Đêm khuya, Lạc Thiên Dịch nằm trên giường, xoay người trằn trọc, tâm trạng của anh tồi tệ kinh khủng.
Nếu không phải Cổ Kỳ ngăn cản, anh nhất định còn nói những lời càng quá đáng hơn, anh chưa từng phát hiện mình lòng dạ hẹp hòi, nhỏ mọn, cực đoan quá trớn như thế.
“Lạc Thiên Dịch, sao mày có thể như vậy...”
Cậu nhóc nằm bò trên giường, dáng vẻ uể oải ốm yếu.
“Có phải chị ấy ghét mình rồi không...”
Chung quy cũng không ngủ được, Lạc Thiên Dịch ngồi dậy, bật đèn ở đầu giường lên, ngồi vào bàn học bắt đầu luyện đề.
Tối đó, bạn học Lạc “quyết tâm đưa quốc gia sánh vai với cường quốc năm châu” đến tận hai giờ sáng.
Nói cho cùng cũng là tuổi trẻ, hot boy Lạc thức đêm làm bài tập lại chẳng ảnh hưởng gì đến trạng thái tinh thần ngày hôm sau.
Ban ngày như thường lệ đi học, tan học, chơi bóng rổ, đến quán trà với mấy cậu bạn học sinh nam, lập team chơi game trên điện thoại.
Chạng vạng 7 giờ tối, Lạc Thiên Dịch quay về nhà họ Lạc vừa đúng thời gian dùng bữa tối.
Khó có ngày người một nhà cùng nhau ngồi tề tựu đông đủ, Lạc Chiêu Niên và Dương Vân đều ở đây, ngay cả chú hai và em họ Lạc Đông Húc của Lạc Thiên Dịch cũng ở đây, chỉ mỗi Cổ Kỳ vắng mặt.
Người một nhà tụ lại ngồi quanh bàn, phòng ăn vô cùng yên tĩnh, chỉ có bộ đồ ăn phát ra âm thanh va chạm vào nhau rất nhỏ.
Một lúc lâu sau, Dương Vân mở miệng: “Mẹ, hôm nay tiểu Kỳ cũng không về dùng cơm à?”
“Ừ, nói là ở chỗ một người bạn là họa sĩ nào đó.” Bà cụ nói.
Bàn tay lấy đũa của Lạc Thiên Dịch khựng lại, viên thịt tôm trong miệng lập tức không có mùi vị gì nữa.
“Tiểu Đông, mặt cháu làm sao thế?” Lạc Chiêu Niên đột nhiên mở miệng hỏi.
Lúc này mọi người mới tập trung chú ý vào trên người em họ Lạc Đông Húc, chỉ thấy má trái của cậu em họ nào đó sưng lên, lúc trước cậu ấy đều đeo khẩu trang nên mọi người không phát hiện ra.
Lạc Đông Húc cúi đầu, không dám nói chuyện.
Chú hai Lạc ở bên cạnh lạnh lùng hừ một tiếng: “Em đánh đấy, nó không nghe lời, ở trường học bày đặt yêu sớm.”
“Vậy cũng không thể đánh con chứ, thật là.” Bà cụ nhíu mày, đau lòng cho cháu trai thứ hai của mình.
“Nó thích giáo viên tiếng Anh lớp bọn nó đấy, ngày nào cũng xum xoe nịnh bợ giáo viên, con có thể không quan tâm chuyện này ư? Giáo viên nữ kia hơn nó 6 tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học không lâu, da mặt mỏng dễ ngại ngùng, bị thằng nhóc này làm cho khóc luôn rồi.”
Mọi người: “...”
Lạc Đông Húc gãi cằm, vành tai nóng lên đỏ ửng, cậu ấy nhìn thấy Lạc Thiên Dịch ngồi phía đối diện nhướng mày với cậu, không nhịn được kinh ngạc.
Anh họ có ý gì?
Là tỏ vẻ khen ngợi cậu à?
“Tiểu Đông, cháu thật sự thích giáo viên tiếng Anh lớp các cháu hả?” Dương Vân hỏi.
Lạc Đông Húc gật đầu: “Thích ạ.”
Ngay lập tức, chú hai Lạc trừng mắt, giơ tay lên muốn đánh người, Lạc Đông Húc co rụt cổ lại, nhưng bàn tay lại không đánh xuống.
“Tuổi dậy thì ấy mà, có tâm tư với người khác phái là bình thường, cũng không thể quá quở trách con cái được.” Dương Vân xoa dịu bầu không khí, nói giúp cho Lạc Đông Húc.
Chú hai Lạc ăn một miếng cơm, lạnh lùng khịt mũi: “Tiểu Thiên cũng đang đến tuổi dậy thì, em cũng chưa thấy nó thích giáo viên lớn tuổi hơn nó?”
Chàng trai bị điểm mặt gọi tên nào đó yên lặng ăn cơm, anh không muốn nói chuyện.
Đúng là anh không thích giáo viên, nhưng anh thích một chị có thể đòi mạng của anh, làm anh xao xuyến tâm phiền ý loạn.