Chuyện Tình Của Hoa Lê Và Cầm Thú

Chương 10: Quần áo rách hết rồi

Hoa Lê xấu hổ dời đi khuôn mặt không hề tiếp tục nhìn hắn: "Ta, quần áo ta, có thể...có thể đưa cho ta sao?"Ánh mắt hắn phá lệ làm người ta sợ hãi, giống như con sói hoang dã cực đói, mang theo cái nhìn hung dữ cùng săn mồi. Hoa Lê muốn chạy trốn ra ngoài đành phải dùng hai tay ôm lấy ngực, thân mình co rút trong nước, chỉ lộ phần trên miệng.

Tròng mắt đen Thẩm Thần Phỉ lúng liếng xoay chuyển, ánh mắt nhìn quét một lượt ở trên người nàng. Hơi nước trên người nữ nhân giống như một đoá hoa thèm nhỏ dãi. Sau khi trải qua một trận làʍ t̠ìиɦ được nam nhân tưới tiêu tϊиɧ ɖϊ©h͙, trên người nàng càng có nhiều thêm một tia mùi vị nữ nhân. Bộ dạng này không thể để lộ ra bên ngoài, thật sự hấp dẫn chết tiệt người khác.

Thời khắc đều đang câu dẫn quyến rũ côn ŧᏂịŧ hắn, thật muốn thao chết nàng.

"Ha hả, xiêm y phá thân nàng kia đã bị ta xé nát, còn muốn mặc như thế nào? Sao? Nàng muốn ăn mặc quần áo rách rưới đi ra ngoài? Gia nhưng nói cho nàng biết, bên ngoài nơi nơi đều là nam nhân, để người nhìn thấy eo mông ngươi, gia nhưng chưa từng phát sinh cái gì?"

Nghe hắn nói xong, mặt Hoa Lê một trận nóng lên, vừa thẹn vừa giận.

Một hồi lâu, nàng mới nhỏ giọng dò hỏi.

"Ngươi, ngươi có thể cho ta một bộ quần áo sao?"

"Cầu xin gia, gia tốt bụng liền tìm cho nàng một bộ xiêm y " Hắn vừa nói vừa đi đến một bên kéo cái ghế sơn son thếp vàng một phen, dựa ngồi ở bên cạnh ao suối nước nóng, cà lơ phất phơ nghiêng thân thể, cả người biếng nhác từ trên cao nhìn xuống xem Hoa Lê.

"Ô ô ô ô" Trừ bỏ khóc, Hoa Lê cũng không biết nên làm cái gì bây giờ. Hắn là kẻ vô sỉ hỗn đản, lần lượt lần lượt nhục nhã nàng, làm Hoa Lê hận không thể cầm đao chém chết hắn.

"Ai u ai, khóc gì a! Gia lấy cho nàng là được, chớ có khóc"

"Ô ô ô ô ô ô ô " Hoa Lê nhát gan sợ phiền phức khóc thở hổn hển.

Thẩm Thần Phỉ hừ hừ vài tiếng, quả nhiên hắn đứng dậy lấy ra một bộ y phục nam nhân từ trong ngăn tủ, ném tới trên ghế sơn vàng.

"Cho nàng xiêm y"

Hắn vươn tay về phía Hoa Lê, muốn đem nàng kéo lên bờ.

"Ngươi, ngươi trước, đi ra ngoài trước" Nàng vừa khóc vừa đứt quãng nói.

"Được một tấc lại muốn tiến một thước, còn dám ra lệnh cho gia. Lão tử đếm ba tiếng, nếu nàng không lên bờ, nô tài bên ngoài liền tiến vào nhà." Thẩm Thần Phỉ không kiên nhẫn nói, thân thể hắn ngồi xổm xuống, nổi giận đùng đùng trừng mắt Hoa Lê.

"Đừng cho các nàng tiến vào, ta, ta, ta lên bờ" Do do dự dự một hồi lâu, nàng mới đưa bàn tay nhỏ để tới trên tay hắn. Thẩm Thần Phỉ nhẹ nhàng lôi kéo, một cái tay khác nhanh chóng ôm lấy eo nàng, đem nàng gắt gao bảo hộ ở trong ngực. Nhìn thấy làn da trên người nàng bị ngâm trong suối nước nóng, sưng đỏ hơn một nữa. Tâm tình hắn sung sướиɠ cúi đầu hôn hôn mặt nàng, đem nàng ôm tới trên ghế.

Hắn nhìn chăm chú không chớp mắt cảnh tượng nàng đang run rẩy mặc quần áo.

Lại cứng!

Hắn hít một hơi thật sâu, hung hăng duỗi tay ra nắm giữ mặt nàng.

"Thời thời khắc khắc câu dẫn gia, tiểu huyệt nàng thiếu bị gia thao có phải hay không?"

"Hỗn đãn " Hoa Lê tuy là nhát gan, cũng bị hắn làm tức giận rồi. Nàng duỗi tay chụp đánh thật mạnh bay tay hắn, một tay dùng hết sức lực đem hắn đẩy về phía sau. Trên người chỉ mặc một chiếc áo trong dài trắng, nàng bắt lấy áo ngoài nhanh chóng bỏ chạy cách xa hắn một chút. Thẩm Thần Phỉ không dự đoán được tiểu nữ nhân sẽ đột nhiên đẩy hắn ra, hắn liền đứng không vững ngã nhào vào trong ao.

Hoa Lê chỉ nghe được một tiếng "thình thịch", sợ tới mức nàng quay đầu, nàng phát hiện nam nhân đứng ở trong ao đầy sương mù trầm mặc nhìn chằm chằm chính mình. Sắc mặt hắn vô cảm, ánh mắt âm trầm giống như kiếm hung hăng đâm về phía nàng. Ánh mắt đáng sợ như vậy làm nàng cảm thấy nguy hiểm, sợ hãi chưa từng có xưa nay.

"Thực xin lỗi, ta, ta không phải cố ý"

"Khoá cửa lại, trừ bỏ bổn thiếu gia bất luận kẻ nào cũng không được bước chân vào gian nhà ở này." Hắn đột nhiên mở miệng lớn tiếng nói: "Mọi người rời khỏi sân, chờ bên ngoài "

Nghe được âm thanh kim loại ở ngoài cửa va chạm truyền đến, Hoa Lê mới hoảng loạn phát hiện ý tứ trong lời nói của hắn. Nàng cũng bất chấp áo ngoài vẫn còn chưa mặc vào, vội vội vàng vàng vọt tới muốn mở cửa ra:

"Mở cửa a, để ta đi ra ngoài"

Cửa quả nhiên đã bị khoá lại, Hoa Lê sợ hãi gõ mạnh cửa.

Phía sau lưng truyền đến một trận âm thanh, nàng quay đầu vừa thấy nam nhân từ trong ao bò đi ra ngoài. Hắn trầm mặc nhìn nàng, đi từng bước từng bước về phía nàng. Hắn đi rất chậm, vừa đi vừa cởi bỏ quần áo. Nam nhân thực mau liền tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như nhộng, làn da trắng nõn chưa từng tiếp xúc qua ánh nắng bên ngoài, thế nhưng lại có cơ bụng sáu múi rắn chắc cường tráng.