Tư Tuệ đứng ở trước mặt Chu Sách, nâng cánh tay ôm sau cổ của cậu.
Không cần cô mở miệng, Chu Sách theo thói quen khom lưng, đem khuôn mặt không một góc chết đưa đến trước mặt cô, giống như thần phục nữ vương duy nhất của cậu.
Cô thích những chàng trai xinh đẹp, khen thưởng hôn khóe miệng của cậu: “Tôi thích cậu thao huyệt da^ʍ của tôi.”
Chu Sách đỏ mặt.
Nhưng côn ŧᏂịŧ cương cứng không chờ nổi mà nhảy lên, chọc vào bụng nhỏ bằng phẳng của cô.
Tư Tuệ cảm nhận được cái nóng của cậu, tay trái cầm lấy côn ŧᏂịŧ thô nóng, cảm nhận kích cỡ của nó.
Trạng thái hưng phấn, không khác gì chiều dài mà cô nghĩ cho lắm.
Tiểu huyệt khẩn cấp muốn được côn ŧᏂịŧ cắm vào, Tư Tuệ nghiêng mắt nhìn vào Tiêu Tranh đang ngồi ngay ngắn trên xe lăn: “Cậu chủ, chúng ta làm ở đâu, làm như thế nào?”
Tiêu Tranh cầm lấy bút vẽ cô muốn dùng để chơi chính mình, thấm thuốc màu, miệng lưỡi nhàn nhạt: “Tự do phát huy.”
Cô nhận được mệnh lệnh, gần như điên mà nhào vào lòng ngực của Chu Sách, hai chân vòng qua eo cậu, không đợi cậu đứng vững đã trực tiếp đỡ côn ŧᏂịŧ của cậu cắm vào bên trong huyệt da^ʍ chảy nước.
“A…”
Lại lần nữa được côn ŧᏂịŧ thô dài lấp đầy, Tư Tuệ rêи ɾỉ.
Cô và Tiêu Tranh làʍ t̠ìиɦ rất sung sướиɠ, nhưng Tiếu Nhất lại thô bạo, mỗi ngày đều mắng cô vừa da^ʍ vừa tiện, hận không thể thao chết cô. Cô biết rất rõ, Tiếu Nhất rất không tình nguyện chạm vào cái loại “dơ bẩn” như cô, nhưng lại cần phải nghe theo Tiêu Tranh.
Vốn dĩ cô cũng không muốn bị Tiếu Nhất thao.
Địa vị của Tiêu Tranh hiển hách, chỉ có đùi phải không tiện để đi lại lắm, nhưng cả đoàn bảo vệ có khả năng phục vụ cô đâu phải chỉ có một mình Tiếu Nhất?
Trước kia cô bị bốn người bảo vệ thay nhau làm, cô nhớ không rõ lắm nhưng thật sự có người đối xử với cô rất dịu dàng!
Nhưng Tiếu Nhất mắng cô quá tàn nhẫn, tâm lý phản nghịch của cô nổi lên: Chú thao liền phải thao! Chú chê tôi dơ, nhưng cũng phải nghe lời Tiêu Tranh thỏa mãn tôi!
Cứ như vậy, ba năm này cô vậy mà chỉ làʍ t̠ìиɦ cùng hai người đàn ông, một người cho cô sự trân trọng tuyệt đối, một người hận không thể làm chết cô ở trên giường. Quả thực là băng lửa đối nhau.
Cô không bị hình dạng, chiều dài côn ŧᏂịŧ còn dài hơn của Tiếu Nhất của Chu Sách cắm thì còn được, khi không bị tính nghiện tra tấn cô sẽ cảm kích Tiêu Tranh bảo vệ và dìu dắt.
Nhưng một cái cắm này của Chu Sách khiến cô cảm thấy rất có hại!
Nếu Tiêu Tranh cho phép thì tại sao cô phải giam cầm mình!
Cô thậm chí xem nhẹ kích cỡ không hợp dẫn đến đau đớn, tích cực ưỡn eo thoát khỏi, chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠, huyệt thịt cắn hút côn ŧᏂịŧ của cậu.
Đợi đến tất cả đều là cảm giác sung sướиɠ.
“Tên là gì?” Tư Tuệ dìu côn ŧᏂịŧ của cậu nhéo cằm cậu, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo như nước của thiếu niên: “Cậu khiến tôi rất sướиɠ.”
“Chu Sách.”
Chu Sách rõ ràng đã quyết định dùng nghệ danh nhưng lại thành thật nói ra tên thật.
Cô thật chặt.
Nóng quá.
Hút thật đã.
Tuy rằng cô không có màиɠ ŧяiиɧ, nhưng lại như là lần đầu tiên.
Chu Sách thực có lỗi mà suy nghĩ: Sau này cậu sẽ không bao giờ có thể thao một cái tiểu huyệt ấm áp và chặt chẽ hơn cô được.
“Chu Sách tiếp tục đi.” Đầṳ ѵú phấn nộn của Tư Tuệ cọ vào đầṳ ѵú màu hồng nhạt của cậu, hướng dẫn từng bước.
Chu Sách bắn.
Đợi đến khi cậu ý thức được thì một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng đã bắn vào trong âʍ đa͙σ của cô.
“Có phải là thao tôi rất sướиɠ không?” Cằm Tư Tuệ đặt lên bả vai của cậu, nói thầm với cậu.
Cô sẽ không để cho mọi người biết cậu đã bắn.
Trên thực tế, cô rất thiên vị những người đàn ông non trẻ như vậy.
Giống như Thịnh Vũ.
Giống như Lâm Tư Ngạn.
Giống như Tiêu Tranh.
Bọn họ đều giao lần đầu tiên cho cô, cô sẽ làm theo bọn họ, sẽ không lo lắng bị ngược đãi, cũng sẽ không lo lắng bị nhiễm bệnh.
Bên tai Chu Sách biến thành màu hồng, hai bên tay dịch xuống bóp lấy cặp mông của cô, đỉnh hông thật mạnh, côn ŧᏂịŧ lớn ngay lập tức thao đến tử ©υиɠ của cô.
Côn ŧᏂịŧ của Dương Thụ không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cũng kề sát sau lưng cô, đâm côn ŧᏂịŧ ma sát kẽ mông cô.