4MK – J. D. Barker

Chương 8

Nhật ký

Cha và mẹ khá thân thiết với nhà hàng xóm, Simon và Lisa Carter. Mùa hè năm đó, khi tôi mới chỉ là cậu bé mười một tuổi, gia đình họ lần đầu tiên chuyển đến khu phố tuyệt vời này, trong cuốn nhật ký có vài trang ít ỏi của mình, tôi đều coi họ già khú hết rồi. Mặc dù suy đi tính lại, tôi nhận ra rằng cha và mẹ đều đang ở tuổi ba lăm, và tôi không thể nào tưởng tượng nổi vợ chồng Carter còn trẻ hơn cha mẹ mình khoảng một, hai tuổi. Nhiều nhất là ba tuổi. Cũng có thể là bốn tuổi. Nhưng trẻ hơn những năm tuổi thì tôi nghi lắm. Họ chuyển đến sống ở căn nhà bên cạnh, ngôi nhà còn lại duy nhất nằm ở cuối con đường tĩnh mịch ấy.

Mà tôi đã nhắc đến chuyện mẹ tôi đẹp tuyệt trần thế nào chưa?

Tôi thật quá láo xược khi bỏ sót một chi tiết như vậy. Sau một hồi tôi khóc lóc ỉ ôi về những vấn đề cỏn con và quên mất phải vẽ ra một bức tranh minh họa chính xác để miêu tả về mẹ, bạn vẫn đồng ý tiếp tục đọc về tôi một cách thật tử tế.

Nếu bạn có thể chạm tới cuốn sách này rồi tát cho tôi đần người ra, thì tôi sẽ khuyến khích bạn hãy làm vậy đi. Đôi khi tôi cứ hay thích nói lan man, thế nên một cú nện mạnh ra trò sẽ là điều cần thiết để tôi quay trở lại đúng trọng tâm câu chuyện.

Tôi đang nói đến đâu rồi nhỉ?

Mẹ.

Mẹ thật đẹp.

Mái tóc mẹ óng mượt như lụa. Vàng óng, dày dặn và tỏa sáng đầy khỏe mạnh. Mái tóc buông dài đến nửa tấm lưng mảnh mai của mẹ thành những làn sóng lộng lẫy. Ôi, còn đôi mắt của mẹ! Chúng chứa đựng sắc xanh của lá cây, sắc lục bảo sáng nhất, hòa với làn da trắng sứ hoàn hảo.

Tôi không thấy xấu hổ khi phải thừa nhận rằng, thân hình của mẹ thu hút biết bao nhiêu con mắt. Mẹ tập chạy hằng ngày, và tôi dám nói rằng, người mẹ chẳng có đến một lạng mỡ thừa. Mẹ chắc chắn không nặng hơn năm mươi cân. Mẹ đứng đến vai cha tôi, bà cao khoảng một mét sáu.

Bà có niềm yêu thích đặc biệt với kính râm.

Mẹ sẽ đeo kính râm vào những ngày nóng bức nhất hoặc giữa tiết trời đông. Mẹ chẳng thấy phiền hà gì với cái lạnh. Tôi nhớ có lần, vào một mùa đông, khi những bông tuyết theo gió chất đầy gần đến bậu cửa sổ, tôi thấy mẹ ngân nga hát vui vẻ trong bếp, mẹ mặc chiếc váy ngắn màu trắng in hoa, nó đung đưa theo dáng người của mẹ. Cô Carter đang ngồi ở bàn ăn trong nhà bếp, tay ôm một cốc trà hạnh phúc đang bốc hơi, mẹ tâm sự với cô ấy rằng, mẹ mặc những chiếc váy kiểu này là vì chúng khiến mẹ cảm thấy tự do. Và mẹ thích những chiếc váy ngắn, vì mẹ cảm thấy đôi chân của mình là tài sản quý giá nhất. Mẹ tiếp tục kể chuyện cha mê đôi chân của mẹ thế nào. Chuyện cha vuốt ve âu yếm chúng ra sao. Cả chuyện cha thích chúng đặt lên vai mình, hoặc quặp lấy quanh người ông thế nào…

Đúng lúc đó mẹ phát hiện ra tôi, thế là tôi bỏ đi.