Váy Hạ Chi Thần

Chương 12.1: Muốn không?

Thời gian trôi qua, Tẫn Hoan mỗi ngày đều viết tiểu thuyết, ngủ, đọc sách gϊếŧ thời gian, cuối tuần này đã là họp lớp. Từ khi cô tốt nghiệp tới nay rất ít khi tham gia họp lớp, thứ nhất là ngại phiền, thứ hai là …… vì Cố Tòng Kim, Tẫn Hoan người này rất cứng đầu, chuyện gì cô đã nhận định rồi thì rất khó thay đổi.

Cô mặc quần áo mà ngày đó đi dạo phố mua cùng với Triệu Kim Mạn, một chiếc váy màu đen, áo trên màu đỏ, váy ôm sát vòng mông, dưới mặc tất chân, đôi chân dài thẳng tắp.

Loại thời tiết này, Tẫn Hoan mặc như vậy có hơi lạnh. Nhưng mà cô có một loại xúc động là không thể bại dưới Trần Tư Tư.

Nhân tiện trang điểm một chút, đơn giản lại toát lên nét giỏi giang tự tin, cô giống như thật sự muốn phân cao thấp với Trần Tư Tư vậy.

Cổ tức giận không thể hiểu được kia, cô cũng không biết từ đâu mà đến, dù sao chính là không muốn Trần Tư Tư tốt hơn cô.

Trần Tư Tư là bạn học cấp ba của các cô, là giáo hoa hơn nữa thành tích học hành cũng rất tốt, tất nhiên sẽ được mọi người chú ý, khi đó Trần Tư Tư một mực theo đuổi Cố Tòng Kim, mặc kệ Cố Tòng Kim có thích hay không, cô ấy thích là được.

Trần Tư Tư làm hết thảy những chuyện các thiếu nữ muốn làm, cô ấy làm bữa sáng tình yêu cho Cố Tòng Kim, thời điểm chơi bóng rổ, Trần Tư Tư cũng là người đầu tiên đi đưa nước, càng khiến người ta phát điên chính là, Cố Tòng Kim thuận tay liền nhận.

Dưới sự theo đuổi bám riết không tha của cô ấy, khoảng chừng qua một tháng, có người nói, nhìn thấy Cố Tòng Kim đem Trần Tư Tư đè lên tường hôn.

Cố Tòng Kim năm cuối cấp ba kỳ I chuyển trường, nguyên nhân đại khái chia làm vài loại, nói Cố Tòng Kim đánh nhau, làm trái với nội quy trường học, dạy mãi không sửa, giáo viên liền khuyên cậu ấy tự thôi học.

Có một cách nói, Cố Tòng Kim vì Trần Tư Tư mà đánh nhau với người lớp bên cạnh, mặt mũi bầm dập, vỡ đầu chảy máu, trực tiếp gọi xe cứu thương tới bệnh viện.

Tĩnh dưỡng gần một tháng, khi đó các bạn học tổ chức đi thăm Cố Tòng Kim, Tẫn Hoan tìm cớ nói không đi, cô sợ nhìn thấy hắn bị thương, lại nghĩ đến hắn vì Trần Tư Tư mới bị thương, liền cảm thấy không cần thiết phải đi nữa.

Sau này, Cố Tòng Kim chuyển trường, Tẫn Hoan không còn nghe thấy tin tức của anh nữa. Nhiều năm như thế qua đi, cô chung quy vẫn không thể bình thản đối diện được, nếu không thì sao đến bây giờ cô vẫn không chịu tìm đối tượng.

Cho nên, tâm thái của Hứa Tẫn Hoan với Trần Tư Tư rất phức tạp, nói hận cũng không đến nỗi, tóm lại, đây là người duy nhất khiến cô cảm thấy chán ghét.

…………

Ghế lô rất náo nhiệt, có đổ xúc xắc, ca hát, tiếng người ồn ào, màu sắc ánh đèn rực rỡ đánh lên trên mặt mọi người, bầu không khí trống rỗng lại mị hoặc.

Tẫn Hoan ngồi ở một góc, chơi điện thoại, Triệu Kim Mạn thì chơi đến điên rồi, cũng mặc kệ cô, ở đằng kia chơi đoán số.

Bỗng nhiên, ghế sofa mềm bên cạnh cô lún xuống, người tới là Chu Gia Thụ, hắn trước kia từng thích Tẫn Hoan.

“Hứa Tẫn Hoan, lâu rồi không gặp.” Chu Gia Thụ chào hỏi với cô.

Hắn trưởng thành nhìn qua còn tính không tồi, mi thanh mục tú, mũi hắn không đẹp như Cố Tòng Kim, môi cũng không đủ mỏng, Tẫn Hoan nhìn hắn, lại không nhịn được so sánh với Cố Tòng Kim, quả nhiên, người mình yêu thầm trong mắt đều hoá Tây Thi.

Tẫn Hoan nhoẻn miệng cười, “Đã lâu không gặp”. Cố Tòng Kim không tới, cô không ngừng nhìn ly rượu trong tay, gϊếŧ thời gian.

Đột nhiên, cửa ghế lô bị mở ra, nhân viên làm một động tác mời, chàng trai mặc một thân âu phục màu đen bước vào, trên sống mũi cao thẳng của hắn đỡ một đôi mắt kính gọng vàng, đôi mắt kia, lạnh lẽo mà thâm trầm.

Hắn hơi nhíu nhíu mày, môi mỏng khẽ nhấp, hình như có chút không vui. Cố Tòng Kim vai rộng, eo hẹp, chân dài, hiện giờ trong bộ dáng này, không giống bác sĩ, ngược lại như người mẫu, cấm dục.

Các cô gái đều thẳng mắt nhìn, mồm năm miệng mười.

Bạn học A: “Đậu má, Cố Tòng Kim quả thật là cực phẩm nhân gian, lúc trước đúng là tiện nghi cho Trần Tư Tư.”

Bạn học B: “Quá đáng tiếc, hiện nay không biết đã có bạn gái chưa, tôi thật sự muốn nhào qua mà.”

Trần Tư Tư nhìn thấy Cố Tòng Kim tiến vào, lập tức đứng lên đón, vẻ mặt cô ta thẹn thùng, “Tòng Kim, cậu tới rồi?”

“Ừm.” Cố Tòng Kim lạnh lùng trả lời cô ta, quanh thân tản ra bầu không khí âm lãnh, viết bốn chữ, người sống chớ gần.

Triệu Kim Mạn nhìn thấy cảnh tượng này, cười khúc khích, quả thực mát cả dạ, xem cô ta còn làm như thế nào, trà xanh còn muốn giao lưu với người như Cố Tòng Kim.

Vừa mới nãy khi ở cửa WC, ba người bọn họ oan gia ngõ hẹp, Trần Tư Tư một bộ kiêu căng ngạo mạn, lỗ mũi hướng lên trời, giống con khổng tước xòe đuôi, à không, cô ta tính gì là khổng tước, cùng lắm là con chim cút.

Cô ta chắn đường Hứa Tẫn Hoan, trào phúng nói: “Hứa Tẫn Hoan, nhiều năm như thế cô vẫn là cái bộ dáng kia, như một người chết, trách không được Cố Tòng Kim trướng mắt cô.”

Tẫn Hoan lau nước trên tay, môi đỏ khẽ mở: “Phải không? Đáng tiếc nói cho cô biết, Cố Tòng Kim, đang theo đuổi tôi.”