cần lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh, nhưng nếu sau này em muốn ngủ cùng người khác, tôi cho phép.”