4MK – J. D. Barker

Chương 7

Ngày 1 - 7:48 sáng

Trời bắt đầu mưa phùn. Những bậc thang lát đá đã ướt nhoẹt và trơn trượt khi Porter và Nash chạy ra từ dinh thự nhà Talbot, trở lại chiếc xe đang đỗ bên lề đường. Hai viên thanh tra cùng nhảy vào xe và đóng sập cánh cửa ô tô lại, mắt hướng lên bầu trời đang dự báo toàn điềm gở. “Ta không cần cái thứ khốn nạn này, không phải là hôm nay.” Porter phàn nàn. “Nếu trời đổ mưa thật thì Talbot có thể sẽ hoãn buổi chơi golf hôm nay, thế là chúng ta sẽ để mất ông ta luôn.”

“Ta gặp vấn đề lớn hơn đây này.” Nash đang bấm bấm chiếc iPhone của mình.

“Lại là đội trưởng Dalton à?”

“Không, tệ hơn cả thế. Có ai đó đã tweet rồi đây này.”

“Ai đó đã làm gì cơ?”

“Tweet ấy.”

“Tweet là cái quái gì vậy?”

Nash chìa chiếc điện thoại ra.

Porter đọc dòng chữ nhỏ tí xíu trên đó.

@4MK4EVER ĐÂY CÓ PHẢI LÀ FOUR MONKEY KILLER KHÔNG VẬY?

Dòng chữ được đính kèm một bức hình chụp nạn nhân lao đầu vào xe bus lúc sáng nay, mặt úp xuống lòng đường. Mép của chiếc xe bus hiện ra lù lù phía góc ảnh.

Porter nhíu lông mày lại. “Gã nào công khai bức hình với đám báo chí vậy?”

“Chết tiệt, Sam. Anh thực sự cần bắt kịp thời đại đi chứ. Không có gã nào công khai bất cứ cái gì hết. Có ai đó đã chụp bức hình này bằng điện thoại và đăng nó lên cho tất cả mọi người cùng thấy.” Nash lý giải. “Đó là cách Twitter hoạt động đấy.”

“Mọi người? Cái đám mọi người này là bao nhiêu người rồi?”

Nash lại tiếp tục bấm bấm. “Họ đăng tải bức hình lên hai mươi phút trước, nó đã được ‘favorited’ tất thảy 3212 lần và ‘retweeted’ đến hơn năm trăm lần.”

“Favorited? Retweeted? Cái khốn nạn gì thế Nash? Nói tiếng người đi!”

“Tức là cái chuyện này đã được công khai hết rồi, Porter. Bị lan truyền hết rồi. Cả thế giới đều biết hắn đã chết.”

Điện thoại của Nash bỗng đổ chuông. “Giờ mới là đội trưởng này. Tôi nên nói gì với anh ấy bây giờ?”

Porter khởi động chiếc xe, sang số rồi vít tốc độ lao vào đường West North, thẳng tiến đến đường 294. “Bảo anh ấy ta đang đuổi theo đầu mối.”

“Đầu mối nào?”

“Gia đình Talbot.”

Nash trông có vẻ bối rối. “Nhưng cái tai đó có phải của gia đình Talbot đâu - họ đều ở nhà mà.”

“Không phải những thành viên gia đình Talbot đó. Chúng ta sẽ đến tìm gặp Arthur để nói chuyện. Tôi dám cá rằng vợ và cô con gái vừa nãy không phải những phụ nữ duy nhất trong cuộc đời ông ta.” Porter đáp lại.

Nash gật đầu hiểu ý rồi trả lời điện thoại. Porter nghe thấy tiếng đội trưởng đang gào thét qua chiếc loa điện thoại bé tin hin. Sau một lúc cứ nhắc đi nhắc lại “Vâng, thưa sếp”, Nash ấn chiếc điện thoại về phía anh. “Đội trưởng muốn nói chuyện với anh.”

“Nói với anh ấy, tôi đang lái xe. Nói chuyện điện thoại trong lúc lái xe không an toàn chút nào.” Anh giật mạnh để quay bánh xe sang bên trái, đánh lái vòng qua chiếc xe tải nhỏ đang di chuyển chậm hơn rất nhiều so với tốc độ hiện tại của họ, tám mươi bảy dặm.

“Rõ, thưa sếp.” Nash nói. “Tôi sẽ nối với loa ngoài. Chờ một chút…”

Tiếng đội trưởng đang nhỏ và rè rè bỗng nhiên inh ỏi và to hẳn lên khi chiếc iPhone chuyển sang chế độ loa Bluetooth trên chiếc xe. “… Quay trở lại trụ sở trong mười phút nữa, tập hợp cả đội lại rồi giải quyết việc này. Tất cả đám phóng viên báo đài đang cào cấu xâu xé tôi đây.”

“Đội trưởng, tôi Porter đây. Anh cũng hiểu rõ lịch trình của hắn giống như tôi mà. Hắn đã gửi cái tai sáng nay. Tức là hắn đã bắt giữ cô gái một, hai ngày trước rồi. Tin tốt ta có là hắn không bao giờ gϊếŧ nạn nhân ngay lập tức, thế nên chúng ta có thể đảm bảo rằng cô gái đó vẫn còn sống… ở nơi nào đó. Chúng ta không biết rõ nạn nhân còn bao nhiêu thời gian nữa. Nếu hắn chỉ

lên kế hoạch chạy ra ngoài và gửi gói hàng thì nhiều khả năng hắn không để lại cho cô gái chút đồ ăn hoặc thức uống gì hết. Một con người trung bình có thể sống thiếu nước trong ba ngày và thiếu thức ăn trong ba tuần. Đồng hồ sinh mạng của cô ấy vẫn đang quay đều, Đội trưởng. Điều thuận lợi nhất là tôi nghĩ chúng ta còn ba ngày, hoặc có thể ít hơn, để tìm thấy cô gái.”

“Đó là lý do vì sao tôi muốn các cậu về đây ngay.”

“Chúng tôi cần đuổi theo đầu mối này trước đã. Ta vẫn phải lao vào sục sạo cho đến khi tìm ra nạn nhân hắn đang bắt giữ. Anh muốn điều gì đó, đúng không? Hãy cho chúng tôi một giờ đồng hồ, hi vọng chúng tôi có thể cho anh một cái tên để thông báo với đám báo chí. Anh cứ đưa bức ảnh của một cô gái đang mất tích cho họ đi, rồi họ sẽ dịu xuống mà.” Porter đáp lại.

Đội trưởng im lặng một lúc rồi nói: “Một giờ đồng hồ. Không hơn.”

“Chúng tôi chỉ cần có vậy.”

“Theo dõi xung quanh nhà Talbot nhẹ nhàng thôi. Ông ta là người kề vai sát cánh với ngài Thị trưởng đó.” Đội trưởng trả lời.

“Vâng, nhẹ nhàng thôi, đã rõ.”

“Gọi lại cho tôi sau khi các cậu nói chuyện xong với ông ta.” Đội trưởng tắt máy.

Porter tăng tốc leo dốc vào đường 294. Nash bấm chữ Wheaton vào hệ thống GPS. “Chúng ta còn cách hơn bốn mươi lăm cây nữa.”

Chiếc ô tô tiếp tục tăng tốc khi Porter nhấn chân ga xuống thêm chút nữa.

Nash bật radio lên.

… Mặc dù hiện giờ Sở Cảnh sát Chicago vẫn chưa có thông báo chính thức, nhưng theo suy đoán, người đi bộ chết sáng nay tại trạm trung chuyển xe bus thành phố ở Hyde Park thực sự là tên sát nhân Four Monkey Killer. Một chiếc hộp được chụp tại hiện trường vụ tai nạn trùng khớp với những chiếc hộp được tên này gửi tới trong quá khứ. Hắn được đặt tên là Four Monkey Killer bởi Samuel Porter, thanh tra Sở Cảnh sát Chicago, cũng là một trong những người đầu tiên nhận ra hành vi hoặc dấu hiệu của hung thủ.

“Không đúng, tôi đâu có nghĩ ra cái tên đó…”

“Suỵt!” Nash chặn lời.

Bốn con khỉ này có nguồn gốc từ đền Tosho-gu tại thành phố Nikko, Nhật Bản, nơi có những bức tượng khỉ chạm trổ nằm phía trên lối vào đền. Con khỉ đầu tiên che hai tai, con thứ hai bịt chặt hai mắt, con thứ ba che miệng, chúng lần lượt mô tả cho cách ngôn “Không nghe điều ác, không thấy điều ác, không nói điều ác”. Con khỉ thứ tư đại diện cho “Không làm điều ác”. Cách thức gϊếŧ người của tên sát nhân vẫn duy trì nhất quán từ nạn nhân đầu tiên, Calli Tremell, cách đây năm năm rưỡi. Hai ngày sau khi bị bắt cóc, gia đình Tremell đã nhận được tai con gái mình trong hòm thư. Hai ngày sau đó, họ nhận được đôi mắt của cô. Hai ngày tiếp theo, chiếc lưỡi của cô được chuyển đến. Thi thể của cô gái được tìm thấy tại công viên Bedford sau hai ngày nhận được dấu bưu điện trên bưu kiện cuối cùng, bàn tay cô nắm chặt một mẩu giấy nhỏ chỉ ghi dòng chữ KHÔNG LÀM ĐIỀU ÁC. Một thời gian sau, mọi chuyện được phanh phui, Michael Tremell, cha của nạn nhân, đã dính líu đến đường dây đánh bạc ngầm, rót hàng triệu đô la vào các tài khoản ngân hàng nước ngoài…

Nash tắt đài đi. “Hắn luôn nhắm đến đứa con hoặc chị em ruột để trừng phạt người cha vì hành động phạm pháp nào đó. Sao lần này thì không? Tại sao hắn không bắt Carnegie?”

“Tôi không biết nữa.”

“Chúng ta nên nhờ ai đó kiểm tra tình hình tài chính của nhà Talbot.” Nash gợi ý.

“Ý hay đó. Chúng ta có ai nhỉ?”

“Matt Hosman?”

Porter gật đầu. “Gọi điện đi!” Anh thò tay vào túi ngực, lôi ra cuốn nhật ký và quăng nó lên đùi Nash. “Rồi đọc to cái này lên xem nào.”