Chuyện Tình Của Hoa Lê Và Cầm Thú

Chương 11: Thẩm cầm thú tức giận

Hoa Lê ôm quần áo hoảng loạn nhìn nhìn khắp nơi, gian phòng này chỉ là cái phòng tắm rửa, trừ bỏ ghế dựa cùng tủ đựng đồ, còn có một cái giường đá điêu khắc kỳ quái. Trên tảng đá lớn sống động như thật, một bản đồ phong cảnh được chạm khắc cẩn thận, phía dưới là mặt giường phẳng và nhẫn bóng, trên đó còn đặt một chiếc chiếu bằng gạch ngọc bích cỡ mạt chược lớn nhỏ.

"Ngươi, ngươi không cần lại đây"

Hoa Lê giống như con chim gãy cánh, liên tục trốn tránh. Trên mặt nàng tái nhợt như tờ giấy treo biểu tình sợ hãi, đôi mắt khóc sưng đỏ thật đáng thương.

Thẩm Thần Phỉ vẫn như cũ không nói một lời, thân thể trần trụi chậm rãi hướng nàng đi đến. Căn côn ŧᏂịŧ cứng bang bang kia theo động tác hắn nện vung lên vung xuống, giống một một đại đao lực sát thương cực mạnh, ma đao soàn soạt sắc bén chuẩn bị làm thịt tiểu dê béo. Hai người, một người kinh hoảng thất thố chạy, một người không vội không chậm đuổi theo, thời gian một chén trà nhỏ qua đi.

Thẩm Thần Phỉ đột nhiên dừng bước chân, hắn giang rộng hai cánh tay, khí thế kiêu ngạo nói:

"Tiểu mỹ nhân, nàng ngoan ngoãn đến trong lòng ngực gia. Hôm nay gia chỉ chơi nàng một lần. Nếu nàng lại chạy, ha ha, gia liền mở cửa làm trò trước mặt mọi người, thao cắm tiểu huyệt nàng." Nói xong, hắn còn quái đản hướng tới nàng chớp chớp mắt.

Kẻ đê tiện vô sỉ hạ lưu, người nam nhân này, người nam nhân này, Hoa Lê cũng dừng bước chân, ngốc ngốc nhìn hắn. Vì sao trên thế giới lại có người đáng sợ như vậy? Hắn cưỡиɠ ɠiαи thân thể nữ nhân còn chưa đủ, lại muốn phá hủy tôn nghiêm người.

"Ngươi trực tiếp gϊếŧ chết ta đi" Nàng gắt gao ôm quần áo, lòng đầy căm phẫn nói. Nếu như có vũ khí, cho dù biết sẽ không đánh thắng hắn, nàng cũng muốn cùng hắn liều mạng.

"Thiếu gì lời nói, gia nhưng luyến tiếc nàng. Tiểu mỹ nhân thơm ngào ngạt, gia thế nào cũng muốn chơi đã rồi nói."

"Ta sẽ đi nha huyện cáo trạng ngươi, cường đoạt dân nữ là tội lớn." Cho dù mới ở chung trong thời gian ngắn, Hoa Lê cũng biết người nam nhân trước mặt này, là cái người không nói đạo lý, chỉ hy vọng hắn còn sợ lực uy hϊếp của nha môn. Tuy rằng, Hoa Lê không đi ra ngoài nhiều nhưng nàng cũng biết, Huyện thái gia trong nha môn là một đại thanh quan công chính nghiêm minh.

Ai ngờ Thẩm Thần Phỉ chẳng những không sợ, còn kiêu ngạo cười ha hả.

"Lão tử còn có chuyện không tìm Trịnh lão nhân kia tính sổ, nàng muốn đi cứ việc đi. Lão tử muốn nhìn thử nàng có sức lực đi ra ngoài cửa này hay không?"

Thân thể cao lớn chợt loé, hắn bay nhanh đem Hoa Lê ôm lấy, không đợi nàng phản ứng lại. Hắn ôm nàng chạy tới bên giường đá.

Thân thể hung hăng ngăn chặn thật mạnh Hoa Lê, hắn bắt đầu điên cuồng xé rách áo trong màu trắng.

"Không cần, không cần, buông ra, ngô ngô"

Cái miệng nhỏ nàng cũng bị ngăn chặn, hai tay bị hắn chế trụ cao cao ở trên đầu, không thể nhúc nhích chút nào. Nguyên lai, người chạy người đuổi vừa nãy chỉ là trò chơi nhỏ của người nam nhân này thôi. Hắn thích nhìn nàng kinh hoảng thất thố chạy tới chạy lui, giống như trêu chọc đùa bỡn mèo, xem nàng giãy giụa, xem nàng sợ hãi.

Tiểu mỹ nhân trong lòng ngực phản kháng quá lợi hạ, hai vυ' trẻ bú sữa phồng lên ở ngực trần trụi hắn lúc ẩn lúc hiện. Hắn bị hoảng đến bốc lửa, giữa háng phía dưới phồng lên một cái bao to. Hắn cúi đầu vươn đầu lưỡi hung hăng ở trên bộ ngực nàng liếʍ tới liếʍ lui, giống như một con cẩu khổng lồ làm toàn thân Hoa Lê một trận nhũn ra, thân thể nhịn không được run run.

"Nhìn thấy không? Nàng thích gia âu yếm, thích cây gậy lớn gia thao cắm nàng"

Những lời này banh chặt đứt vòng tuyến tâm lý cuối cùng của nàng. Hoa Lê đột nhiên nổi giận, giống như đột nhiên ngẩng đầu hung hăng cắn cánh tay hắn một ngụm. Bộ dáng điên cuồng kia giống không muốn sống liều mạng.

"A, a, buông ra, đau chết gia."

Hắn hung hăng giơ lên một cái tay khác hung hăng đánh xuống phía sau cổ nàng, đôi mắt Hoa Lê tối sầm hôn mê qua đi. Sợ thân mình nàng va đυ.ng vào giường đá, Thẩm Thần Phỉ trở tay đem nàng ôm chặt lấy.

Vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm nàng, một hồi lâu, hắn vươn tay bóp lấy cổ mảnh khảnh nàng, hung tợn nói nhỏ: "Dám làm bị thương gia, gia gϊếŧ nàng"

Làn da tinh tế nàng dưới bàn tay truyền đến xúc cảm ấm áp, làm hắn thất thần từng trận, ngón tay do do dự dự một hồi lâu cũng không còn dùng một chút lực, ngược lại hắn bất tri bất giác sờ đến trên mặt nàng.

"Tính ra, gia còn chưa có chơi nàng đủ đâu, khó khăn lắm nàng mới trị hết bệnh phía dưới gia, gia như thế nào cũng muốn chơi nàng thêm vài lần."

Mặc xong xiêm y, hắn ôm nàng một đường đi trở về phòng ngủ chính mình, đem nàng đặt thật cẩn thận lên trên giường. Thẩm Thần Phỉ đang chuẩn bị nhảy lên giường hưởng thụ thân thể trắng nõn mỹ nhân nhi. Đột nhiên ngoài cửa truyền đến âm thanh một gã sai vặt.

"Gia, thuốc ngài phân phó, nô đã mang tới"

"Cẩu nô tài, tới thật đúng là thời điểm " Hắn không kiên nhẫn mang giày mở cửa ra, duỗi tay lấy đi thuốc trong tay gã sai vặt đang dâng lên.

"Gia, bữa tối hôm nay cần phải đổi canh giờ sao?"

Thẩm Thần Phỉ đang muốn mở miệng mắng chửi người, đột nhiên nghĩ đến tiểu mỹ nhân hình như chưa ăn cơm trưa, dừng một chút, nói: "Đi chuẩn bị chút thức ăn thanh đạm tùy thời chờ lệnh."

"Nô tài hiểu rõ"

"Chó săn, cút nhanh lên, ngươi gây trở ngại gia hưởng thụ mỹ nhân, gia lột da ngươi." Nói xong, cửa phòng đóng mạnh "bang" một tiếng. Thẩm Thần Phỉ không phát hiện, hắn rõ ràng có thể kêu nô tài vào phòng, lại cố tình chính mình nhảy xuống giường chạy đi ra ngoài.

Hắn cầm thuốc vui tươi hớn hở nhảy lên trên giường, duỗi tay đem y phục nam nhân đang mặc trên người nàng cởi xuống.

"Thật đẹp a"

Mùi hương trên người tiểu mỹ nhân đã trở lại, vị ngọt nhàn nhạt, làm hắn trầm mê. Ánh mắt rơi xuống trên mặt nàng, đột nhiên nghĩ đến bộ dạng nàng vừa mới cắn người, Thẩm Thần Phỉ đứng dậy chạy nhanh tìm mấy cái đai lưng, đem hai tay nàng trói đến trên giường. Hai cẳng chân uốn lượn bị buộc chặt giống con ếch xanh. "Ha ha, mỹ nhân nhi, trói lại nàng chạy không được, không động đậy được."

Nhìn tiểu huyệt nàng sưng đỏ, Thẩm Thần Phỉ mở ra bình thuốc, ngón trỏ lôi ra một ít thuốc mỡ trong suốt, nhẹ nhàng hướng tiểu huyệt xoa lên. Lúc sau ngón tay hắn chậm rãi cắm vào tiểu huyệt làm thuốc mỡ chảy vào trong, bôi lại thuốc tới tới lui lui, còn cẩn thận mát xa. Lượng lớn lượng lớn chất lỏng thực mau chảy ra, Thẩm Thần Phỉ cúi người thò lại gần, cái mũi ngửi ngửi.

"Thật thơm"

Hắn vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ mυ'ŧ hai cánh môi thịt tiểu huyệt, tay lại bóp bóp nhẹ âm đế đang ngoi đầu.

"Ô ô, khó chịu" Hoa Lê ngủ mơ còn không có phát hiện tình cảnh chính mình, thân thể tự giác vặn vẹo.

Ngẩng đầu, hai ngón tay thon dài liền như vậy thẳng tắp cắm vào trong tiểu huyệt non mềm đã giảm sưng.

Thịt non âʍ đa͙σ nho nhỏ gắt gao mà quấn lấy hai ngón tay, như tức giận liền hút liền hút, cái miệng nhỏ tham ăn cắn chặt không buông, như là muốn ép khô đè ép.

Ngón tay hắn ở trong tiểu huyệt hút chặt trơn mềm moi móc vài cái, nghe được âm thanh tiểu mỹ nhân đáng thương hề hề thì mới dừng lại. Hắn cúi đầu dùng thanh âm cực kỳ khàn khàn lẩm bẩm.

"Không hổ là thánh dược cung đình, quả nhiên thực tốt."