Hình như tôi hơi thinh thích anh.
"Từ Vi Trần! Chẳng phải anh nói anh có thói ở sạch sao? Anh liếʍ c̠úc̠ Ꮒσα tôi làm gì!"
Từ Vi Trần không trả lời cậu, "vả mặt" chan chát, đỡ dương v*t cắm đến cùng, sau đó đè hai chân Hạ Triêm xuống, hôn môi cậu.
"Ưʍ... Từ Vi Trần anh mới hôn đằng sau của tôi mà giờ lại hôn miệng tôi á?"
"Trước khi đến tìm tôi, cậu đã tắm rồi, đừng tưởng rằng tôi không biết."
Hạ Triêm hết đường phản bác, đúng là cậu tắm rồi thật, không ngờ đến cả điều này mà hắn cũng nhận ra.
Từ Vi Trần từ từ di chuyển nụ hôn xuống dưới, lướt qua từ cổ đến ngực Hạ Triêm, Hạ Triêm cảm thấy ngực mình đau nhói, vừa cúi đầu nhìn thì thấy Từ Vi Trần đang mυ'ŧ ra dấu hôn trên đó.
"Từ Vi Trần, anh điên rồi hả!" Hạ Triêm cũng không ngờ mình sẽ mắng hắn bằng những lời này, "Mẹ nó, sao anh lại trồng dâu cho tôi?"
Ai ngờ đâu người này không những không kiềm chế mà thậm chí còn táo tợn hơn, mυ'ŧ ra dấu hôn ngay trên xương quai xanh của cậu.
"Sợ bị người khác nhìn thấy à?" Từ Vi Trần nhẹ giọng hỏi cậu.
"Bộ anh không thấy phí lời hả? Tôi về ký túc xá cởϊ áσ ra là thấy hết trơn, vốn dĩ cái quần dính tinh của anh đã đủ cạn lời rồi."
Kết quả nói chưa dứt lời, hắn lại mυ'ŧ một hơi ra ba bốn dấu trên ngực cậu.
Hạ Triêm há mồm định mắng hắn tiếp, nào ngờ lần này Từ Vi Trần không tiến hành từng bước mà đỉnh thẳng vào chỗ ngứa ngáy nhất, dập ầm ầm một cách hết sức thoải mái.
"Sâu quá... Á... Sao anh đột nhiên... Không được, anh chậm lại chút..."
Động tác của Từ Vi Trần chẳng chút dịu dàng, mỗi lần thúc vào đều tiến sâu đến tận cùng, bụng dưới của Hạ Triêm sắp bị hắn thúc ra hình dáng của dương v*t, khàn giọng kêu: "Từ Vi Trần anh chậm một chút... Tôi không chịu được..."
Không biết từ lúc nào mà Từ Vi Trần cũng toát mồ hôi cả người, hắn tháo kính ném lên ghế trước, tóc cũng vuốt hết ra sau, Hạ Triêm bừng tỉnh thấy được một chút ác liệt trên mặt hắn.
Lần này Hạ Triêm thật sự có chút sợ hãi, khí tràng cả người Từ Vi Trần trở nên vô cùng đáng sợ.
Hắn rút ra khỏi lỗ nhỏ của Hạ Triêm, đổi tư thế, lại từ phía sau đâm mạnh vào khiến Hạ Triêm run rẫy cả người.
"Từ Vi Trần, anh nổi điên gì vậy, nhẹ chút... Á a a... Nhẹ chút a..."
Từ Vi Trần tấn công kịch liệt vào điểm này của cậu, làm thịt mông của Hạ Triêm run hết cả lên, lỗ nhỏ co giật từng cơn.
"Hạ Triêm Triêm, sướиɠ không?"
"A... Sướиɠ... Anh chậm lại chút đi mà... Tôi sắp bị anh chơi chết rồi..."
Từ Vi Trần cười khẽ, "Còn khuya."
"Từ Vi Trần... Anh nhất định phải chơi chết tôi ở đây đúng không?"
Từ Vi Trần ôm eo Hạ Triêm, nửa trên áp lên người cậu, nói của cậu: "Lỗ nhỏ da^ʍ như vậy, chơi không hỏng được."
Hạ Triêm không chịu nổi Từ Vi Trần thì thầm vào tai mình, nhất là nói những lời vô cùng thô tục, cậu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến một tầng kɧoáı ©ảʍ mới, lắc mông phối hợp để Từ Vi Trần ** mình.
"Hạ Triêm Triêm, cậu sắp làm tôi sướиɠ chết rồi."
"Từ Vi Trần Trần, anh sắp làm tôi sướиɠ chết rồi... A a... Không được... Phê quá..."
Từ Vi Trần như có sức lực vô tận, tốc độ đâm rút càng lúc càng nhanh, Hạ Triêm sướиɠ đến mức thật sự sắp bị hắn cᏂị©Ꮒ khóc. Hắn không chỉ nhanh mà dương v*t cũng lớn, không chỉ lớn mà còn rất điêu luyện, đã vậy còn không hề làm bừa, mỗi lần đâm mạnh đều ** chuẩn ngay điểm G của Hạ Triêm, ** thông các giác quan trên toàn bộ cơ thể cậu, nước mắt thoáng chốc trào ra.
Hạ Triêm vừa khóc vừa rêи ɾỉ: "Từ Vi Trần, *** của anh lớn chết mất... A ưʍ... Lỗ nhỏ sắp bị anh đâm nát..."
"Lại khóc." Giọng nói của Từ Vi Trần mang theo sự hưng phấn khó hiểu, "Hạ Triêm Triêm, cậu có biết mắt của cậu biết nói không?"
"Anh nói xàm gì vậy... Ưʍ... Nhẹ chút..."
"Mỗi khi cậu lườm tôi trong mắt đều có ánh sáng lấp lánh, thậm chí khi rơi nước mặt lại càng đẹp hơn."
Hạ Triêm thút thít nói: "Từ Vi Trần, cái đồ dương v*t biếи ŧɦái..."
Từ Vi Trần hôn nhẹ lên lưng cậu, dịu giọng nói: "Cục cưng, ngày đầu tiên cậu đã biết rồi chứ?"
Hắn gần như sắp khảm dương v*t vào trong cơ thể Hạ Triêm, nóng lòng muốn nhét cả hai cái túi vào. Trước đây hắn không có ham muốn thích nhìn người ta khóc, kể từ lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Triêm đỏ vành mắt, không hiểu sao hắn luôn muốn nhìn cậu khóc.
"Hạ Triêm Triêm, cậu nbiết rõ tôi thích nhìn cậu khóc mà còn dễ khóc như vậy, có phải là cậu đang cố ý dụ dỗ tôi ** cậu không?"
"Anh đừng làm mạnh vậy mà... A a... Sắp hỏng thật rồi..."
Thấy cậu khóc đến sắp thở không ra hơi, Từ Vi Trần cuối cùng cũng dừng lại, ôm Hạ Triêm, vùi dương v*t thật sâu trong cơ thể cậu, nhẹ giọng an ủi: "Được rồi, đừng khóc, tôi sẽ nhẹ chút."
Hạ Triêm cứ sụt sùi mãi không thôi, khiến dương v*t của Từ Vi Trần bị lỗ nhỏ mυ'ŧ vào từng cơn, cứ miễn cưỡng dừng lại thật sự rất khó chịu, nhưng không thể thật sự cᏂị©Ꮒ hỏng Hạ Triêm được.
"Được rồi được rồi, đừng khóc, tôi không ** cậu nữa."
Hạ Triêm gật gật đầu, để Từ Vi Trần từ từ rút ra khỏi lỗ nhỏ của mình, kết quả mới rút ra được một nửa, cậu đột nhiên đẩy hắn xuống, đưa tay xuống hạ thân tuốt bαo ©αo sυ trên dương v*t ra, Từ Vi Trần còn chưa kịp phản ứng lại Hạ Triêm đã ngồi vào.
Hạ Triêm lắc mông để dương v*t cọ vào nơi sâu nhất, nước mắt trên mặt còn chưa lau mà đã ranh mãnh cười nói: "Từ Vi Trần, anh bị lừa rồi, sao mà tôi có thể không muốn anh chơi tôi được."
Từ Vi Trần cười bất lực: "Tôi biết mà."
Hạ Triêm lại bắt đầu phóng túng kêu: "A... Phê quá... Tôi chỉ thích anh trực tiếp đút vào thôi, không bắn vào trong thì còn gì là làʍ t̠ìиɦ."
Mặc dù lớp màng mỏng kia có thể ảnh hưởng đến Từ Vi Trần nhiều hơn Hạ Triêm, thế nhưng cậu không thích thứ đó chút nào, đeo bao sẽ không cảm giác được dương v*t nảy lên.
Đối với việc Hạ Triêm thích bắn vào trong, Từ Vi Trần thực sự nghĩ mãi không ra nhưng cũng hết cách rồi, chỉ có thể thuận theo cậu, dương v*t chậm rãi chuyển động theo động tác của cậu, ** lỗ nhỏ mềm mại từ dưới lên. Phía dưới của Hạ Triêm đã sớm tí tách rả rích một mảnh tuyệt sắc, dâʍ ɖị©ɧ vung vãi trên dương v*t, sát sao quấn lấy bé ciu, không thể thoải mái hơn.
Từ Vi Trần thấp giọng khen cậu: "Lỗ nhỏ dâʍ đãиɠ nhiều nước thật."
"Phải, phải hông... Vậy anh mạnh hơn nữa đi... Nhanh chút nữa..."
"Á a a a, đừng nhanh vậy mà... Đợi một chút á... Sâu quá đi..."
Từ Vi Trần đột nhiên phát lực, khiến Hạ Triêm đột nhiên không kịp chuẩn bị mà lại bắt đầu run rẩy toàn thân, tư thế cưỡi giúp dương v*t đi vào sâu hơn, hắn nhanh chóng di chuyển thắt lưng để chơi cậu, Hạ Triêm cũng dốc sức lên xuống, rất nhanh đã đạt đến cao trào.
Sau khi lêи đỉиɦ, Từ Vi Trần không buông cậu ra mà tiếp tục *** vào lỗ nhỏ căng chặt của cậu, một lúc sau, hắn cũng bắn ra.
Hạ Triêm hài lòng ngậm lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn, hạ thân hai người vẫn còn kết nối, dương v*t của Từ Vi Trần chặn tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho cậu.
Không biết tại sao, lần làʍ t̠ìиɦ này khoan khái hơn bất kỳ lần nào trước đây, có lẽ bởi vì lỗ sau bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Từ Vi Trần bắn đầy, cho nên trái tim cậu cũng hắn bị lắp đầy.
Cậu cứ thế nằm nhoài trên bả vai Từ Vi Trần, nhỏ giọng nói: "Từ Vi Trần, hình như tôi hơi thinh thích anh rồi, phải làm sao đây?"
Từ Vi Trần khe khẽ vỗ lưng cậu, không từ chối cũng không tiếp nhận, chỉ cười nói: "Hạ Triêm Triêm, cậu ngốc thật."