Ngày 1 - 7:31 sáng
Porter đỗ chiếc xe Charger của mình bên lề đường, ngay trước số 1547 Đại lộ Dearborn rồi ngước mắt lên nhìn tòa dinh thự bằng đá khổng lồ. Bên cạnh anh là Nash, vừa mới cúp điện thoại. “Đội trưởng vừa gọi. Anh ấy muốn chúng ta quay về.”
“Chúng ta sẽ về mà.”
“Anh ấy đang rất nhất quyết đấy.”
“4MK chắc chắn định gửi chiếc hộp đến chỗ này. Đồng hồ vẫn đếm từng giây. Ta chẳng còn đủ thì giờ để quay trở lại trụ sở ngay lúc này.” Porter nói. “Ta sẽ không ở lại đây lâu đâu. Nhưng bắt đầu từ chỗ này là điều khẩn thiết.”
“4MK? Anh thực sự muốn theo vụ này đấy à?”
“4MK, Người Khỉ, Four Monkey Killer. Tôi chẳng quan tâm chúng ta sẽ gọi thằng khốn điên rồ này là gì.”
Nash nhìn qua cửa sổ ô tô. “Đúng là một căn nhà to ‘kinh hoàng’. Chỉ có một gia đình sống ở đây thôi sao?”
Porter gật đầu. “Arthur Talbot, vợ, một cô con gái đang tuổi thiếu niên từ cuộc hôn nhân trước, chắc có thêm một hoặc hai con chó nhỏ hay sủa ăng ẳng, và một hoặc là năm người quản gia gì đó.”
“Tôi đã kiểm tra lại với Cục Quản lý Người mất tích, nhà Talbot vẫn chưa liên lạc với bất cứ ai.” Nash nói. Sau đó, hai người bước xuống xe rồi bắt đầu đặt từng bước chân lên bậc đá. “Anh muốn chơi trò này thế nào?”
“Nhanh thôi.” Porter đáp lại khi anh bấm nút chuông cửa.
Nash hạ thấp giọng, thì thầm nói: “Vợ hay con gái?”
“Gì cơ?”
“Cái tai ấy. Anh nghĩ đó là của bà vợ hay của cô con gái?”
Porter đang định trả lời thì cánh cửa bỗng mở hé ra nhưng được sợi xích an toàn giữ lại. Một phụ nữ Tây Ban Nha, không cao hơn mét rưỡi, đang nhìn họ chòng chọc bằng cặp mắt nâu lạnh lùng. “Tôi giúp gì được cho hai anh đây?”
“Có ông hoặc bà Talbot ở nhà không?”
Mắt cô ta lướt từ người Porter sang người Nash, rồi mới đáp lại. “Momento*.”
Cô ta đóng sập cửa vào.
“Tôi cá cái tai là của cô con gái.” Nash nói tiếp.
Porter liếc xuống chiếc điện thoại. “Tên con bé là Carnegie.”
“Carnegie? Anh đang giỡn tôi đấy à?”
“Tôi sẽ chẳng bao giờ hiểu nổi lũ nhà giàu.”
Thế rồi cánh cửa lại bật mở, một phụ nữ tóc vàng ở độ tuổi tứ tuần đang đứng ở ngưỡng cửa. Người phụ nữ ấy mặc chiếc áo len màu kem và quần dài bó màu đen. Tóc buộc túm đuôi ngựa phía sau. Thật quyến rũ, Porter thầm nghĩ. “Bà Talbot?”
Cô ta mỉm cười lịch sự đáp lại. “Vâng. Tôi có thể giúp gì cho hai anh?”
Người phụ nữ Tây Ban Nha xuất hiện phía sau cô ta, đứng quan sát từ phía bên kia tiền sảnh.
“Tôi là Thanh tra Porter, còn đây là Thanh tra Nash. Chúng tôi làm việc cho Sở Cảnh sát Chicago. Có chỗ nào để chúng ta có thể nói chuyện không?”
Nụ cười của cô ta vụt tắt. “Con ranh đó lại gây ra chuyện gì rồi?”
“Xin lỗi?”
“Đứa con gái nhỏ chết tiệt của chồng tôi. Tôi rất muốn được trải qua một tuần yên ổn mà không phải nghe đến bất cứ chuyện móc túi hoặc chuyện lén ăn cắp xe của người khác để đi chơi, hoặc là chuyện uống rượu bia trong công viên cùng với đám bạn cũng đĩ thõa, khốn nạn không kém con ranh đó. Và tôi có thể mời cà phê miễn phí bất cứ ngài cảnh sát nào bước chân vào đây, vì dù sao đi nữa, một nửa quân số cảnh sát như các anh đây cũng đã xuất hiện ở nhà tôi khá thường xuyên rồi.” Cô ta bước lùi lại, cánh cửa mở rộng ra phía sau, để hiện ra lối vào được trang trí những đồ nội thất nằm rải rác. “Mời các anh vào.”
Porter và Nash theo cô ta vào trong dinh thự. Trần nhà hình vòm hiện ra lờ mờ phía trên, một bộ đèn chùm pha lê lấp lánh được treo ở chính giữa. Anh cố kìm nén sự thôi thúc cởi bỏ đôi giày
ra trước khi đặt chân bước lên nền nhà bằng đá cẩm thạch được cọ bóng loáng.
Bà Talbot quay sang nói với người quản gia. “Chị Miranda, làm ơn hãy mang lên cho chúng tôi một chút trà và vài chiếc bánh mì vòng nhé - trừ phi hai ngài cảnh sát đây muốn thưởng thức bánh donut hơn?” Cô ta nhả từng từ cuối ra cùng với một nụ cười đầy ẩn ý.
À, sự hóm hỉnh của người giàu, Porter thầm nghĩ. “Thưa bà*, chúng tôi ổn mà.”
Không có điều gì khiến một phụ nữ da trắng cao sang ghét cay ghét đắng hơn việc bị gọi như vậy…
“Làm ơn, cứ gọi tôi là Patricia.”
Họ theo cô ta đi ngang qua tiền sảnh của dinh thự rồi dọc xuống hành lang, tiến vào phòng thư viện. Nền nhà lát gỗ được đánh bóng lộn sáng lấp lánh dưới ánh nắng ban mai, được che phủ bởi những đốm vàng lấp lánh hắt ra từ bộ đèn chùm đang treo vất vưởng phía trên lò sưởi bằng đá khá to. Cô ta ra hiệu cho họ tiến tới chiếc ghế sofa nằm ở giữa phòng. Porter và Nash bèn ngồi xuống đó. Còn cô ta ngồi yên vị trên chiếc ghế được nhồi đầy bông trông có vẻ thoải mái. Chiếc ghế kê chân ngăn cách giữa họ, rồi cô ta chìa tay với lấy tách trà từ chiếc bàn nhỏ bên cạnh. Tờ báo Tribune* buổi sáng vẫn chưa được lật giở. “Vừa mới tuần trước thôi, con bé đã nốc quá liều thứ vớ vẩn gì đó, và tôi phải đưa nó tới phòng cấp cứu trong thành phố vào lúc nửa đêm. Đám bạn dễ thương biết quan tâm chăm sóc người khác đã bỏ mặc nó ở đó khi con bé ngất xỉu ở một câu lạc bộ nào đấy. Bỏ mặc con bé nằm trên chiếc ghế dài trước cửa bệnh viện. Các anh có tưởng tượng nổi không? Lúc đó Arty không có nhà vì bận công tác, còn tôi phải đưa con bé về nhà ngay trước khi anh ấy trở về, bởi vì chẳng ai muốn làm anh ấy nổi điên lên cả. Việc tuyệt vời nhất mà một
người mẹ kế có thể làm là dọn sạch mớ rắc rối đó và vờ như nó chưa từng xảy ra.”
Người quản gia quay trở lại phòng thư viện với chiếc khay bạc to trên tay. Cô ta đặt nó lên chiếc bàn phía trước mặt họ, rót trà từ bình ra hai chiếc tách, đặt một tách vào tay Nash và tách còn lại đưa cho Porter. Trên bàn có hai chiếc đĩa. Một chiếc đang để chiếc bánh mì vòng nướng, chiếc đĩa còn lại để chiếc bánh donut phủ sô cô la.
“Tôi không khác những viên cảnh sát điển hình lắm đâu.” Nash nói rồi với tay cầm lên chiếc bánh donut.
“Cô không nhất thiết phải làm như vậy mà.” Porter nói.
“Vớ vẩn, hai anh cứ thoải mái đi.” Patricia đáp lại.
“Chồng cô hiện đang ở đâu, cô Talbot? Ông ấy có nhà không?”
“Anh ấy đã rời nhà từ rất sớm để đi chơi golf ở Wheaton.”
Nash nhoài người ra phía trước. “Chỗ đó cách khoảng nửa tiếng đồng hồ chạy xe.”
Porter cầm tách trà lên và chậm rãi nhấp một ngụm trà, rồi đặt nó lại chiếc khay bạc. “Thế còn con gái cô thì sao?”
“Con gái riêng của chồng tôi.”
“Vâng, con gái riêng.” Porter sửa lại lời mình.
Bà Talbot nhướng đôi lông mày. “Anh có thể nói cho tôi biết con bé đang vướng phải loại rắc rối gì không? Để tôi có thể quyết định xem tôi sẽ để các anh nói chuyện trực tiếp với con bé hay phải liên hệ với một người trong nhóm luật sư của mình đây?”
“Thế là cô bé có nhà đúng không?”
Đôi mắt cô ta mở to ra một lúc. Cô ta rót đầy tách trà, với lấy hai viên đường rồi thả chúng vào trong tách, sau đó khuấy đều rồi uống. Những ngón tay đan vào nhau xung quanh chiếc cốc ấm nóng. “Con bé đã ngủ rất ngon lành trong phòng mình. Ngủ cả đêm rồi. Vài phút trước tôi mới trông thấy con bé đang chuẩn bị sách vở để đến trường.”
Porter và Nash liếc nhìn nhau. “Chúng tôi có thể gặp cô bé được không?”
“Con bé đã gây ra chuyện gì vậy?”
“Thưa cô Talbot, chúng tôi đang lần theo những manh mối. Nếu cô bé đang ở nhà lúc này thì không có vấn đề gì cần lo lắng cả. Chúng tôi sẽ rời khỏi đây ngay. Nếu cô bé không ở đây…” Porter không muốn làm cô ta hoảng sợ một cách không cần thiết. “Nếu cô bé không ở đây thì có thể sẽ có chút vấn đề cần quan tâm.”
“Không có gì cần phải bao che cho cô bé đâu.” Nash giải thích. “Chúng tôi chỉ cần biết cô bé vẫn an toàn thôi.”
Cô ta xoay chiếc cốc đặt lên bàn tay. “Chị Miranda? Chị gọi giùm tôi Carnegie được không?”
Người quản gia mở hé miệng, nhưng rồi lại cân nhắc điều định nói, suy nghĩ kĩ hơn. Porter quan sát khi cô ta quay đi và rời phòng thư viện, bước ngang qua hành lang và đi lên cầu thang xoắn ở bức tường đối diện.
Nash hích cùi chỏ vào người anh, khiến anh quay lại. Porter theo ánh mắt của người cộng sự hướng đến một bức hình được đóng khung đặt trên mặt lò sưởi. Một bé gái tóc vàng mặc bộ đồ
cưỡi ngựa, đứng bên cạnh một chú ngựa có lông màu hạt dẻ. Anh đứng dậy rồi tiến đến gần khung ảnh. “Đây là con gái riêng của cô à?”
Bà Talbot gật đầu. “Bốn năm trước. Con bé bước sang tuổi mười hai trước khi chụp tấm hình này. Lần đầu tiên khi nó đến đây.”
Porter nhìn chòng chọc vào mái tóc cô bé. Trước đây, 4MK mới chỉ lấy mạng một nạn nhân tóc vàng, tất cả những người còn lại đều là tóc nâu hạt dẻ.
“Patricia? Có chuyện gì vậy?”
Họ quay người lại.
Đứng ở ngưỡng cửa là một cô gái tuổi thiếu niên đang mặc chiếc áo phông Mötley Crüe, váy trắng và xỏ giày lười. Mái tóc vàng của cô bé trông tả tơi.
“Làm ơn đừng có gọi mẹ là Patricia trống không như thế.” Bà Talbot cáu kỉnh nói.
“Xin lỗi, mẹ.”
“Carnegie, những quý ông đây tới từ Sở Cảnh sát Chicago.”
Mặt cô gái bỗng nhiên tái nhợt. “Tại sao lại có cảnh sát ở đây hả, Patricia?”
Porter và Nash đều đang nhìn chằm chằm vào tai cô bé. Cả hai tai. Đều nằm ở đúng chỗ chúng thuộc về.
Tiếng Tây Ban Nha, nghĩa là “chờ một chút”.
Nguyên văn là “madam”.
Nhật báo ở Chicago và là một trong những tờ báo lớn nhất tại Mỹ.