Ngày 1 - 8:49 sáng
Porter không hiểu biết nhiều về golf. Cái suy nghĩ phải đánh quả bóng nhỏ xíu màu trắng, rồi đuổi theo nó hàng tiếng đồng hồ liên tục, chẳng khiến anh thấy hứng thú. Dù anh hiểu rằng chơi golf cũng có đầy thách thức nhưng xem nó là một môn thể thao thì không. Bóng chày mới là thể thao. Bóng bầu dục mới là thể thao. Bất cứ bộ môn nào mà con người có thể chơi ngon lành lúc tám mươi tuổi trong khi vác theo bình khí ôxy của mình, mặc chiếc quần ống suông màu nhàn nhạt, sẽ không bao giờ được coi là thể thao trong từ điển của anh.
Dù sao nhà hàng đó cũng thật tuyệt. Hai năm trước, anh đã dẫn Heather đến Câu lạc bộ golf Chicago để kỉ niệm ngày cưới, và đã gọi một đĩa bít tết đắt đỏ nhất anh từng được thưởng thức. Heather gọi tôm hùm và kể về nó rất say sưa trong nhiều tuần liền. Mức lương của một nhân viên cảnh sát chẳng cho phép được “xa hoa” quá nhiều như thế nhưng bất cứ điều gì khiến cô hạnh phúc đều là khoản chi xứng đáng.
Anh tiến xe đến gần trụ sở câu lạc bộ và đưa bộ chìa khóa xe cho một nhân viên phục vụ. “Đỗ nó gần đây thôi. Chúng tôi sẽ không lưu lại quá lâu đâu.”
Họ đã thắng được thời tiết. Trong khi bầu trời mù mịt, đám mây dông đen đã dừng chân lại ở thành phố.
Tiền sảnh của câu lạc bộ rộng rãi và được trang bị đầy đủ thiết bị. Một vài thành viên câu lạc bộ đang tụ tập quanh lò sưởi ở phía góc xa xa, nhìn ra bãi cỏ xanh căng tràn sức sống ở bên kia những cánh cửa thông vườn. Tiếng trò chuyện dội lên từ mặt sàn đá hoa cương và những miếng ván ốp chân tường bằng gỗ dái ngựa.
Nash huýt sáo khe khẽ.
“Nếu tôi bắt gặp anh xin xỏ cái gì, tôi sẽ bắt anh đợi trong xe đấy.”
“Cho đến lúc này tôi đang thấy hơi hối hận vì không mặc một bộ đồ đẹp hơn.” Nash thừa nhận. “Thế giới này quá khác biệt với những chỗ chúng ta hay lăn xả vào, Sam ạ.”
“Anh có chơi golf không?”
“Lần cuối cùng tôi tham gia một câu lạc bộ golf, tôi không tài nào đánh qua nổi cối xay gió. Còn golf ở đây thì toàn các ông trùm. Tôi không có nhiều kiên nhẫn cho môn này lắm.” Nash đáp lại.
Một phụ nữ trẻ đang ngồi ở chiếc bàn làm việc đặt gần chính giữa sảnh của trụ sở câu lạc bộ. Khi họ tiến tới, cô ta liếc lên nhìn từ màn hình laptop rồi nhoẻn miệng cười. “Xin chào buổi sáng, các quý ông. Chào mừng đến Câu lạc bộ golf Chicago. Tôi có thể giúp được gì cho hai quý ông đây?”
Ẩn sau nụ cười với hàm răng trắng sáng bóng, Porter có thể cảm nhận được cô ta đang thăm dò họ. Cô ta còn không hỏi liệu họ đã đặt chỗ trước hay chưa, nên anh dám chắc cô ta đang thăm dò. Anh lôi ra chiếc phù hiệu cảnh sát của mình rồi giơ lên trước mặt cô ta. “Chúng tôi đang tìm Arthur Talbot. Vợ của ông ấy nói hôm nay ông ấy đang chơi golf ở đây.”
Nụ cười của cô gái dần biến mất khi ánh mắt cô ta phóng thẳng vào tấm phù hiệu, quay sang Porter, rồi đến Nash. Cô ta nhấc ống nghe điện thoại trên bàn lên, bấm số máy lẻ, nói nhỏ nhẹ sau đó dập máy. “Mời hai ngài ngồi. Sẽ có người đến tiếp hai ngài trong ít phút nữa.” Cô ta chìa tay về phía chiếc ghế sofa nằm ở góc đằng xa.
“Chúng tôi đứng đây được rồi, cảm ơn cô.” Porter đáp lại.
Lại là nụ cười ấy. Cô ta quay trở lại với chiếc máy tính, những ngón tay mảnh mai, móng được cắt tỉa gọn gàng bật nảy trên từng phím bấm.
Porter kiểm tra đồng hồ. Gần chín giờ sáng.
Một người đàn ông khoảng năm mươi lăm tuổi bước vào tiền sảnh từ cánh cửa phía bên trái họ. Mái tóc muối tiêu của ông ta được chải chuốt gọn ghẽ về phía sau, bộ com lê được là lượt đến mức hoàn hảo. Ông ta tiến đến, chìa rộng bàn tay về phía Porter. “Ngài thanh tra. Tôi được thông báo ngài đến đây để gặp ông Talbot?” Cái bắt tay thật ẻo lả. Cha của Porter đã từng gọi kiểu bắt tay này là “kiểu bắt tay ướŧ áŧ”. “Tôi là Douglas Prescott, quản lý cấp cao.”
Porter xòe nhanh phù hiệu của mình ra. “Tôi là Thanh tra Porter, còn đây là Thanh tra Nash, từ Sở Cảnh sát Chicago. Đây là trường hợp cực kỳ khẩn cấp. Ông có thể cho chúng tôi biết hiện ông Talbot đang ở sân nào không?”
Người phụ nữ tóc vàng đang quan sát họ. Khi Prescott liếc mắt nhìn cô ta, cô ta vội quay mặt
lại màn hình máy tính. Rồi ông ta lại hướng ánh mắt về phía Porter. “Tôi tin chắc rằng nhóm của ông Talbot bắt đầu chơi lúc bảy giờ ba mươi, nên giờ cả nhóm đã ra sân hết rồi. Tuy nhiên, các ngài được hoan nghênh nếu chờ ông ấy tại đây. Các ngài sẽ thấy một bữa ăn sáng tinh tế được dọn trong phòng ăn. Nếu các ngài thích hút xì gà thì hộp giữ ẩm cho xì gà của chúng tôi thuộc hàng xuất sắc đấy ạ.”
“Việc này không thể chờ được.”
Prescott nhíu mày. “Chúng tôi không được phép quấy rầy khách trong khi họ đang chơi, thưa các ngài.”
“Không ư?” Nash nói.
“Chúng tôi không thể.” Prescott khăng khăng.
Porter đảo tròng mắt. Tại sao người ta cứ thích gây cản trở để khiến mọi thứ khó khăn thế nhỉ? “Ông Prescott, chúng tôi không có thì giờ hay lòng kiên nhẫn cho điều này. Theo như tôi hiểu, bây giờ, ông có hai lựa chọn. Ông có thể dẫn chúng tôi đến chỗ ông Talbot, hoặc là cộng sự của tôi đang đứng đây sẽ bắt ông vì tội cản trở công vụ, còng tay ông vào cái bàn kia, và bắt đầu gào thét tên ông Talbot cho đến khi ông ấy tự tìm đến chúng tôi. Tôi đã từng thấy cộng sự của tôi làm vậy - anh ấy to mồm lắm đấy. Đó là lựa chọn của ông, nhưng thành thật mà nói, tôi nghĩ phương án A sẽ gây ra ít tổn hại cho công việc kinh doanh của ông hơn đấy.”
Người phụ nữ ở bàn tiếp tân cố kìm nén tiếng cười khúc khích.
Prescott ném ánh nhìn bực bội về phía cô ta, rồi sau đó bước đến gần hơn, ông ta hạ thấp giọng. “Ông Talbot là người cộng tác quan trọng và là bạn rất thân với sếp của ông, ngài Thị trưởng. Họ đã chơi golf với nhau từ hai tuần trước. Tôi không nghĩ một trong hai người đó sẽ thấy hài lòng khi biết tin hai viên cảnh sát đang sẵn lòng làm nhơ bẩn tiếng tăm của Sở Cảnh sát Chicago bằng cách đe dọa những công dân thành phố chỉ đang làm tốt công việc của mình. Nếu tôi gọi cho ông ấy bây giờ và thông báo rằng hai ông đang ở đây, chuẩn bị gây lộn thì chắc chắn ông ấy sẽ mời ông đến gặp luật sư trước khi cân nhắc thời gian để tiếp chuyện hai người.”
Nash kéo cái còng số tám ra khỏi dây lưng. “Tôi sẽ bắt cái đồ chết giẫm này lại, Sam ạ. Tôi muốn xem gã này chống đỡ thế nào trong nhà tù đầy rẫy những kẻ nghiện ngập và trộm cắp. Tôi chắc chắn rằng quý cô…” Anh liếc nhìn xuống tấm thẻ ghi tên của người phụ nữ tóc vàng. “… Piper đây sẽ sẵn lòng giúp chúng ta hơn.”
Mặt Prescott đỏ rực lên.
“Hãy hít một hơi thật sâu và suy nghĩ cẩn trọng về điều mình sắp nói, ông Prescott.” Porter cảnh báo.
Prescott đảo mắt một vòng rồi quay ra phía cô Piper. “Nhóm của ông Talbot hiện đang ở đâu?”
Cô gái chỉ ngón tay có móng được sơn hồng hồng vào màn hình. “Họ vừa kéo nhau đến lỗ số sáu.”
“Cô có hình ảnh thu từ video không?” Nash hỏi.
Cô ta lắc đầu. “Toàn bộ xe chở gậy đánh golf của chúng tôi được lắp đặt thiết bị theo dõi GPS. Nó cho phép chúng tôi quan sát được điểm bế tắc của người chơi nằm ở đâu và khiến cuộc chơi của các thành viên diễn ra hiệu quả hơn.”
“Vậy là nếu có ai đó đang chơi chậm lại, câu lạc bộ sẽ gảy họ ra khỏi sân và đưa họ đến khu vực dành cho trẻ con sao?”
“Không đến mức dữ dội như vậy đâu. Chúng tôi có thể cử một golf thủ chuyên nghiệp đến chỉ cho họ vài mẹo nhỏ. Giúp họ tiến bộ.” Cô ta giải thích.
“Cô có thể đưa chúng tôi ra đó được không?”
Cô ta đưa mắt sang nhìn Prescott. Ông ta giơ cả hai bàn tay lên chịu thua. “Đi đi!”
Cô Piper giật cái ví nữ ở dưới bàn rồi chỉ tay ra phía hành lang nằm ở hướng tây của tòa nhà. “Lối này, thưa các ngài.”
Một lúc sau, tất cả bọn họ đều đã ở trên xe chở gậy golf, tiến thẳng xuống con đường rải đầy đá cuội. Cô Piper lái xe, Porter ngồi bên cạnh, còn Nash ngồi ở chiếc ghế dài nhỏ phía sau lưng họ. Mỗi khi đâm phải một cái gò nhỏ trên đường, khiến cả người xóc nảy trên ghế ngồi, anh lại buột miệng chửi thề.
Porter nhét vội bàn tay vào trong túi áo. Thời tiết ngoài trời sao mà lạnh thế!
“Tôi muốn xin lỗi cho sếp của mình. Ông ấy hơi…” Cô ta dừng lại, cố gắng tìm kiếm từ ngữ thật chuẩn để diễn đạt. “Hơi giống một người xàm bậy, nhưng chỉ thi thoảng thôi.”
“Xàm bậy là cái quái gì cơ?” Nash hỏi.
“Kiểu người anh sẽ chẳng bao giờ muốn xuất hiện trong bữa tiệc chia tay độc thân của mình ấy.” Porter đáp lời.
Nash bật cười khúc khích. “Nếu cô Piper đây không có cô bạn nào đang có nhu cầu tìm một công chức chỉ kiếm được vài đồng lương từ việc bị ăn đạn tương đối thường xuyên, thì tôi không có ý định sẽ bước vào lễ đường sớm đâu. Mà tôi cũng có xu hướng làm việc dài hơi và uống rượu hơn là sẵn sàng ‘kết đôi’ với ai đó vừa mới quen.”
Porter quay lại phía cô Piper. “Kệ anh ấy đi, thưa cô. Không có bất cứ bổn phận pháp lý nào buộc cô phải xây đắp mối quan hệ cho những cảnh sát và những người bạn hấp dẫn của mình đâu.”
Cô ta liếc mắt nhìn qua gương chiếu hậu. “Nghe cũng có vẻ hấp dẫn đấy nhỉ, thanh tra. Tôi sẽ liên lạc với hội chị em ngay khi tôi quay trở lại bàn làm việc.”
“Tôi rất cảm kích.” Nash nói thêm.
Porter kinh ngạc trước quang cảnh nơi này. Thảm cỏ được cắt ngắn và xanh rì, không một ngọn cỏ dại mọc lên hay một vùng cỏ bị cắt lẹm quá trớn. Những hồ nước nhỏ hiện ra lấm chấm trên sân golf cả hai bên đường đi dành cho xe chở gậy. Những cây sồi khổng lồ ở hai bên đường lăn bóng, cành cây chìa ra, ngăn gió và che nắng cho các golf thủ.
“Họ đây rồi.” Cô Piper hất đầu về phía nhóm bốn người đàn ông đang tụ lại quanh vật gì đó trông giống một đài phun nước nhỏ và cao.
“Cái đó là gì vậy?” Nash hỏi.
“Cái nào?”
Cô Piper mỉm cười. “Thưa các ngài, đó là máy rửa bóng golf.”
Nash xoa xoa hai bên thái dương rồi nhắm mắt lại. “Quá nhiều trò đùa vừa mới nhảy vào đầu
tôi, thực sự là cứ thấy nhưng nhức ấy.”
Cô Piper dừng lại đằng sau xe của Talbot rồi khóa phanh lại. “Các anh có cần tôi chờ không?”
Porter nhoẻn miệng cười. “Thế thì tốt quá, cảm ơn cô.”
Nash nhảy xuống khỏi ghế sau. “Chuyến về thì tôi sẽ ngồi trước đó. Ghế sau xóc nảy mông dành tặng hai người hết.”
Porter tiến lại gần bốn người đàn ông đang chuẩn bị phát bóng rồi chìa phù hiệu ra. “Chào buổi sáng, các quý ông. Tôi là Thanh tra Sam Porter từ Sở Cảnh sát Chicago. Đây là cộng sự của tôi, Thanh tra Nash. Tôi rất tiếc khi phải dừng trò chơi giữa chừng thế này, nhưng chúng tôi đang có tình huống không thể nào chờ được. Ai trong số các ông đây là Arthur Talbot?”
Một người đàn ông cao dong dỏng, độ tuổi khoảng tứ tuần, mái tóc muối tiêu được cắt ngắn gọn gàng, hất nhẹ đầu lên rồi nở một nụ cười xếch đến mang tai mà Nash sẽ gọi là điệu cười của chính trị gia. “Tôi là Arthur Talbot.”
Porter hạ thấp giọng xuống. “Chúng tôi có thể nói chuyện với ông một lúc được không?”
Talbot đang khoác trên người một chiếc áo gió màu nâu, bên trong mặc áo sơ mi trắng chuyên dụng cho đánh golf, đeo thắt lưng nâu và vận quần kaki. Ông ta lắc đầu. “Không cần đâu, thanh tra. Những người đứng đây đều là bạn kinh doanh của tôi. Tôi không cần giữ bí mật với họ.”
Người đàn ông nhiều tuổi hơn phía bên trái ông ta đẩy cặp kính có gọng mảnh trên sống mũi rồi vuốt phẳng phần tóc sắp sửa trở thành thứ dùng để che cái đầu hói trước những làn gió nhẹ. Những cặp mắt lo lắng dán chặt vào Porter. “Chúng tôi có thể chơi tiếp mà, Arty. Cậu có thể theo sau nếu cậu cần nói chuyện.”
Talbot giơ một tay lên, ra hiệu cho ông bạn im lặng. “Tôi có thể làm gì cho anh được, thanh tra?”
“Ông trông rất quen.” Nash nói với người đàn ông đang đứng bên phải Talbot.
Porter cũng nghĩ vậy nhưng không tài nào xác định nổi. Cao khoảng một mét tám. Tóc dày sẫm màu. Cơ thể cân đối. Khoảng bốn mươi lăm tuổi.
“Louis Fischman. Chúng ta đã gặp nhau vài năm trước. Lúc đó ông đang làm vụ Elle Borton, còn tôi làm trong văn phòng luật sư của quận. Giờ tôi chuyển sang bộ phận tư rồi.”
Talbot nhíu mày. “Elle Borton. Sao tôi lại thấy cái tên đó nghe quen quen nhỉ?”
“Cô bé là một trong những nạn nhân của Monkey Killer phải không?” Người đàn ông thứ ba xen vào. Ông ta bắt đầu nghịch ngợm với cái máy rửa bóng golf.
Porter gật đầu. “Nạn nhân thứ hai.”
“Chính xác.”
“Thằng điên khốn nạn đó.” Người đàn ông đeo kính lầm bầm nói. “Có manh mối gì chưa?”
“Xe bus trung chuyển thành phố có thể đã đâm chết hắn sáng nay.” Nash nói thêm.
“Xe bus trung chuyển thành phố? Người lái xe đã đâm vào hắn sao?” Fischman lên tiếng hỏi.
Porter lắc đầu rồi giải thích lại tình hình.
“Và ông tin đó chính là Monkey Killer sao?”
“Trông có vẻ giống vậy.”
Arthur Talbot nhíu mày. “Sao các anh lại tới tìm tôi?”
Porter hít một hơi thật sâu. Anh ghét nhất phần này trong công việc của mình. “Người đàn ông bị đâm chết, chúng tôi tin rằng anh ta đang cố băng qua đường để đến chỗ thùng thư.”
“Ừ?”
“Trên bưu phẩm đó có ghi địa chỉ nhà ông, ông Talbot ạ.”
Khuôn mặt ông ta tái nhợt. Giống như những người dân Chicago khác, ông ta khá quen thuộc với những chiêu trò gϊếŧ người của Monkey Killer.
Fischman đặt một tay lên vai Talbot. “Trong bưu phẩm có gì, thưa thanh tra?”
“Một cái tai.”
“Ôi không, Carnegie…”
“Đấy không phải của Carnegie, ông Talbot. Cũng không phải của Patricia. Cả hai đều đang rất an toàn. Chúng tôi đã dừng chân ở dinh thự của ông trước khi lái xe tới đây. Vợ của ông đã nói với chúng tôi sẽ tìm được ông ở nơi nào.” Porter nói nhanh nhất có thể, rồi hạ thấp giọng xuống để trấn tĩnh ông ta. “Chúng tôi cần sự trợ giúp của ông, ông Talbot. Chúng tôi cần ông giúp chúng tôi xác định hắn đã bắt cóc người nào.”
“Tôi phải ngồi xuống đã.” Talbot nói. “Tôi có cảm giác sắp nôn ra mất.”
Fischman liếc nhìn Porter rồi ghì chặt bàn tay hơn lên vai người bạn. “Arty, để tôi đỡ cậu quay lại xe.” Di chuyển khỏi khu vực phát bóng, ông ta dẫn người bạn Talbot mặt trắng bệch đi về phía chiếc xe chở gậy rồi đỡ ông ta ngồi xuống ghế.
Porter ra hiệu cho Nash ở nguyên vị trí rồi đi theo hai người đàn ông về phía chiếc xe. Anh ngồi cạnh Talbot để có thể nói khe khẽ. “Ông biết hắn hoạt động thế nào đúng không? Cách thức gϊếŧ người của hắn ấy?”
Talbot gật đầu. “Không làm điều ác.” Ông ta khẽ nói.
“Đúng vậy. Hắn sẽ tìm ai đó đã gây ra lỗi lầm, việc gì đó khiến hắn cho rằng đó là sai, và bắt cóc ai đó thân thiết với họ. Người mà họ quan tâm.”
“Tôi kh… không làm…” Talbot nói lắp bắp.
Fischman chuyển sang giọng luật sư. “Arty, tôi không nghĩ cậu nên nói thêm gì cho đến khi chúng ta có thời gian ngồi nói chuyện với nhau.”
Hơi thở của Talbot nặng nề. “Địa chỉ nhà tôi? Anh chắc chứ?”
“Là số 1547 Đại lộ Dearborn.” Porter nói với ông ta. “Chúng tôi chắc chắn.”
“Arty…” Fischman thì thào nói.
“Chúng tôi cần tìm ra danh tính nạn nhân, chúng tôi cần biết hắn đã bắt cóc ai.” Porter lưỡng lự một hồi rồi tiếp tục. “Ông có nhân tình không, ông Talbot?” Anh nghiêng người lại gần. “Nếu đó là một phụ nữ khác, ông có thể kể với chúng tôi. Chúng tôi sẽ giữ kín chuyện này. Tôi xin thề. Chúng tôi chỉ muốn tìm ra hắn đã bắt giữ người nào mà thôi.”
“Không phải như thế.” Talbot lên tiếng.
Porter đặt một tay lên vai Talbot. “Ông có biết hắn đang bắt cóc ai không?”
Talbot khẽ gạt tay anh ra rồi đứng dậy. Ông ta thò tay vào túi áo, lôi ra chiếc điện thoại, đi sang
phía bên kia con đường dành cho xe chở gậy, rồi bấm như nện búa vào từng con số. “Nào, trả lời điện thoại đi. Làm ơn nhấc máy đi…”
Porter đứng đó rồi chậm rãi tiến về phía ông ta. “Ông đang liên lạc với ai vậy, ông Talbot?”
Arthur Talbot buột miệng chửi thề rồi ngắt cuộc gọi.
Fischman tiến lại gần ông ta. “Nếu cậu trả lời câu hỏi đó, cậu không thể không nói với họ. Cậu hiểu chứ? Một khi tin này lộ ra ngoài kia, cánh báo chí có thể sẽ ‘đánh hơi’ được. Vợ cậu sẽ biết. Những cổ đông của cậu sẽ biết. Cậu còn rất nhiều bổn phận. Chuyện này quan trọng hơn chính bản thân cậu. Cậu cần suy nghĩ thấu đáo. Hãy thảo luận với ai đó trong nhóm luật sư của cậu, nếu cậu cảm thấy không thoải mái khi thảo luận vấn đề này với tôi.”
Talbot ném một cái nhìn giận dữ vào ông ta. “Tôi không định chờ đợi những phân tích chứng khoán trong khi có mấy thằng tâm thần đang…”
“Arty!” Fischman nói xen vào. “Ít nhất cậu hãy tự mình xác thực đã chứ. Hãy ăn chắc.”
“Nghe thấy rất giống một cách hay ho để có người bị gϊếŧ đó.” Porter đánh tiếng.
Arthur xua xua bàn tay ngây dại về phía anh rồi nhấn vào nút “Gọi lại” trên điện thoại, nỗi lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt. Khi ngắt kết nối, ông ta ấn vào màn hình mạnh đến nỗi Porter tự hỏi liệu chiếc điện thoại đã vỡ chưa.
Porter ra hiệu cho Nash tiến lại gần rồi nói: “Ông có một cô con gái khác đúng không, ông Talbot? Một cô con gái ngoài giá thú?” Khi Porter nói những từ đó, Talbot bèn ngoảnh mặt đi. Fischman buông ra một hơi thở sâu.
Talbot ngước mắt nhìn Porter, rồi Fischman, rồi lại về phía Porter. Đôi tay ông ta vuốt dọc theo mái tóc. “Patricia và Carnegie không biết gì về con bé hết.”
Porter bước gần hơn tới chỗ người đàn ông. “Cô bé có sống ở Chicago không?”
Talbot đang run bần bật và vô cùng hoang mang, bối rối. Một lần nữa, ông ta gật đầu. “Flair Tower. Con bé sống ở penthouse số 2704, cùng người chăm sóc. Tôi sẽ gọi điện cho họ biết hai anh sẽ tới và cho hai anh vào.”
“Mẹ của cô bé đâu?”
“Mất rồi. Sắp tròn mười hai năm ngày mất. Chúa ơi, con bé mới có mười lăm tuổi…”
Nash quay lưng rồi liên lạc ngay với Dispatch*. Họ có thể gọi ai đó đến Flair Tower trong ít phút.
Porter theo Talbot quay trở lại xe chở gậy và ngồi bên cạnh ông ta. “Ai chăm sóc cô bé?”
“Mẹ con bé bị ung thư. Tôi đã hứa với cô ấy sẽ chăm sóc con gái của chúng tôi khi cô ấy qua đời. Khối u phát triển quá nhanh, chỉ khoảng một tháng thôi mà nó đã lan ra hết cả.” Ông ta vỗ vỗ vào một bên đầu. “Ở ngay chỗ này. Họ không thể tiến hành phẫu thuật, khối u đã lan quá sâu. Tôi sẽ trả bất cứ thứ gì. Tôi đã cố gắng. Nhưng họ không cho phẫu thuật. Chúng tôi đã nói chuyện với hơn ba mươi bác sĩ rồi. Tôi yêu cô ấy hơn bất cứ gì trên đời. Nhưng tôi phải cưới Patricia, tôi có… giao ước. Những lý do nằm ngoài khả năng kiểm soát của tôi. Nhưng tôi muốn cưới Catrina. Đôi khi cuộc đời cứ đưa đẩy như thế đó, anh biết không? Đôi khi anh phải làm những việc ấy để có kết quả tốt đẹp hơn.”
Porter đâu có biết. Thực sự mà nói, anh không thể hiểu. Đây là những năm 1400 ư? Hôn nhân áp đặt là chuyện xa xưa lắm rồi. Gã này cần phải học cách sống can đảm và gai góc hơn. Rồi anh nói to: “Chúng tôi sẽ không phán xét gì ông đâu, ông Talbot. Tên cô bé là gì?”
“Emory.” Ông ta đáp. “Emory Connors.”
“Ông có tấm hình nào không?”
Talbot lưỡng lự một lúc rồi lắc đầu. “Không có trong điện thoại của tôi. Tôi không thể đánh liều để Patricia phát hiện ra được.”
Trung tâm điều phối thông tin.