Bị người đàn ông xa lạ gần trong gang tấc cưỡиɠ ɠiαи, cho dù anh ta lớn lên có đẹp trai thì lúc này trong mắt Hoàng Tiểu Thiện hoàn toàn không có mỹ cảm. Hạ thể bị nhét đầy, trong miệng cũng bị nhét cục thịt mềm mềm, nuốt không được, càng không dám cắn.
"Ưm ư ư……" Toàn thân cô căng cứng, cổ tay nhỏ bị một bàn tay cứng như sắt thép nắm chặt, thật thô thật cứng, mà tay cô vừa mỏng vừa mềm, cổ tay tựa như nước trong ban tay sắt thép của anh ta.
"Tỉnh đi, cô gái, còn tưởng kỹ thuật của tôi thụt lùi rồi chứ, ngay đến một chú chim non cũng không có phản ứng." Côn ŧᏂịŧ thô to di chuyện chậm rãi, từ từ đỉnh đến hoa tâm, "Tiểu huyệt của em kẹp chặt quá, côn ŧᏂịŧ của tôi rất khó chịu, ừm, nhưng con mẹ nó sướиɠ muốn chết." Hoàng Tiểu Thiện nước mắt lưng tròng, cô không thích khóc, nhưng thân thể xử nữ bị người đàn ông khai phá, làm sao có thể không khóc, cô lại không ngốc!
Cô vốn tưởng rằng kẻ đột nhập vào nhà dân hϊếp da^ʍ này là tên du côn vô lại ở gần nhà, còn đang thấy lại từ bao giờ mà mấy tên côn đồ gần nhà lại có thêm một tên đàn ông dạng chó hình người đẹp trai thế này gia nhập, nhưng anh ta vừa mở miệng, Hoàng Tiểu Thiện quả thực chính là khóc không ra nước mắt, anh ta còn là tội phạm vượt biên.
"Tôi cho anh tiền, anh buông tôi ra được không…… Nhà tôi vừa có người mất, không muốn chết thêm người nữa đâu." Tội phạm cưỡиɠ ɠiαи gây án thường đều là tiền da^ʍ hậu sát, nếu cô đi đời nhà ma, nhà họ Hoàng bọn họ coi như phải tuyệt hậu rồi.
"Tiền bảng Anh hay là đô la Mỹ? Đồng Peso miễn cưỡng cũng được, nhưng mà hiện tại thứ tôi muốn nhất chỉ có em." Có thể thấy được người đàn ông này không am hiểu cách dỗ dành phụ nữ, cánh mông kẹp chặt, bắt đầu thọc vào rút ra, vách tường thịt bị côn ŧᏂịŧ mài qua dần sản sinh ra dịch bôi trơn.
"A…… Không muốn, cầu xin anh, mau dừng lại, dừng lại……"
Anh quá dùng sức, hai bầu ngực sữa của Hoàng Tiểu Thiện lắc lư tạo thành sóng ngực mãnh liệt, tay nắm chặt mép giường, côn ŧᏂịŧ cắm vào mật huyệt giống như muốn xé cô thành hai mảnh, Hoàng Tiểu Thiện khóc nức nở, eo mông vặn vẹo muốn đầy côn ŧᏂịŧ ra bên ngoài.
"Anh trai à, anh hãy thương xót bỏ qua cho tôi đi, a…… nhẹ chút, đau……"
Người đàn ông thở dốc: "Là tiểu huyệt của em cắn chặt tôi không bỏ, bên trong non mềm như nước thế này, em bao nhiêu tuổi rồi?"
"Mười, mười tám tuổi, tôi còn nhỏ mà, anh, anh thả tôi ra đi, tôi cho anh tiền ra ngoài tìm…… ư, đừng đâm, đau!" Người đàn ông bị lời cô nói chọc tức, dùng sức thọc một cú, chất lỏng tràn ra khỏi cửa huyệt vảy đầy lên chăn đệm, máu xử nữ cùng dịch da^ʍ hỗn hợp. Người đàn ông đè gập hai cái chân không thành thật của cô lên trước ngực, để cái mông nhếch cao, toàn bộ nơi riêng tư xấu hổ đều bị anh nhìn không sót một chút gì.
Hoàng Tiểu Thiện bị đỉnh cho cong eo, không biết sao lại xui xẻo như vậy, dưới ánh trăng, thứ đồ chơi khiến cô nhìn một lần là cả đời không quên được, cự vật thô dài dữ tợn, sẫm màu, lông tóc dày rậm, thân gậy chằng chịt gân xanh.
So với mấy chú chim cô vẽ ra bằng đồ họa quả thực chính là đại bàng và chim sẻ, đúng là làm trò cười cho thiên hạ.
Lúc này thứ đồ bá đạo ấy lại đang xỏ xuyên hạ thể của cô, môi âʍ ɦộ còn không có tiền đồ nở rộ nghênh đón anh ta, Hoàng Tiểu Thiện thấy rất tủi thân, mẹ vừa qua đời không được mấy ngày, cô trở thành cô gái mồ côi không ai thương sót, giờ lại bị gian da^ʍ, quả thực chính là một đạo sét đánh giữa trời quang nện trúng nhà họ Hoàng.
Người đàn ông này thân hình cao lớn, cứng như sắt thép, cô chỉ là cô gái nhỏ bé chân yếu tay mềm, trừ khi có bản lĩnh thông thiên, nếu không ngoài bị đè ra thì không có cách nào khác.