Có Thể Nào Không Dính Bụi

Chương 11:  

Từ Vi Trần dỗi rồi.

Lam Mao hẹn gặp Hạ Triêm ở nhà ăn, đúng lúc cùng ăn cơm tối luôn.

"Sao thế? Tao tạm thời không nhận show nhá." Hạ Triêm nói.

Lam Mao nói: "Không phải show, lần này xảy ra chuyện lớn rồi."

"Hả?"

"Chẳng phải chủ nhiệm câu lạc bộ đã học năm tư sao, theo lý mà nói cần phải tuyển chủ nhiệm câu lạc bộ mới, nhưng mà lần trước lúc chủ nhiệm câu lạc bộ đề cập việc này với bí thư Kỳ, cô ấy tiết lộ với chủ nhiệm là trường học dự định đóng câu lạc bộ của chúng ta, lý do là câu lạc bộ chúng ta tổ chức biễu diễn thương mại, chiếm dụng nhiều thời gian học tập của sinh viên, khuyến khích sinh viên trốn học, hơn nữa còn không hợp tác làm chương trình trong lễ kỉ niệm thành lập trường, cho nên..."

Hạ Triêm thoáng cái liền nổi nóng: "Cái gì gọi là khuyến khích sinh viên trốn học? Mẹ nó năm nhất đến giờ chẳng phải tao chỉ cúp đúng có một tiết thôi sao? Còn có nói không hợp tác với lễ kỉ niệm thành lập trường, cái chương trình lần trước lễ kỉ niệm của trường chỉ định cho chúng ta mà là cho sinh viên đại học diễn à? Mẹ nó tìm học sinh tiểu học ra nhảy thể dục nhịp điệu còn được hơn ấy chứ!"

Lam mao nói: "Hạ ca mày bình tĩnh trước đã, tao nghe nói còn một nguyên nhân nữa là trong cuộc thi tài năng dành cho sinh viên năm nhất, hợp diễn nam nữ của chúng ta quá 'over', cuối cùng còn đạt hạng nhất, bị lãnh đạo nhà trường nào đó nhìn thấy thì cho rằng không phù hợp, cho rằng chúng ta là câu lạc bộ không đứng đắn."

"Biến đi! ** mẹ ổng chứ câu lạc bộ không đứng đắn!"

Hạ Triêm tức phừng phừng, mặc dù năm ngoái cậu mới gia nhập CLB street dance, nhưng câu lạc bộ hiện tại đang phát triển mạnh mẽ, danh tiếng bên ngoài trường cũng rất lớn, trong đó có một nửa tâm huyết của cậu, trường học dựa vào cái gì mà nói đóng là đóng.

Hạ Triêm cuối cùng nói: "Không thể để cho đám lão già đáng chết kia thuận lợi, ông đây dù có quỳ lạy bí thư Kỳ cũng phải bảo vệ câu lạc bộ!"

Lam Mao thở dài: "Hạ ca, mày cũng đừng đối đầu gay gắt với lãnh đạo nhà trường, tao biết tính mày nóng, nghe nói hôm nay mày lại cãi nhau với Từ Vi Trần còn bị ổng mắng khóc luôn hả?"

Hạ Triêm: "Hả?"

Rõ ràng vừa rồi Từ Vi Trần còn đang lén lút hôn cậu dưới bàn giáo viên, được chưa?

Kẹo mà Từ Vi Trần cho cậu vẫn còn trong túi cậu đây nà.

"Tao nghe người ta nói hôm nay Từ Vi Trần gọi một mình mày lên bục giảng chửi một trận, sau đó lúc về chỗ mày bị ổng chửi đỏ rần cả mặt, rồi nằm trên bàn lén lút khóc suốt."

Hạ Triêm: "???"

Lần đầu cậu cảm thấy dấu chấm hỏi trên mặt mình sắp rõ ràng đến mức thấy được cả thực thể.

Lam Mao an ủi cậu: "Không sao đâu Hạ ca, tụi tao hiểu mà, Từ Vi Trần trước giờ vẫn luôn như thế, ổng chỉ thích bắt nạt sinh viên làm vui."

Hạ Triêm rất muốn nói cho cậu ta biết chân tướng, nhưng tiếc là không được.

Lam Mao đột nhiên ngửi khắp xung quanh, "Hạ ca mày ăn kẹo hả? Còn nữa không tao cũng muốn ăn!"

Hạ Triêm: "Cút cút cút."

Mới mắng giáo sư Từ ngay trước mặt cậu, còn không biết ngại mà ăn kẹo của giáo sư Từ cho cậu.

Hạ Triêm thấy bốn bề vắng lặng, nhanh chóng lên xe Từ Vi Trần, thở phào nhẹ nhõm như mới ăn trộm xong.

"Từ Vi Trần, tôi đến rồi nà!"

Từ Vi Trần quay sang cài dây an toàn cho cậu, hơi giận dỗi nói: "Hạ Triêm Triêm ngài bắt tôi chờ lâu."

"Xin lỗi mà Từ Vi Trần Trần, tôi có chút chuyện phải xử lý."

Từ Vi Trần nói: "Mặc dù với tư cách là bạn tình của ngài không nên hỏi về việc riêng của ngài, nhưng tôi có thể quan tâm sinh viên với tư cách là một giáo sư không?"

Hạ Triêm cân nhắc có nên nói chuyện này cho Từ Vi Trần biết hay không, cậu cảm thấy Từ Vi Trần và đám lão già cổ hủ đó chắc không phải là cùng một phe, cuối cùng vẫn nói: "Câu lạc bộ street dance rất có khả năng bị trường đóng cửa, tôi không cam tâm."

"Có thể hỏi thăm được cụ thể là ý của lãnh đạo nào không?"

Hạ Triêm ngẩn người, "Lẽ nào anh muốn giúp tôi?"

"Cố gắng hết sức."

Nét cười nở rộ trên mặt Hạ Triêm, cậu nhào lên người Từ Vi Trần ôm cổ hắn nói: "Giáo sư Từ, anh tốt quá đi!"

Cậu buông Từ Vi Trần ra, vẫn không nhịn được ca ngợi: "Giáo sư Từ ơi, anh thật sự là người tốt! Tâm địa thiện lương! Vì dân thỉnh nguyện!"

Từ Vi Trần khẽ cười, "Ngài cho rằng tôi là vì dân thỉnh nguyện?"

"Không phải sao?"

"Hạ Triêm Triêm, rõ ràng là tôi đang thiên vị cậu rành rành vậy mà."

Hạ Triêm bị một câu nói quấy nhiễu đến bở hơi tai, mãi cho đến khi lên đến giường của Từ Vi Trần tim vẫn đập loạn xạ.

Từ Vi Trần đã đè lên người cậu, mười ngón tay đan vào tay Hạ Triêm rồi hôn môi cậu.

Từ Vi Trần trên giường và dưới giường là hai người hoàn toàn khác nhau, hắn cường thế mà lại dịu dàng, đầu lưỡi ướŧ áŧ không ngừng khuấy động trong khoang miệng Hạ Triêm, khiến tiếng nước nổi lên khắp nơi, tiếng rêи ɾỉ của Hạ Triêm cũng sắp bị kích ra.

Cảm giác hôn môi cùng Từ Vi Trần giống như lưỡi cũng là cơ quan sinh dục, có thể cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ, Từ Vi Trần không chỉ dùng dương v*t ** lỗ nhỏ của cậu mà còn như đang dùng lưỡi ** miệng cậu.

Dù chỉ là một cái hôn lưỡi cũng đã có thể khơi dậy toàn bộ du͙© vọиɠ của Hạ Triêm, cậu vô lực khoát tay lên bả vai Từ Vi Trần, nuốt nước bọt mà hắn đẩy vào miệng mình, ngay cả đáy lưỡi cũng bị Từ Vi Trần liếʍ láp, từng đợt kɧoáı ©ảʍ đạt đến cực điểm khiến cậu nóng lòng muốn Từ Vi Trần cᏂị©Ꮒ mình ngay lập tức.

Màn dạo đầu của hắn luôn tràn ngập kɧıêυ ҡɧí©ɧ, hắn lại từ từ chuyển nụ hôn đến cổ, hôn lên hầu kết nhạy cảm của Hạ Triêm, buộc cậu phải khẽ thở hổn hển, gọi đi gọi lại tên Từ Vi Trần.

Như thể gọi cái tên này có thể mang lại cho cậu kɧoáı ©ảʍ.

Từ Vi Trần lại liếʍ đến ngực cậu, quần áo đã bị hắn cởi sạch, hai điểm trước ngực đang khát khao được người ta xoa nắn, Hạ Triêm đưa đầu v* vào miệng hắn, nói: "Từ Vi Trần, anh mau hôn ở đây đi."

Từ Vi Trần dùng đầu lưỡi kɧıêυ ҡɧí©ɧ một bận, khẽ nói: "Nơi này rất đẹp."

Hắn có vẻ thích đầu v* bên trái hơn, thực ra Hạ Triêm cũng có thể cảm giác được đầu v* trái của cậu nhạy cảm hơn và thích được liếʍ hơn. Trong lúc đang hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ, tay Từ Vi Trần đã mò tới dưới thân cậu, vân vê miệng huyệt.

"Đã sẵn sàng rồi." Từ Vi Trần nói.

"Ừ... Anh mau chơi tôi đi mà, giáo sư Từ..." Hạ Triêm làm nũng với hắn.

Từ Vi Trần lại lấy gel bôi trơn và bao ra, sau khi mở rộng xong thì đưa mình vào trong lỗ nhỏ của Hạ Triêm.

Cảm giác bị tiến vào là sự đan xen giữa đau đớn và kɧoáı ©ảʍ, thế nhưng Hạ Triêm vẫn muốn mắng hắn: "Từ Vi Trần, con *** chó đẻ của anh lớn quá đó!"

Từ Vi Trần không hề tức giận mà vẫn dịu dàng hôn nhẹ đầu v* cậu, nói: "Chờ khi ngài bị cᏂị©Ꮒ sướиɠ thì sẽ không chê nó lớn nữa."

Từ Vi Trần chậm rãi di chuyển, hắn đã nắm rõ điểm mẫn cảm của Hạ Triêm ở đâu, lần nữa tiến vào cũng là xe nhẹ chạy đường quen, có thể dễ dàng tìm thấy điểm kia, vì thế hắn bèn thẳng lưng đâm mạnh vào đó.

Hạ Triêm ngậm chặt lấy dương v*t hắn, sau khi bị cᏂị©Ꮒ thoải mái thì lập tức đổi lời nguỵ biện: "Từ Vi Trần, anh cᏂị©Ꮒ tôi đã quá à... ưʍ... Sướиɠ chết mất... Có thể nhanh hơn không?"

"A a a a... Nhanh quá... Từ Vi Trần, anh là chó hay gì, cᏂị©Ꮒ nhanh quá..."

Từ Vi Trần dừng lại.

Hạ Triêm ngơ ngác nhìn hắn, "Sao anh không cᏂị©Ꮒ tôi? Di chuyển đi chứ..."

Từ Vi Trần rút ra khỏi người cậu, lấy một cái cà vạt từ trong ngăn tủ quần áo ra, vừa trói tay Hạ Triêm lại vừa nói: "Từ Vi Trần dỗi rồi, không muốn chơi cậu nữa."

"Nếu không muốn chơi tôi vậy anh trói tôi làm gì?"

Từ Vi Trần cúi xuống hôn đỉnh dương v*t của cậu, nói: "Muốn xem ngài tự chơi mình."