Sau Khi Nói Xấu Sau Lưng Tổng Tài

Chương 27

Lần này, Diệp Thu Đồng ngủ một giấc ngon lành, chỉ là sáng hôm sau rời giường, chuyện đầu tiên cậu làm chính là gọi nhân viên vệ sinh thu dọn trong ngoài lại một lần, bởi vì tổng tài ghét bỏ cậu ngủ qua.

Dù sao thì Diệp Thu Đồng đã hoàn thành nhiệm vụ mà Tần Dịch giao cho cậu, trong thời gian kế tiếp, Tần Dịch cũng không bóc lột cậu nữa.

Việc Tần Dịch bảo cậu làm tổng kết cũng có tác dụng ‘gõ tỉnh’ những trợ lý khác, những người đó đều là kẻ tinh ranh, ‘ngửi’ được hướng gió khác thường, gần đây đều tiết chế hơn, làm việc rất cẩn thận, sợ làm lỗi.

Chỉ là, cuối năm thật sự quá bận rộn, cho dù không nhận thêm nhiệm vụ khác thì cũng chẳng có thời gian rảnh rỗi.

Gần đến cuối năm nên tụ hội cũng rất nhiều, Tần Dịch thường xuyên không ở công ty, Diệp Thu Đồng có đôi khi sẽ đi theo, có đôi khi ở lại công ty.

Ngoại trừ những việc này ra còn có buổi họp thường niên của công ty.

Vì Tần Dịch đã dặn dò, Diệp Thu Đồng liên hệ với Sa Mạn Toa, hỏi có gì cần giúp đỡ hay không.

Sa Mạn Toa lần đầu tiên tổ chức họp thường niên nhưng cũng rất tự tin, bảo Diệp Thu Đồng không cần lo lắng.

“Tôi đã thu xếp xong rồi, xin Tần tổng yên tâm.” Sa Mạn Toa mặc áo khoác dạ cùng chân váy, ôm lấy cánh tay, mỉm cười nói với Diệp Thu Đồng.

Diệp Thu Đồng cũng cười: “Không phải là tôi thay Tần tổng đến trông coi, là hắn thật sự bảo tôi đến giúp đỡ.”

Sa Mạn Toa thoáng kinh ngạc: “Cuối năm là thời điểm bận rộn, bảo cậu đến chỗ tôi, đại tài tiểu dụng rồi đấy.”

Diệp Thu Đồng khiêm tốn vài câu, nói với Sa Mạn Toa: “Đây là Tần tổng cho tôi một viên kẹo, bảo tôi nghỉ ngơi.”

Tuy rằng nghe không hiểu, nhưng Sa Mạn Toa cũng không ngốc: “Vậy cậu giúp tôi kiểm tra xem, xem thử vật tư chuẩn bị cho lãnh đạo cao tầng đã đầy đủ hay chưa.”

Nếu Tần Dịch đã muốn cho Diệp Thu Đồng nghỉ ngơi, Sa Mạn Toa cũng chỉ tùy ý giao cho cậu chút nhiệm vụ, Diệp Thu Đồng biết ơn, cười nói: “Cảm ơn chị Toa Toa.”

Hai người lại hàn huyên một hồi, Diệp Thu Đồng rất muốn biết lúc Sa Mạn Toa làm thư ký, Tần Dịch có phải cũng đối xử với cô ấy khắc nghiệt như vậy không.

Nhưng vấn đề này khẳng định không thể hỏi trực tiếp, Diệp Thu Đồng quanh co lòng vòng nói một hồi, Sa Mạn Toa rốt cuộc hiểu ý cậu.

Sa Mạn Toa cười nói: “Tôi nói với cậu rồi, Tần tổng chỉ có ở trước mặt người một nhà mới như vậy thôi, quen là tốt rồi.”

Giống như đã trả lời nhưng cũng giống như vẫn chưa trả lời, không hổ là thư ký mà Tần Dịch tôi luyện ra.

Không biết sau này chính mình có bị biến thành như vậy hay không, Diệp Thu Đồng cảm khái trong lòng, mặt ngoài lại nói: “Về sau còn phải học tập chị Toa Toa nhiều hơn.”

Hàn huyên xong, mọi người đều có công việc của mình, Diệp Thu Đồng không muốn kéo dài thời gian của Sa Mạn Toa, vừa đứng lên chuẩn bị chào tạm biệt, Sa Mạn Toa lại gọi cậu lại.

“Lại nói, tôi có cái ý tưởng.” Cô khẽ nâng khoé môi, cười tủm tỉm đánh giá Diệp Thu Đồng, trong ánh mắt như có suy tính.

Diệp Thu Đồng cẩn thận hỏi lại: “Chuyện gì ạ?”

Sa Mạn Toa nói: “Không bằng cậu lên sân khấu biểu diễn, thế nào?”

Diệp Thu Đồng sửng sốt.

Họp thường niên tất nhiên phải có biểu diễn, Thời Duệ không thiếu tiền nên sẽ mời minh tinh trong giới giải trí đến, nhưng vẫn phải có tiết mục của ‘người một nhà’.

Thời Duệ là công ty lớn, nhân viên đều là ngọa hổ tàng long, biểu diễn trong buổi họp thường niên mỗi năm cũng chẳng kém dân chuyên nghiệp.

Sa Mạn Toa nhìn Diệp Thu Đồng, càng nhìn càng thấy vừa lòng, nói: “Thư ký Diệp lớn lên soái như vậy, không lên sân khấu thì thật lãng phí.”

Diệp Thu Đồng chỉ từng lên đài góp đủ số để hợp xướng lúc còn ở bộ QLHC, cậu vội vàng nói: “Vẫn là thôi, tôi đi lên chỉ làm trò cười thôi.”

“Không quan trọng, chỉ cần mặt đẹp là được.” Sa Mạn Toa cười lên trông có chút nhộn nhạo, rõ ràng là không có lòng tốt.

Diệp Thu Đồng ngược lại rất tự tin với gương mặt của mình, nói: “Lên sân khấu cũng không biết diễn cái gì.”

Sa Mạn Toa nói cho cậu: “Tôi muốn tập hợp soái ca đẹp trai trong công ty lại để diễn một tiết mục, cho các cậu nhảy có được không?”

Diệp Thu Đồng tiếp tục sửng sốt.

Sa Mạn Toa càng nói càng cảm thấy ý tưởng này của mình rất là kí©ɧ ŧɧí©ɧ: “Phái nữ nhảy múa xem nhiều rồi, phải để phái nam lên nhảy mới thú vị chứ.”

Cô rất vui vẻ mà nhìn Diệp Thu Đồng, nói: “Thư ký Diệp xinh đẹp như vậy, cho cậu đứng center nhé.”

Diệp Thu Đồng: “……”

Đây là biểu diễn hay là tuyển phi đấy?

Diệp Thu Đồng không lay chuyển được Sa Mạn Toa, đành phải đồng ý là sẽ phối hợp lên sân khấu.

Sa Mạn Toa thật đúng là tập hợp một đám soái ca trẻ tuổi trong công ty lại, khác không nói chứ mỗi người vừa gầy vừa cao, lớn lên đều bảnh bảo cả.

Chỉ là đứng thành một hàng, tư thế bắt mắt thu hút thế kia, khiến cho nhân viên nữ đi ngang qua đều hưng phấn đến âm thầm dậm chân.

Thế mới nói, bộ nhân sự chính là lợi hại ở chỗ này, nắm giữ tất cả hồ sơ của nhân viên trong công ty, muốn người thế nào thì chỉ cần lục soát ở trong kho hồ sơ là có thể tìm ra.

Chỉ là nhóm soái ca này đến từ các bộ môn khác nhau, có người làm kỹ thuật, cũng có người làm hành chính, còn có người bên thị trường tiêu thụ, ở lĩnh vực của mình, có lẽ mỗi người đều là nhân tài kiệt xuất, nhưng nhảy múa không nhất định là ai cũng biết.

Bởi vì bộ môn bất đồng, công việc cuối năm lại bận, mọi người bớt thời giờ tới luyện tập đã không dễ. HR biên đạo điệu múa tương đối đơn giản, chỉ cần giơ tay nhấc chân làm ra mấy động tác là được, nhưng cho dù là vậy, nhóm soái ca đứng nhảy cùng nhau trông vẫn thảm không nỡ nhìn.

Các soái ca luống cuống tay chân, mấy chị em HR đứng bên cạnh cười đến càng vui vẻ, xem ra tiết mục này hiệu quả không tồi.

Diệp Thu Đồng thật đúng là bị sắp xếp ở chính giữa đội ngũ, đi theo một đám người đá chân vỗ vai, giống như đang tập thể dục theo đài radio vậy, cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc.

Cũng may luyện tập riêng là chính, luyện tập theo tập thể lại không nhiều, không cần phải lần nào cũng căng da đầu nhảy múa, chỉ cần tưởng tượng đến buổi họp thường niên sẽ bị ‘công khai xử tội’, Diệp Thu Đồng liền da đầu tê dại.

Đến lúc đó bị tổng tài nhìn thấy, có khi nào lại ở trong lòng chê cười cậu không nhỉ.

Không đúng, với tính cách của Tần tổng chắc chắn sẽ không cười thầm mà sẽ quang minh chính đại châm chọc: “Cá mặn ở trên thớt còn biết phịch hai cái, cậu không phải cá mặn, mà là con cá chết.”

Thôi, cuối năm mà, mọi người vui vẻ là được.

Gần đây, công việc của Diệp Thu Đồng không quá bận rộn nên cũng có thời gian để ý đến chuyện bên chỗ Nhan Phái.

Cậu chủ động dò hỏi Ngô Nhược Dao rằng Nhan Phái có kiếm chuyện gì nữa không, Ngô Nhược Dao nói: “Tạm thời không có gì khác, chỉ là lúc khoe ân ái sẽ cue cậu một câu, nói đàn ông biết tiến tới như vậy cậu lại không cần, mắt mù mới đi tìm ông chủ lớn gì đó.”

Diệp Thu Đồng: “……”

Thật ra thì còn có câu càng khó nghe hơn nhưng Ngô Nhược Dao không muốn nói, mấy người trong nhóm chat đều thích nịnh bợ Nhan Phái, những lời mà Nhan Phái không thể nói thì những người đó đều giúp cậu ta nói ra.

Bọn họ không những nói bạn trai cũ của thầy Tạ mắt mù, mà còn ác ý phỏng đoán vị ‘ông chủ lớn’ kia chắc chắn đã một đống tuổi, là một gã đầu trọc dầu mỡ.

Đối với những gì mà bọn họ nói, Nhan Phái không có khẳng định cũng không có phủ nhận, những người đó liền càng nói càng kỳ cục.

“Ông già kia chắc là không có biện pháp để thỏa mãn kẻ lẳиɠ ɭơ như cậu ta, chắc là đang hối hận trong lòng đấy.”

“Chưa biết chừng đã sớm bò tường ăn vụng rồi.”

Sau đó là một đống emoji cười ha hả.

Mỗi lần trong nhóm chat nhắc tới Diệp Thu Đồng đều là như thế này, Ngô Nhược Dao lại không có biện pháp để làm sáng tỏ thay Diệp Thu Đồng, cũng thầm thấy tức giận không ít.

Nhưng rốt cuộc, Diệp Thu Đồng và hội nhóm của Nhan Phái không có giao thoa, cũng không thể chạy tới nhóm chat của người ta được, chờ sau này có cơ hội vạch trần Tạ Phi Triết, bên chỗ Nhan Phái tự nhiên cũng sẽ bị giải quyết.

“Tớ nói này, cậu phải nhanh nhanh tìm anh bạn trai nào vừa cao vừa soái vừa có tiền đi, đưa tới trước mặt Nhan Phái là cậu ta thành thật ngay.” Ngô Nhược Dao không nhịn được lần thứ ba nhắc tới chuyện này.

Diệp Thu Đồng nghĩ thầm, cậu đã làm rồi đấy chứ, ngược lại còn bị tổng tài ‘tước’ cho một trận, nhưng Nhan Phái vẫn là tiếp tục bịa đặt đấy thôi.

“Cậu vất vả cho cả hai bên rồi, tớ muốn cảm ơn cậu.” Diệp Thu Đồng không tiếp lời của Ngô Nhược Dao, chỉ là nói: “Tớ mời cậu ăn cơm đi, chừng nào thì cậu rảnh?”

Ngô Nhược Dao lại không bị cậu đánh trống lảng: “Tớ nói thật đó! Bên chỗ tớ có chút tài nguyên, tớ giới thiệu cho cậu nhé.”

Ngô Nhược Dao làm người đại diện trong giới nghệ thuật, trong giới đó kẻ có tiền cũng nhiều, nói giới thiệu tất nhiên là không phải giả, nhưng Diệp Thu Đồng vẫn cảm ơn ý tốt của cô ấy: “Vẫn là thôi đi, bây giờ trong lòng tớ chỉ có công việc thôi, tự mình kiếm tiền quan trọng hơn nhiều.”

Ngô Nhược Dao lải nhải thêm vài câu, Diệp Thu Đồng từ chối rồi lại nói: “Tớ nói muốn mời cậu ăn cơm cũng là thật đấy, hẹn thời gian đi bạn học cũ, tụi mình gặp mặt nói chuyện.”

Ngô Nhược Dao lúc này mới từ bỏ làm bà mối, hai người hẹn nhau một thời gian.

Tới chiều hôm đó, tâm tình của Diệp Thu Đồng không tồi, ngay cả Tần Dịch cũng nhận ra, hỏi: “Chuyện gì vui vẻ như vậy?”

Diệp Thu Đồng ở trong văn phòng tổng tài vừa thu thập văn kiện, vừa cười đáp: “Tối nay có hẹn bạn học cũ đã lâu không gặp để ăn tối ạ.”

Tần Dịch nói: “Cậu đây là muốn nói trước cho tôi biết để tối nay tôi không bắt cậu tăng ca sao.”

Diệp Thu Đồng oan uổng: “Tôi không có ý đó ạ, là ngài hỏi nên tôi mới đáp.” Lịch trình hôm nay cậu đã lặp lại kiểm tra rồi, nếu tối nay tổng tài muốn giữ cậu lại, cậu cũng không có biện pháp.

Tần Dịch nhìn cậu, hỏi: “Nam nữ?”

Diệp Thu Đồng ngẩn người xong mới hiểu Tần Dịch đang hỏi cái gì, trả lời: “Nữ ạ.”

Tần Dịch nghe được đáp án, cúi đầu tiếp tục xem văn kiện, một lát sau, hắn lại hỏi: “Bên chỗ Sa Mạn Toa thế nào rồi?”

Diệp Thu Đồng trả lời: “Nếu ngài hỏi chính là về buổi họp thường niên thì mọi thứ đều rất thuận lợi, chị Toa Toa làm việc rất yên tâm.”

Tần Dịch có chút kỳ quái: “Dạo gần đây cậu siêng chạy đến HR không phải là vì buổi họp thường niên sao?”

Diệp Thu Đồng hơi khựng lại, cuối cùng vẫn là thành thật đáp: “Là vì buổi họp thường niên, nhưng là đi tập dợt cho buổi biểu diễn ạ.”

Tần Dịch ngẩng đầu.

Hắn đánh giá Diệp Thu Đồng từ trên xuống dưới, hỏi: “Tiết mục gì.”

Diệp Thu Đồng hạ giọng, mơ hồ trả lời: “Nhảy ạ.”

Giọng nhỏ như vậy nhưng Tần Dịch vẫn nghe thấy rõ ràng, hắn gõ gõ mặt bàn, tiếp tục hỏi: “Nhảy cái gì.”

Giọng cậu càng nhỏ: “Nhảy hiện đại ạ.”

Tần Dịch nhướng mày, sau một lúc lâu cho ra đánh giá: “Tốt lắm, tôi rất chờ mong.”

Diệp Thu Đồng: “……”

Ở trong lòng tổng tài, cậu nhảy chắc chắn là giống con khỉ dẫm vỏ chuối chứ gì.

Diệp Thu Đồng nghiêm trang làm xong công việc trên tay, nhìn Tần Dịch nói: “Tần tổng, nếu không còn chuyện khác, tôi ra ngoài ạ.”

Tần Dịch tống cổ cậu: “Đợi lát nữa trực tiếp tan tầm, đi gặp bạn học của cậu ăn cơm đi.”

Diệp Thu Đồng mỉm cười: “Vâng, Tần tổng, cảm ơn Tần tổng.”

Có lẽ là nghĩ tới hình ảnh con khỉ dẫm vỏ chuối, hôm nay tâm tình của Tần Dịch tốt hơn ngày thường, còn nói nhiều một câu: “Chuẩn bị đi đâu ăn?”

“Chính là nhà hàng Lộc Lãng lần trước tụ họp với văn phòng làm việc đó ạ, tôi cảm thấy không tồi, nên đặt hẹn ở đó.”

Tần Dịch gật gật đầu, chỉ là thuận miệng hỏi một câu, rồi phất tay cho Diệp Thu Đồng rời đi.

Chờ đến giờ tan tầm, Diệp Thu Đồng rời khỏi công ty, trực tiếp đi về phía nhà hàng.

Dọc theo đường đi, cậu suy nghĩ có nên mua chiếc xe thay vì đi bộ hay không, cũng may hôm nay không bị kẹt xe, một hồi liền đến cửa nhà hàng.

Nhà hàng Lộc Lãng là kết hợp phong cách giữa Trung Quốc và Phương Tây, trang hoàng thời thượng nên rất được người trẻ tuổi ưa thích, cũng xem như là một nhà hàng nổi tiếng.

Chỉ là Lộc Lãng định giá hơi cao, khuyên lui không ít người, cũng bảo đảm bầu không khí dùng cơm.

Diệp Thu Đồng bước vào nhà ăn, vốn dĩ muốn trực tiếp đi vào, kết quả nhìn thấy một người đàn ông ôm một bó hoa đứng bên cửa, không nhịn được nhìn mấy lần.

Người nọ cầm hoa tươi nhìn xung quanh, hiển nhiên là đang đợi người.

Diệp Thu Đồng nghĩ thầm, thời buổi này vẫn còn người theo phong cách cũ kỹ như vậy sao, thật là hiếm thấy.

Cậu vừa nghĩ như vậy, trong lúc lơ đãng đối mắt với người nọ, người nọ thấy Diệp Thu Đồng ngẩn người, thử thăm dò hỏi: “Là Diệp tiên sinh sao?”

Diệp Thu Đồng liền sửng sốt.

***