*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhã nhặn đều là làm cho người ngoài xem.
Một giáo sư và một sinh viên mặt mày nghiêm túc đi xuyên qua con đường nhỏ rợp bóng cây của trường, nhìn thoáng qua còn tưởng rằng hai người vội vàng thảo luận học thuật gì, nhưng thực là vội đi làʍ t̠ìиɦ.
Xe của Từ Vi Trần đỗ ở nhà xe dưới hầm của trường, trong khoảng thời gian này, hầu hết giáo sư đều đang ở trên lớp hoặc ở văn phòng, nên làm việc gì cũng rất thuận tiện.
Bảo vệ ở cổng nhìn thấy Từ Vi Trần đến liền chủ động chào hỏi: "Giáo sư Từ về sớm vậy?"
Từ Vi Trần khẽ gật đầu: "Có một số việc cần giải quyết với học sinh."
Bảo vệ đương nhiên sẽ không hỏi nhiều, dù có hỏi thì Từ Vi Trần cũng sẽ không nói rằng mình gấp đi làʍ t̠ìиɦ với sinh viên.
Hạ Triêm đến gần thì thầm: "Từ Vi Trần, anh thực sự là mặt người dạ thú, y quan cầm thú."
Từ Vi Trần khẽ cười nhưng không để ý tới cậu, bây giờ hắn đã có thể tự động phiên dịch những câu mắng mỏ của Hạ Triêm thành những lời tán tỉnh.
Hạ Triêm bị nhét vào ghế sau, vừa đóng cửa xe Từ Vi Trần đã cởi ngay cà vạt ném qua một bên, từ từ cởi cúc áo sơ mi.
Cậu đặc biệt thích nhìn dáng vẻ Từ Vi Trần thong thả cởi cúc áo, một tay hắn sẽ đè cậu lại, theo bàn tay cởi cúc áo từ từ di chuyển, thân thể của hắn sẽ dần lộ ra trước mắt Hạ Triêm.
Hạ Triêm thèm thuồng cơ thể của Từ Vi Trần, thèm thật sự, có cơ bắp nhưng không ô dề, da trắng nhưng không hề yếu ớt, đặc biệt cái eo như được lắp động cơ, lần nào cũng đều có thể cᏂị©Ꮒ cho cậu lêи đỉиɦ.
Cậu không biết bản thân mình có bao nhiêu sức hấp dẫn đối với Từ Vi Trần, thế nhưng cậu biết hình như mình đã có chút không thể tách rời hắn.
Hôm nay Hạ Triêm cực kỳ ngoan, Từ Vi Trần bảo cậu cởϊ áσ thì cậu cởϊ áσ, bảo cậu cởϊ qυầи thì cậu cởϊ qυầи, khi dương v*t cắm vào cũng không giơ chân đạp lung tung, thay vào đó lại ngoan mυ'ŧ dương v*t của hắn một cách vừa ngoan vừa dịu, háo hức muốn cho hắn nhét vào toàn bộ.
Từ Vi Trần liếʍ hôn đầu v* bên trái của cậu, hỏi: "Sao lại ngoan như vậy?"
"Từ Vi Trần, anh bị bệnh hả, cứ phải để tôi chửi, có phải anh là... A a a... Sâu quá..."
Từ Vi Trần đột nhiên cắm lút cán, bên trong huyệt thịt của Hạ Triêm chưa kịp chuẩn bị đã bị một cây chày cỡ lớn đâm vào một cách mạnh bạo, kɧoáı ©ảʍ ập thẳng đến nơi sâu nhất.
Lần này Từ Vi Trần không vội ** cậu ngay để khoe lực eo khủng mà dừng trong cơ thể cậu một hồi lâu, giúp cậu gạt tóc mái qua một bên, nhẹ giọng hỏi: "Hạ Triêm Triêm, trò đang lo lắng cái gì?"
Ngay từ đầu, hắn đã cảm thấy tâm trạng của Hạ Triêm không ổn, cậu có hơi ngoan quá mức.
Hạ Triêm ngập ngừng: "Từ Vi Trần... Tôi cứ mắng anh mãi thôi, một ngày nào đó anh sẽ không cương lên nổi với tôi ư?"
Từ Vi Trần khẽ cười: "Sao lại nghĩ vậy?"
"Bản thân tôi cũng rất bực mình vì chuyện này, cứ thích mắng người ta, mà chính tôi cũng không khống chế được..." Hạ Triêm càng nói sự uất ức lại càng dâng lên, rồi dần dần khóc nức nở, "Anh có cảm thấy tôi rất kém cỏi không? Xong rồi bỗng một ngày, anh thấy tôi không vừa mắt, rồi đá tôi xuống giường..."
Từ Vi Trần lau nước mắt cho cậu, nhẹ giọng cười nói: "Tự nói rồi tự khóc luôn."
Hạ Triêm kìm không nổi nên dứt khoát không kìm luôn, nước mắt cứ thế trào ra, nghẹn ngào quát: "Ông đây mít ướt đấy thì sao nào?"
"Ngài khóc làm tôi suýt bắn luôn rồi."
"Đệt! Từ Vi Trần, anh biếи ŧɦái vãi!"
Từ Vi Trần bèn bế cậu lên trong tư thế liên kết, khe khẽ vỗ lưng cậu, hỏi: "Còn làm tiếp không?"
"Làm chứ, làm chứ, làm chứ!"
Hạ Triêm lau nước mắt, nằm trên vai hắn bắt đầu đung đưa eo mình như để phát tiết, cậu ngồi trên dương v*t Từ Vi Trần theo kiểu vịt ngồi(*), một tư thế thông thường đàn ông hiếm khi làm được, nhưng cậu lại làm rất thoải mái và đơn giản. Cậu xoay eo điên cuồng trong tư thế này, liên tục nuốt vào phun ra dương v*t của Từ Vi Trần, cậu mê đắm cảm giác này.
(*) Vịt ngồi là như vầy nè, kiểu gái anime á hê hêdương v*t của Từ Vi Trần vừa thô lại vừa lớn, lấp đầy bên trong cậu, mỗi một tấc huyệt thịt đều có thể hôn sát dương v*t của hắn, da cận trong kề, thần kinh của cả hai như kết nối với nhau, kɧoáı ©ảʍ lan toả trong huyệt thịt căng chặt, hô hấp của hai người đều rối loạn.
Hôm nay Hạ Triêm ra sức lạ thường, có thể thấy rõ c̠ôи ŧɧịt̠ của Từ Vi Trần bị cậu hút rất thoải mái, bé cu không hề nhúc nhích, tất cả đều nhờ vào cái lỗ bé xinh đong đưa, Từ Vi Trần hoàn toàn giao quyền chủ động làʍ t̠ìиɦ cho Hạ Triêm.
Cứ như thể Hạ Triêm đang *** hắn vậy, Hạ Triêm dần dần thở dốc, không kìm được tiếng rêи ɾỉ trong miệng.
"Từ Vi Trần, anh thoải mái chứ... Ưʍ... Tôi có giỏi không?"
"Rất thoải mái, ngài giỏi lắm."
Nhưng Hạ Triêm càng hút càng không vừa lòng, lớn tiếng: "Anh cũng động đậy tí đi chớ!"
Từ Vi Trần bày cậu đổi tư thế, để cậu nằm xuống ghế, hắn không có dương v*t rút ra mà bắt đầu ** mạnh cậu sau một trận dao động như trời đất ngả nghiêng.
dương v*t rốt cục cũng chịu chơi mình, Hạ Triêm thở dài một tiếng, siết chặt lỗ thịt phối hợp với Từ Vi Trần rút ra cắm vào, mυ'ŧ hắn vào một cách đầy rạo rực, hiện giờ đầu óc cậu đang rối bời, cần kɧoáı ©ảʍ để lấp đầy, giờ phút này cậu chỉ muốn vứt bỏ mọi tạp niệm mà điên cuồng làʍ t̠ìиɦ với Từ Vi Trần.
"Từ Vi Trần, anh nhanh nữa đi... Mạnh lên... Mau ** tôi mạnh vào..."
"A a a... Sướиɠ... Từ Vi Trần anh ** tôi sướиɠ quá... *** to thật... Nhanh quá... Ưʍ..."
Hiếm thấy Từ Vi Trần cũng thở gấp, hắn bị Hạ Triêm hôm nay đột nhiên điên cuồng lây nhiễm, giọng khản đi, vồ vập ** cậu, nói với Hạ Triêm: "Hạ Triêm Triêm, trò sắp bị tôi cᏂị©Ꮒ hư rồi."
"Nhanh nữa, nhanh nữa lên... A... Nhanh lên... CᏂị©Ꮒ nát tôi đi..."
Thân dưới của hắn chuyển động càng lúc càng nhanh, Hạ Triêm sướиɠ hết nấc, đang định bắn thì lại bị Từ Vi Trần chặn lại.
"Hạ Triêm Triêm, chờ tôi cùng bắn."
"Không được... Không được... Khó chịu quá... Tôi muốn bắn liền cơ..."
Từ Vi Trần chặn miệng cậu bằng một nụ hôn, không cho cậu nói, buộc những giọt nước mắt vừa ngừng rơi của cậu lại trào ra. Cuối cùng, khi Hạ Triêm bị kɧoáı ©ảʍ ép đến sắp ngất đi, hắn mới buông bé chim của cậu ra, để cho cậu thoải mái bắn tinh.
Đây là lần đầu tiên Hạ Triêm chơi điên đến vậy, còn vừa khóc vừa la, khản cả tiếng.
Cậu hé mắt nhìn Từ Vi Trần, thấy hắn tháo bao ra rồi tiện tay vứt trong xe, sau đó lại lấy một cái khác trong túi ra.
"Anh làm gì đó?"
Lần này, ngữ khí của Từ Vi Trần không hề dịu dàng mà có chút lạnh lùng, "Làm tiếp một lần, không muốn cũng phải muốn."
Hạ Triêm dùng ngón chân kẹp lấy dương v*t vừa bắn xong đã lại cứng của hắn, lười biếng nói: "Từ Vi Trần, đồ cầm thú nhà anh cuối cùng cũng lột da người, bại lộ bản tính rồi."
Từ Vi Trần banh chân Hạ Triêm ra, cúi người liếʍ láp c̠úc̠ Ꮒσα của cậu, đầu lưỡi linh hoạt khuấy đảo chọc vào huyệt thịt, đến khi Hạ Triêm bị hắn liếʍ đến run cả người, hắn rút đầu lưỡi ra, thay dương v*t cạ vào miệng huyệt của cậu, thấp giọng nói: "Nhã nhặn đều là làm cho người ngoài xem."